Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 271: Truy bắt (1)



Cuối cùng thì cô cũng được toại nguyện…..

Một lúc lâu sau, Diệp Thanh Hòa buông thõng cánh tay có chút mệt mỏi, cô làm vẻ không quan tâm liếc qua, thằng bé Cương Tử chỉ vừa mở mắt liền nhắm lại, đầu nghiêng về một bên, chuyển động theo chiếc xe….

Cô biết, thằng nhóc cũng mệt rồi……

Cô khép hờ mắt, làm ra vẻ mệt mỏi, cơ thể buông lỏng theo chiếc xe.

Qua hồi lâu cảm giác được không ai nghi ngờ gì cô mới chậm rãi lấy di động ra, cố gắng để chỉ mình nhìn thấy màn hình điện thoại, tránh làm kinh động đến thằng nhóc Cương Tử.

Không ai để ý đến hành động lấy di động của Diệp Thanh Hòa, cô lén lút gửi tin nhắn cho Tiêu Y Đình. Cô không dám nhắn nhiều vì sợ bị lộ việc dùng điện thoại, chỉ có dấu chấm than…. rất nhiều dấu chấm than….

Tin nhắn gửi đi cô mới lén thở ra một hơi, thầm cầu nguyện anh hai sẽ hiểu được tin nhắn…

Tiêu Y Đình đang lái xe, điện thoại anh rung lên báo tin nhắn, một đầu số lạ, tin nhắn đều là dấu chấm than……

Anh lập tức gọi điện cho đội trưởng Cố, “Đội trưởng Cố, tôi nhận được một tin nhắn, làm phiền đồng chí tra đúng đầu số điện thoại này, còn nữa, tôi cho rằng người gửi tin là vợ tôi, đầu số hình như của thành phố T, liệu có thể tìm được vị trí hay không?”

Đội trưởng Cố ở đầu bên kia nói thêm gì đó, còn trấn an anh. 

Trong xe là giọng nói nhẹ nhàng của Phạm Trọng, “Thành phố T?”

“Anh biết chuyện gì?” Tiêu Y Đình cảm thấy Phạm Trọng vẫn còn nhiều chuyện giấu giếm.

“Có biết một chút! Nhưng không nắm chắc hoàn toàn, theo suy đoán của tôi thì hướng đi của họ là núi W ở thành phố D, đây chỉ là suy nghĩ của tôi, việc nghe theo hay không là tuỳ ở cậu…” Lúc này Phạm Trọng cũng rất nghiêm túc…

“Vậy sao?” Thành phố T và D đều thuộc một tỉnh, đi qua thành phố T là đến thành phố D. Vẻ mặt Tiêu Y Đình trở nên âm trầm, “Anh biết nhiều chuyện thật.”

Phạm Trọng chỉ nhàn nhạt ‘Ồ’ một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ có ánh mắt hơi biến đổi, nói thêm, “Tôi đoán là mọi người sẽ không tra được chủ nhân của số điện thoại kia, đầu số là của thành phố T nhưng có thể chỉ là mua dọc đường, chắc chắn bọn chúng sẽ thay số liên tục để không tìm được tung tích.”

“Vô nghĩa!” Không phải Tiêu Y Đình không nghĩ đến chuyện này, nhưng điều tra là không được bỏ qua dù là chi tiết nhỏ nhất. Thành phố T! Thành phố T! Anh đang ở rất gần em gái rồi! Chỉ khoảng 2 tiếng! Còn có núi W, sẽ đến đó thật sao? “Phạm Trọng, vì sao anh lại nghĩ bọn chúng sẽ đến núi W?”

“….” Phạm Trọng không trả lời….

“Không tiện nói?” Tiêu Y Đình nhận ra biểu cảm khác trên mặt Phạm Trọng…

“Không phải….” Vẻ mặt cứng ngắc của Phạm Trọng dần thả lỏng, “Là vì….. Tống Thành Uy có một cơ quan ở đó, tương tự như ….. Tiểu Tự Miếu…”

“Sao anh biết?” Tiêu Y Đình hỏi, rốt cuộc Phạm Trọng có quan hệ như thế nào với Tống Thành Uy? Tại sao chuyện gì anh ta cũng biết?

“….” Phạm Trọng lại không nói gì…..

“Rốt cuộc hai người là quan hệ như thế nào?” Giọng Tiêu Y Đình có chút mất kiên nhẫn….

Im lặng hồi lâu Phạm Trọng nhỏ giọng nói, “Không có gì đặc biệt, chỉ là….. tôi từng đến đó.....”

Không có quan hệ gì mà lại đi vào đó? Còn biết nhiều chuyện bí mật của Tống Thành Uy? Coi anh là thằng ngốc sao? Chuyện như kia mà cũng tin được? Tiêu Y Đình vẫn không dứt được nghi ngờ……

Thế nhưng sau đó anh nói với Phạm Trọng, “Phạm Trọng, tôi tin anh.” Không vì gì cả, chỉ cần có một tia hi vọng thì dù phía trước có là cạm bẫy anh cũng sẽ bước vào…..

Anh gọi điện cho đội trưởng Cố lần nữa thông báo qua suy đoán của bản thân. Đội trưởng Cố sau khi nhận điện thoại của anh liền liên hệ với bên Công An thành phố D, nhưng vì vẫn chưa chắc chắn phương hướng đi nên phải mở rộng phạm vi vây bắt.

Phạm Trọng có điện thoại.

Phạm Trọng liếc qua Tiêu Y Đình một cái mới nhận điện thoại, giọng nói ôn nhu mềm mại đến nỗi Tiêu Y Đình nhịn không được phải liếc một cái, nói thật, Tiêu Y Đình anh chưa bao giờ nghe Phạm Trọng nói chuyện như thế với người khác, giống như mang theo cả … yêu thương ……

“Alo, em chỉ cần ở đó đợi, anh sẽ về thật sớm.” Phạm Trọng nói, không biết người bên kia nói gì,  Phạm Trọng nghe xong giọng nói có chút khác thường, “Em biết rồi? …. Em chỉ cần ở nhà là được, không được chạy loạn….. Được….. Được…. Anh biết rồi….. Không có chuyện gì…..”

Câu nói sau cùng càng êm ái hơn, giống như tiếng hát ru, “Ngủ ngoan.”

“Ai vậy?” Tiêu Y Đình nhịn không được hỏi.

“…” Phạm Trọng hơi ngập ngừng, “Bạn…”

Phạm Trọng nói xong liền cúi đầu, hình như là gửi tin nhắn, một tin rất dài…..

Tiêu Y Đình đang bận lái xe nên cũng không quá để ý đến sự khác thường của Phạm Trọng.

Đột nhiên điện thoại anh reo lên, là ba anh gọi…….

“Ba….” Anh bắt máy.

“Con đang ở đâu? Thanh Hòa sao rồi?” Tiêu Thành Hưng vội vã.

“Ba cũng biết chuyện?” Quả nhiên không giữ được….

“Chuyện huyên náo như vậy mà còn không biết? Mẹ con vừa về cũng biết chuyện rồi…” Tiêu Thành Hưng vô cùng lo lắng.

“Ba, con đang đuổi theo về phía thành phố D, có khả năng là núi W, ba đừng lo lắng quá, con sẽ đưa em gái về an toàn!” Cho dù anh cũng đang rất rối nhưng không thể không an ủi ba……

Anh vừa dứt lời bên kia liền truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Khương Vãn Ngư: “Con trai! Con trai! Con về đi có được không? Có an toàn hay không? Mày muốn hù chết mẹ hả?”

“Mẹ…” Tiêu Y Đình không nói được gì, “Mẹ… con rất khoẻ…….”

“Khoẻ là tốt rồi! Con về đây mau! Truy bắt tội phạm là chuyện của cảnh sát! Con không làm được gì đâu! Mau về với mẹ!” Khương Vãn Ngư gấp đến độ nức nở.

“Mẹ…” Mẹ anh không hề nhắc đến em gái, nhưng anh không muốn nói đến vấn đề này, chỉ nhẹ nhàng an ủi bà, “Mẹ, con khoẻ, con sẽ về nhanh thôi!”

Lúc này có thông  báo điện thoại gọi tới, là của Đội trưởng Cố.

Anh an ủi Khương Vãn Ngư thêm một chút liền ngắt máy, nhận điện thoại của Đội trưởng Cố: “Luật sư Tiêu, đúng như cậu đoán, tôi đã liên hệ với Cảnh sát thành phố T, người bên đó báo lại từng có ba người dùng chứng minh thư giả để thanh toán!”

“Chính là bọn họ!” Tiêu Y Đình đã có thể xác định, “Đội trưởng Cố, có thể xác định được vị trí hay không?”

“Đội thành phố T sẽ hỗ trợ chúng ta mặt đó, bây giờ chúng tôi đang trên đường đến núi W.”

“Được!” Tiêu Y Đình nhấn chân ga….

Điện thoại vừa tắt Phạm Trọng nói: “Để tôi lái xe.”

“Vì sao?” Anh không nhìn sang.

“Tôi biết đường gần nhất để đến đó! Cậu có thể báo cảnh sát đi đường này!” Mặt Phạm Trọng nghiêm túc hiếm có.

Tiêu Y Đình vẫn không dứt nghi ngờ nhưng đành nghe theo Phạm Trọng.

“Được rồi, cậu gọi điện Đội trưởng Cố đi.” Phạm Trọng vừa lái xe vừa nói với Tiêu Y Đình.

Tiêu Y Đình gọi cho Đội trưởng Cố.

Tiêu Y Đình báo với Đội trưởng Cố xong, nhịn không được hỏi, “Phạm Trọng, nếu không phải vì tình cảm quen biết nhiều năm như thế giữa chúng ta, tôi thực sự nghi ngờ anh là người bên Tống Thành Uy!” Con đường họ đang đi cũng quá hẻo lánh đi! Chỉ sợ cảnh sát không tìm được đường để đi…….

Ánh đèn trong xe giống như giúp Phạm Trọng che giấu đi vẻ chua xót trong mắt anh: “Thì ra…. Chúng ta từng có tình cảm…. Tôi cứ nghĩ cậu quên rồi…..”

Tiêu Y Đình nghe những lời này có chút không thoải mái: “Tôi quên rồi! Quên sạch sẽ!”

Phạm Trọng cười cười không đáp.

Đội trưởng Cố gọi điện đến, nói đã mất dấu số điện thoại kia đã mất dấu….

Đúng như Phạm Trọng nói……

Tiêu Y Đình không nói gì, chỉ nhìn về phía trước, lựa chọn tin tưởng Phạm Trọng…..

Anh muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lựa chọn im lặng……

Qua gần nửa tiếng, hai người tới một căn nhà tồi tàn dưới chân núi, nhanh chóng xuống xe tìm kiếm, bên trong là vỏ bánh và chai nước rỗng……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.