Là Đặng Tử! Người làm chứng giả đổ tội cho Diệp Thanh Hòa!
Bị hai người nhận ra Đặng Tử vô cùng hoảng hốt.
Tiêu Y Đình theo bản năng ôm lấy Diệp Thanh Hòa nhưng đột nhiên có ánh sáng loé lên, một luồng khí lạnh lẽo hướng về phía hai người…..
Trong một giây ngắn ngủi Diệp Thanh Hòa nhìn thấy lưỡi dao sáng đến chói mắt, cô dùng lực đẩy Tiêu Y Đình ra.
Tiêu Y Đình xoay người tránh dao nhưng lại để lộ cánh tay của cô ra, Đặng Tử nhanh mắt túm lấy, kéo cô qua, dao đặt lên cần cổ trắng ngần của cô.
Tiêu Y Đình lập tức dừng mọi động tác.
Ngay cả kinh hô anh cũng không dám.
Mặc kệ hàng ngàn mảnh vỡ đang ong ong lên trong đầu, anh cố dặn bản thân phải bình tĩnh, phải bình tĩnh……
Ông nội Tiểu Ngư vô cùng tức giận, quát mắng: “Thằng mất dạy! Mau buông cô ấy ra! Không có hai người họ thì con mày đã chết rồi!”
Đặng Tử không hiểu lắm chuyện ông nội Tiểu Ngư đang nói nhưng lúc này bảo hắn buông Diệp Thanh Hòa là chuyện không có khả năng, lưỡi dao lạnh lẽo càng đưa sát da Diệp Thanh Hòa hơn, hắn quát Tiêu Y Đình: “Tránh!”
“Thằng kia mày điếc à?” Ông nội Tiểu Ngư tức đến run người, “Hai người họ là người tốt! Là người trả tiền phẫu thuật cho con gái mày! Con bé còn ở trong đó chưa ra mà mày đang làm vậy với ân nhân hả?”
Đặng Tử có chút chần chừ, nhưng chỉ là một chút, ánh mắt càng thêm độc ác, từ từ kéo Diệp Thanh Hòa rời đi, lưỡi dao vẫn dí sát trên cổ cô.
Ông nội vừa mắng vừa cầu xin: “Con ơi! Mày là thằng mất dạy! Mày đang làm chuyện phạm pháp đấy! Mau thả cô ấy ra!”
Bước chân của Đặng Tử ngừng lại một chút, nhìn người ba mình như vậy hắn ta không phải không có cảm xúc gì: “Ba, tôi không còn biện pháp khác, cả đời này… xem ra tôi không thể trọn hiếu với ba được rồi…. Tiểu Ngư… nhờ ba chăm sóc con bé….”
Mắt thấy cảm xúc của Đặng Tử xao động, Tiêu Y Đình nói chen vào: “Đặng Tử, Tiểu Ngư còn ở trong phòng phẫu thuật, người đưa con bé vào đó là ba anh và hai chúng tôi, chúng tôi nắm tay con bé rất chặt, còn được con bé trấn an… Con bé nói muốn được gặp ba, muốn được ba đưa đi Trường Thành…..”
“…” Ánh mắt Đặng Tử tối sầm, không nói gì.
Anh nói tiếp: “Tiểu Ngư còn kể, ba con bé chưa bao giờ đưa con bé đi chơi ở Bắc Kinh, chờ con bé hết bệnh rồi thì có thể đi, hai người anh sẽ đi chơi rất vui vẻ….. Con bé nói ba thương nó nhiều lắm nên ngày nào cũng làm việc vất vả để kiếm tiền chữa bệnh, sau đó đưa nó đi chơi…….”
“…” Đặng Tử ngẩn người….
Tiêu Y Đình để cảm xúc của hắn ta phát triển theo tự nhiên, giọng nói càng mềm mỏng hơn: “Con bé còn nói nó muốn đi học, sẽ chăm chỉ học để đỗ Trường Đại học Bắc Kinh, sau đó sẽ đi làm, kiếm thật nhiều tiền để mua nhà cho ba và ông nội, ba con bé cũng không cần làm việc vất vả nữa….”
“…” Đặng Tử sắp khóc.
Tiêu Y Đình theo dõi từng biểu cảm của Đặng Tử chờ khi hắn sơ hở sẽ xông lên nhưng anh chỉ vừa tiến một bước hắn ta đã phản ứng lại, bàn tay cầm dao vô thức run rẩy: “Đừng cố làm tao rối loạn! Tao sẽ không mắc mưu đâu! Mày tưởng rằng cái miệng mày có thể đánh bại tao? Tao giết! Giết! Tao không còn đường nữa! Kiểu gì cũng phải ở tù cả đời! Mày nghĩ tao dễ lừa vậy? Cút! Cút hết!”
Dao cứa sâu hơn vào da Diệp Thanh Hòa….
Tiêu Y Đình dừng động tác, nhìn chằm chằm lưỡi dao trên cổ cô…..
“Được, tôi không nói…. không nói nữa…. Tôi biết anh muốn rời đi cùng con tin, hay anh thả cô ấy tôi sẽ đi với anh…..” Anh chỉ có thể lùi để tiến.
“Mày nghĩ tao ngu?” Đặng Tử gầm lớn.
“Tôi không lừa anh… tôi không di chuyển nữa….” Tiêu Y Đình đưa hai tay ra phía trước, “Trao đổi!”
Đặng Tử hừ lạnh, “Dù cho mày có tự nguyện làm con tin thì tao cũng không ngu đến nỗi đổi cô ta lầy mày! Đại Luật sư! Mày nghĩ coi, là mày hay cô ta dễ khống chế hơn? Đi mau!”
Hắn ta kéo Diệp Thanh Hòa đi, không thèm để ý Tiêu Y Đình.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Bảo vệ bệnh viện đã đến nhưng cũng chỉ có thể đứng đó, không ai dám manh động.
Đặng Tử thấy càng ngày càng tập trung nhiều người, sợ không trốn được nên quát lớn: “Tránh! Ai đến gần đừng trách tao! Tao từng giết người rồi, thêm mạng nữa cũng không có gì khó! Đừng ép tao!”
Nói xong hắn ta giơ tay lên, lưỡi dao xẹt qua mặt Diệp Thanh Hòa…..
Từ cần cổ của cô chảy xuống một màu đỏ thẫm, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, lại càng thêm ghê người….
Lưỡi dao kia giống như vừa cứa vào lòng Tiêu Y Đình, đau đớn vô cùng……
“Lùi! Tất cả lùi về phía sau mười bước!” Mùi máu của Diệp Thanh Hòa sộc lên mùi Đặng Tử càng khiến hắn ta mất khống chế….
Lưỡi dao lại lệch hướng, lần này là cứa vào tai cô, máu chảy nhiều hơn……
“Lùi….” Giọng của Tiêu Y Đình đã bắt đầu run run….
Mọi người cẩn thẩn lùi về phía sau, vô cùng cẩn thận….
“Thằng mất dạy!” Ông nội Tiểu Ngư vô cùng tức giận, liên tục đánh vào tường, “Mày còn chưa chịu thả người?”
Đặng Tử không còn nhiều lí trí, gầm lên: “Không thả! Thả nó thì tôi chỉ còn đường chết!”
“Được… được…” Ông nội Tiểu Ngư chảy nước mắt, gật đầu lia lịa, “Mày không thả phải không? Được…. Mày không thả… thì tao đập đầu chết tại đây cho mày xem!”
Lời vừa dứt ông cụ liền đâm mạnh đầu vào tường….
Đặng Tử càng thêm điên khùng, không rõ là cười hay khóc: “Ông đâm đi! Đâm đi! Bà già chết rồi! Ông cũng chết! Tiểu Ngư cũng không cần sống nữa! Cả nhà chúng ta đều chết!”
Tiếng đầu va vào tường nghe rất rõ, trên đầu ông nội Tiểu Ngư đều là máu tươi đỏ gắt…..
“Ông cụ!” Có người bảo vệ chạy đến đỡ người dậy, ông nội Tiểu Ngư đã hôn mê….
Đặng Tử đau lòng khóc rống lên: “Ba… ba……..”
Cảm xúc của Đặng Tử đã hoàn toàn mất khống chế, hắn ta kích động nhìn chằm chằm cổ Diệp Thanh Hòa: “Là mày là chúng mày! Là chúng mày hại chết ông ấy! Nếu không phải chúng mày bức tao thì ông ấy cũng sẽ không chết! Đều tại chúng mày! Có trách thì trách chúng mày! Trách chúng mày!..”
Đặng Tử điên cuồng phát tiết, một dao đâm thẳng xuống bả vai của Diệp Thanh Hòa, sau đó không do dự rút ra đặt lên cổ cô lần nữa….
Máu đỏ tươi nhỏ xuống từ đầu mũi dao……
Diệp Thanh Hòa không hét lên một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trắng bệch như tờ giấy……
Không phải cô không sợ, cô rất sợ; không phải cô không đau, cô rất đau… đây là lần đầu tiên cô bị dao đâm vào người…..
Nhưng cô không dám hô lên, không dám gọi anh dù cô rất muốn, cô sợ anh lo, sợ kích động Đặng Tử….
Lúc này Đặng Tử mới nhớ đến chuyện bỏ trốn, nhanh chóng kéo Diệp Thanh Hòa về phía hầm để xe…..
Tiêu Y Đình đứng lại đó nhìn cô bị kéo đi, máu rỏ trên sàn giống như máu chảy ra từ lòng anh, đau đớn đến ngây người……
Anh chờ lúc Đặng Tử xoay người, anh kếu bảo vệ bí mật theo sau, còn mình thì chạy cầu thang bộ xuống hầm để xe, ý định chặn Đặng Tử ở đó.
Anh xuống đến nơi vẫn chưa thấy Đặng Tử, quả nhiên vì mang theo cô nên không đi nhanh bằng anh…..
Anh trốn ở vách tường, nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tay nắm chặt bình chữa cháy hơn, nhìn chằm chằm cửa cầu thang.
Từ bên trong cửa hắt ra một bóng đen, anh mở bình chữa cháy, hướng thẳng về phía đó.
Anh đã tính toán, em gái thấp hơn Đặng Tử nên tầm này chắc chắn phun trúng mặt hắn ta.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Nào ngờ, người bị phun CO2 là một người bảo vệ…….
Đặng Tử đứng sau mấy người bảo vệ cười nói, “Tiêu Y Đình! Muốn chơi với tao thì mày vẫn còn non nớt lắm!”
Tiêu Y Đình tức giận, đúng là đồ cáo già!
“Cút ra! Tính nhẫn nại của tao có hạn!” Hắn ta lại nhấn dao vào cổ Diệp Thanh Hòa, máu từ vết thương trước đó vẫn chảy ra không ngừng….
Lúc này cảnh sát cũng đã đến, mọi người đều hết sức thận trọng, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đột nhiên có một chiếc xe chạy như vũ bão vào giữa đám người, cửa xe mở ra, Đặng Tử kéo theo Diệp Thanh Hòa ngồi vào.
Chiếc xe lại phóng đi như gió lốc…
Cuối cùng thì Đặng Tử vẫn thành công biến Diệp Thanh Hòa thành công cụ chạy trốn cho mình.
Xe cảnh sát nhanh chóng đuổi theo, Tiêu Y Đình ngồi lên một chiếc xe cảnh sát dẫn đầu.
Đi đến một xa lộ đông đúc chiếc xe của Đặng Tử nhanh chóng quay đầu đi đường khác….
Cảnh sát nhanh chóng báo cáo biển số xe về sở cảnh sát giao thông, yêu cầu trợ giúp.
Vòng vây chiếc xe kia càng ngày càng lớn nhưng không dám tiếp cận quá gần, đến tận khi cuối đường X xe cảnh sát đã chặn được đầu chiếc xe kia, nhưng khi mở cửa ra thì bên trong chỉ có một người hoàn toàn lạ mặt……
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Cảnh sát nhanh chóng bắt giữ người lái xe để tra hỏi, người kia vừa nói chuyện vừa run rẩy: “Tôi… tôi bị ép… có dao… dao dí vào người tôi….”
“Mấy người đó đi về hướng nào?”
“Hướng đó…” Lái xe run run đưa ngón tay lên…
“Tất cả có bao nhiêu người?”
“Có.. hai nam, một nữ… cô gái kia người đầy máu.. trông rất đau đớn….”
Cảnh sát đưa người kia về tiếp tục lấy lời khai còn những người khác tiếp tục truy đuổi, tìm kiếm hỗ trợ phương hướng chạy trốn từ cảnh sát giao thông.
Cả đoàn xe cảnh sát đi đến một đoạn đường có rất nhiều con ngõ nhỏ, vô cùng khó xác định xe tội phạm đã rẽ vào đâu…..
Đoàn xe chia người ra đi vào từng con ngõ nhưng đi vào lại phát hiện rất nhiều con ngõ là ngõ cụt.
“Rắc rối…” Đội trưởng Cố dẫn đầu đoàn cảnh sát tìm kiếm.
Tiêu Y Đình ngồi trong xe cả đoạn đường đều mở to mắt nhìn chằm chằm hai bên đường, trong đầu anh vẫn luôn là khuôn mặt dù đau đớn nhưng cố nhịn của cô…….
Anh không biết bản thân đã xuống khỏi xe như thế nào…
“Đây là cái gì?” Tiếng của Đội trưởng Cố.
Mọi người tụ lại, trên nền đất có một kí hiệu ‘W’, không được nắn nót, hình như là viết rất vội…..
“Có ý gì?” Một người cảnh sát hỏi, “Là của con tin để lại?”
Tiêu Y Đình cau mày….
“West*?” Đội trưởng Cố hỏi.
*Hướng tây
Tiêu Y Đình suy nghĩ…
Đột nhiên anh nhớ ra thứ gì đó: “Tôi biết rồi! Đi theo tôi!” Trong lòng càng căng thẳng hơn.
Đội trưởng Cố nhìn anh: “Luật sư cậu chắc chứ?”
“Đúng! Chắc chắn không sai!” Anh rất chắc chắn, nếu là của em gái để lại thì chắc chắn là chỗ đó! Nếu cô dùng chữ hay mũi tên thì chắc chắn sẽ bị mấy người kia phát hiện……
Trong game, phím “W” là chỉ hướng đi lên….
Đoàn đuổi bắt lại lên xe đi theo hướng Tiêu Y Đình chỉ, nhưng vẫn không thấy tung tích tội phạm, chẳng lẽ anh hiểu sai?
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Cảnh sát lại xuống xe tìm kiếm ở từng con ngõ, nhưng chỉ tìm được những đường thẳng…
Nếu không để ý sẽ cho rằng vệt máu này là do cô vô tình quệt qua…
Ý gì? Tiếp tục đi lên?
Anh do dự.
“Bây giờ tính sao?” Đội trưởng Cố cũng rất mơ hồ.
“Bên này!” Anh quyết đoán chỉ về hướng bên phải.
Nếu toàn là đường thẳng thì ý của em gái chắc chắn là bên phải ……
Nhưng cô bị kéo đi như vậy thì sao có đủ thời gian để lại những kí hiệu này? Chẳng lẽ là kéo lê trên đất? Ngực anh nhói lên khi nghĩ đến điều này, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại vì nếu kéo như vậy chắc chắn trên mặt đất sẽ có nhiều dấu vết hơn…..
Nhưng em gái chảy nhiều máu như vậy, tại sao trên đường chạy trốn không lưu lại gì?
Mặc kệ là như thế nào, nếu còn những kí hiệu này thì có thể chứng minh cô còn sống, chỉ cần còn sống thì sẽ có hi vọng….. Nhất định phải còn sống!
Nghĩ đến đây cảm giác chua xót kéo đến đây lồng ngực anh…..
Càng mất nhiều thời gian thì việc bám theo càng trở nên khó khăn hơn….
“Chú ý kĩ! Tôi sẽ liên lạc lại với cảnh sát giao thông!” Đội trưởng Cố dặn dò cấp dưới, tay lấy điện thoại nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn xung quanh.