Diệp Thanh Hòa yếu ớt bị Tống Thành Uy dùng lực đẩy, cô không có cách nào kháng cự…..
Tiêu Y Đình nhào người tới, may mắn bắt được cánh tay của cô…..
Nhưng …… cô vẫn rơi xuống………..
Vách núi không quá cao, nhưng bên dưới đó là sông……
“Em gái…..” Tiêu Y Đình đau đớn gọi cô, tiếng của anh vọng vào vách đá rồi bật lại….. Anh điên cuống gọi xuống….
“Cậu bình tĩnh!” Đội trưởng Cố giữ anh lại.
“Buông! Tôi phải xuống đó!” Anh đẩy Đội trưởng Cố ra.
“Cậu cứ thế mà xuống đó thì tìm được cái gì? Tôi sẽ liên hệ với nhân viên tìm kiếm giỏi nhất…”
“Tìm? Tìm thi thể sao?” Tiêu Y Đình giận dữ, Đội trưởng Cố nói như vậy tức là anh ta coi như em gái đã chết! Anh quát lớn, đá về phía Đội trưởng Cố, vươn người nhảy xuống….
Anh như không còn cảm giác gì ngoài sự đau đớn khổ sở…..
Có ai đó từng nói: “Khi sinh ra đã cùng nhau, thì chết sao có thể chia lìa….”Nước sông lạnh lẽo nhanh chóng bao lấy cơ thể anh, lạnh đến đáng sợ……..
May mắn, nước sông rất sâu nên anh không bị chìm xuống đáy. Nói như vậy thì em gái có khả năng không bị đá ngầm làm cho bị thương…..
Hơn nữa nước sông không quá siết, chắc cô chưa bị cuốn đi xa….
Anh cởi hết phần quần áo rườm rà, bắt đầu bơi theo chiều nước tìm kiếm cô….
Lạnh lẽo và đau đớn không còn cảm giác gì với anh lúc này……..
Chỉ có không ngừng bơi, không ngừng tìm kiếm………..
Nghĩ đến cô đang rất yếu, lại không biết bơi, ở dưới nước lâu liệu có lạnh không?
Thời gian trôi qua không ít nhưng vẫn chưa thấy cô……
Chẳng lẽ anh không thể? Cứ một giây quá đi anh càng thêm đau đớn, ngực anh như bị đóng băng xong đó đột nhiên vỡ ra……
Không! Không thể nào! Em gái từng đồng ý với anh! Phải cùng anh đi đến tận cùng thế giới! Em ấy sẽ không bỏ anh mà đi…..
Anh càng thêm quyết tâm tìm kiếm……
Anh không biết bản thân đã tìm kiếm bao lâu, giống như một chiếc máy làm việc không biết mệt mỏi, không ngừng tìm kiếm cô……..
Đột nhiên có rât nhiều tiếng gọi anh: “Tiêu Y Đình! Tiêu Y Đình! Luật sư Tiêu! Luật sư Tiêu! Y Đình…..”Anh quay đầu theo hướng tiếng gọi phát ra, có hai chiếc thuyền đang đến.
“Ở đây…” Anh phất phất tay.
Anh bơi về phía thuyền, khi đến gần mới nhìn rõ, người trên thuyền còn có mẹ anh…. bà vừa gọi anh…..
Người trên thuyền giúp anh lên thuyền, cả người anh gần như không mặc gì, bị nước lạnh làm cho tái nhợt, môi tím đen vì lạnh.
Khương Vãn Ngư chạy đến, ôm được anh liền nức nở: “Con trai, đứa nhỏ này….”
“Không sao đâu mẹ, bơi vào mùa đông cũng không tệ.” Anh trấn an bà, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn về phía mặt nước sông…..
Khương Vãn Ngư cởi áo khoác ngoài của mình đưa cho anh: “Mặc vào đi! Mặc vào trước đã!”
“Không sao….”
“Anh dùng cái này nữa!” Cảnh sát trên thuyền đưa chăn cho anh, cũng đưa cho Khương Vãn Ngư một cái.
“Cảm ơn.” Anh khẽ gật đầu.
“Cậu lên bờ trước, đội cứu hộ sẽ lo mọi chuyện.” Đội trưởng Cố lo lắng nhìn anh.
“Không!” Anh kiên định.
“Cậu lên đó đi! Có ở đây cũng vô dụng! Cậu ở dưới đó bao lâu rồi? Không phải không tìm được gì sao?” Đội trưởng Cố khuyên anh, “Người cậu ngâm trong nước đã lâu, nên nghỉ ngơi trước…”
Đột nhiên Tiêu Y Đình nhớ ra chuyện gì đó: “Phạm Trọng sao rồi?”
“Cậu ấy đỡ đạn cho cậu….”
“Anh ta không sao chứ?” Anh hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm, còn phải đợi xe cứu thương đến….”
Khương Vãn Ngư cũng gấp gáp: “Con trai, con lên bờ trước! Ăn gì đó, không phải người đã có cảnh sát tìm rồi sao? Nếu con bị ốm con cũng sẽ không tìm được Thanh Hòa, con nói đúng không?”
Anh do dự, cuối cùng nghe theo.
Con thuyền hướng về bờ.
Trên bờ Tống Tử Hành đang dìu Phạm Trọng, sắc mặt anh ta trắng như bụi….
Phạm Trọng thấy Tiêu Y Đình định nói gì đó, giọng rất yếu: “Thanh Hòa? Tìm được chưa?”
Tiêu Y Đình nhìn Phạm Trọng, không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể lắc đầu…..
“Đừng lo lắng, cảnh sát….. cảnh sát sẽ tìm …. tìm được ….” Phạm Trọng yếu ớt trấn an.
Tiêu Y Đình khẽ gật đầu không dám nhìn thẳng vào Phạm Trọng, anh nói với Tống Tử Hành, “Chăm sóc anh ta hộ tôi…”
“Đợi chút….” Phạm Trọng nói.
Tống Tử Hành đứng lại.
Phạm Trọng nhìn Tiêu Y Đình, nhìn anh hồi lâu không nói, lúc sau thở khẽ ra một hơi, chậm rãi đọc: “Lạc địa vi huynh đệ… Hà tất…. cốt nhục thân….*”
*Ngã xuống vì anh em/ Không nhất định là người thân.
Tiêu Y Đình ngẩn người, đột nhiên nhớ lại một tấm thiệp năm mới…. Năm ba tiểu học, Tết năm ấy Phạm Trọng tặng thiệp cho anh, trên đó có biết hai câu thơ kia, anh nhớ rất rõ, khi đó cậu ta như bé gái, ngại ngùng đưa nó cho anh, còn nói thơ kia mới học được…..
“Phạm Trọng… cậu….” Đến lúc này thì anh không thể tiếp tục bày ra vẻ mặt lạnh nhạt được nữa, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ngiêm túc gọi tên cậu ấy như thế, nhưng sau đó lại không biết nói thêm gì nữa….. Nói cậu ấy ngốc? Anh không đành lòng…. Chỉ là có chút đau đớn, co rút giống như bị ai đó hung hăng quật vào người……
“Tiểu Nhị….” Giọng của Phạm Trọng càng thêm yếu ớt, mắt hơi nheo lại, “Không cần cảm thấy khổ sở…… không được nghĩ nhiều……. Lúc đó chỉ có tôi đứng gần cậu nhất… Là người đàn ông ai cũng sẽ làm như thế… Nếu là cậu chắc chắn cậu cũng làm thế…. Tất cả….. đều có số mệnh của nó…..”
“….” Tiêu Y Đình hít vào một luồng khí lạnh, mũi đau rát, nhưng không thể nào thở ra được, “Phạm Trọng….. cậu không cần nói nữa… Nhanh chóng xuống núi, nhanh chóng đi bệnh viện…. Không có gì lo lắng…. Tôi còn muốn uống với cậu đó! Chờ tôi tìm được Thanh Hòa, ba chúng ta sẽ cùng nhau….. Bốn anh em chúng ta…. Cũng lâu không tụ tập rồi…. Cậu…. Cậu còn nhớ không?”
Phạm Trọng nhìn anh, “Được.. bốn anh em…. Tiểu Nhị….. đến cuối cùng cậu còn hận tôi không?”
Mặc dù anh biết rõ người cậu ấy yêu sâu đậm là mình, còn làm ra nhiều chuyện khiến anh tức tối nhưng thực lòng anh chưa từng hận cậu……..
Anh quát anh mắng anh chửi chẳng qua là vì anh không muốn người khác nhìn thấy anh đau khổ. Anh cũng từng rất hi vọng, anh sẽ không làm tổn thương ai cả…….
Lông mày của Phạm Trọng khẽ giãn ra, “Thật?”
“Phải….” Tiêu Y Đình gật đầu mạnh, cố gắng để bản thân vẫn có thể thở…….
“Tiểu Nhị….. Tôi Phạm Trọng…. Hôm nay cùng với Tiêu Y Đình…. kết nghĩa huynh đệ…. có….. có phúc cùng hưởng…. có hoạ cùng chịu….. không nguyện sinh cùng tháng cùng năm….. nhưng…. nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng….”
Chữ ‘chết’ được nói ra như khiến Tiêu Y Đình nổ tung, anh vội vã ngẩng đầu, thấy Phạm Trọng giống như hôn mê, anh vội vã thúc giục: “Mau! Mau đưa cậu ấy xuống!”
Tống Tử Hành không đứng lại thêm, ánh mắt thâm sâu liếc Tiêu Y Đình một cái, sau đó dìu Phạm Trọng đi xuống….
Phạm Trọng vẫn không ngừng nói: “Tiểu Nhị… chúng ta là anh em…. anh em…..”
Tiếng của Phạm Trọng vẫn văng vẳng bên tai Tiêu Y Đình……
Phạm Trọng nói họ chỉ là anh em, vậy phần tình cảm của cậu ấy chỉ có mình cậu ấy chịu? Hai người họ trước giờ vẫn là anh em đúng không?
Anh hít một hơi thật sâu, nhìn về phía hai người vừa rời đi, trong lòng thầm nhủ: “Phạm Trọng, cậu phải sống…. nhất định phải sống….. Chúng ta là bốn anh em… nhất định phải đủ bốn….”Phạm Trọng yếu ớt nói với Tống Tử Hành: “Xin lỗi….”
Giọng nói kia giống như một đám mây….
Trong lòng Tống Tử Hành đau nhức, nước mắt không biết rơi từ lúc nào: “Anh nói cái gì vậy? Xin lỗi vì cái gì chứ?”
Phạm Trọng khẽ cười, “Tử Hành…. xin lỗi cậu….” Anh có lỗi với nhiều người…. Ba mẹ anh…. Tiểu Nhị…. người vợ cũ của anh… Tống Tử Hành nữa…..
“Em đã nói rồi! Anh không cần xin lỗi em! Mọi chuyện đều là em tự nguyện! Anh không hề lợi dụng em! Anh không cần nói chuyện nữa, giữ sức cho mình đi!” Tống Tử Hành vừa khóc vừa quát anh.
Người người đều nói cậu ấy vô tình, kể cả người cha tệ hại kia cũng nói thế. Cả cuộc đời cậu chỉ khóc hai lần, một lần là khi mẹ cậu mất, lần thứ hai chính là lần này…..
Sẽ không ai hiểu hết được Phạm Trọng ý nghĩa như thế nào đối với cậu, cậu luôn cô đơn một mình từ khi mẹ mất, và Phạm Trọng chính là nguồn ấm áp duy nhất đối với cậu….
Lần đầu gặp, Phạm Trọng không biết cậu là con trai Tống Thành Uy, cậu nhớ rất rõ, cậu đã được gặp một người con trai sạch sẽ tinh khôi, ánh mắt như được phát sáng…..
Về sau, anh hết mực yêu thương cậu, không sai, là yêu thương…. Đôi khi giống như người ba với đứa nhỏ, lại có lúc giống như anh trai với em trai… Anh như miếng ghép hoàn mỹ đặt xuống cuộc sống cô độc của cậu…….
Về sau, chính cậu hiểu ra lí do vì sao anh yêu thương cậu, và vì sao ánh mắt kia sáng lên khi nhìn thấy cậu…..
Anh làm tất cả đều có mục đích…….
Nhưng cậu không hề trách oán anh, vì không ai có thể cho cậu ấm áp như anh đã từng…..
Giống như…. Cảm giác yêu ai đó…….
Vì vậy, anh ấy không cần xin lỗi…..
Nghĩ tới đây Tống Tử Hành nén nước mắt, nói với người bên cạnh: “Anh cảm thấy có lỗi cũng được thôi, không phải anh còn phải bù đắp cho em sao? Mọi chuyện đã qua đều để lại hết chỗ này, chúng ta sẽ đi Hà Lan, anh từng nói sẽ xây cho em một chiếc cối xay gió, trồng Tulip và trồng cỏ trên mảnh đất của chúng ta. Khi nào ba mẹ anh chịu tha thứ cho anh thì chúng ta sẽ về gặp họ, đưa họ đến ở cùng chúng ta! Những điều anh hứa làm chắc chắn sẽ thành hiện thực!”
“Được….” Tiếng trả lời yếu ớt….
Nước mắt Tống Tử Hành lại rơi, cậu chưa từng gặp qua ba mẹ của anh, nhưng anh biết điều cuối cùng kia không phải là chuyện dễ dàng….
Người bên cạnh dần dần không trả lời khiến cậu có chút sợ hãi.
Cậu sợ anh cứ thế ngủ không dậy nữa…..
“Trọng!” Cậu gọi anh.
Không ai trả lời…..
“Trọng!” Cậu lại gọi…..
“Ừm…” Phạm Trọng mơ mơ hồ hồ đáp lại…..
Cậu thở phào một hơi, “Anh không được ngủ!”
“Ừm….”
Đột nhiên Tống Tử Hành nhớ lại một lần cậu bị ốm, Phạm Trọng đã ở cạnh cậu cả đếm, thay khăn chườm rồi lau mồ hôi, chú ý nhiệt độ của cậu từng phút một….
Chóp mũi Tống Tử Hành có chút đau xót, “Trọng, không được ngủ…. nếu anh thức em sẽ mua đồ ăn anh thích cho anh….” Lần đó cậu đùa nghịch muốn anh mua đồ ăn cho cậu, rất nhiều loại nhưng Phạm Trọng vẫn vui vẻ dẫn cậu đi, cậu còn cố ý ăn hết không để phần anh, nhưng anh chỉ ôn nhu nhìn anh cười, xoa đầu anh…..
“Ừm… lần này… anh sẽ ăn hết…”
Vẫn nghe được tiếng trả lời nên Tống Tử Hành yên tâm hơn một chút, trên đường đi không ngừng nói chuyện với anh:
“Trọng, sang Hà Lan rồi em sẽ nấu cơm cho anh, tuy em không biết nhưng em sẽ học, anh chỉ cần nghỉ ngơi và bên em thôi….”
Cậu nhớ lại có lần cậu muốn nấu cho anh ăn, anh chỉ đứng bên cạnh ôn nhu cười chỉ cậu sai chỗ này rồi, sai chỗ kia nữa khiến cậu giận dỗi bỏ ra phòng khách…..
“Chúng ta sẽ nuôi thật nhiều bò sữa, ngày nào em cũng sẽ lấy sữa cho anh uống…”
“Thỉnh thoảng chúng ta sẽ nướng ngô trên bãi cỏ, vừa ăn vừa ngắm trời, anh thấy sao?”
“Trọng, về sau em sẽ ngoan hơn, không uống rượu, không bướng, không giận dỗi, em nghe theo anh tất cả cho đến khi chúng ta già đi, anh cũng không cần lo chuyện đó nữa…”
“….”
Cậu nói cả quãng đường xuống núi, cuối cùng cũng thấy được xe cấp cứu phía xa…
Tống Tử Hành mừng rỡ kêu lên: “Trọng! Có xe rồi! Chúng ta lên xe thôi! Anh cũng nặng thật đó!”
Có người đi đến phụ Tống Tử Hành đỡ Phạm Trọng lên xe. Hai mắt anh nhắm nghiền, khuôn mặt an tĩnh đến lạ lùng……