Tiêu Y Đình chạy như điên ra cửa, không cả bật đèn, gấp rút mở cửa…..
Người ngoài cửa là…… Phó Chân Ngôn.
Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh…..
“Sao lại là anh?” Giống như vừa bị rơi khỏi máy bay, Tiêu Y Đình không còn sức để nói chuyện…..
Tuyệt vọng rồi, làm sao có thể là em gái được? Chắc hẳn vậy……
“Tôi…. đứng dưới đó hồi lâu, thấy có ánh đèn cho nên…. cho nên….. lên để xem….” Phó Chân Ngôn có chút bối rối.
Không có đèn, hai người đàn ông đứng lặng trong bóng tối.
Tiêu Y Đình nói gì, cũng không đóng cửa xoay người đi vào trong.
Hai người đã đấu đầu suốt những năm tháng tuổi trẻ, bây giờ tranh cãi nhau vì lý gì nữa?
Phó Chân Ngôn có chút do dự, cuối cùng vẫn đi vào.
Die nd da nl e q uuydo n
Tiêu Y Đình bật đèn, vừa đi vào phòng bếp vừa nói, “Anh ăn cơm cùng tôi.” Giống như khi cô còn ở đây, hi vọng là được như vậy…….
Tiêu Y Đình lấy ra một bộ bát đĩa đã lâu không được dùng: “Đồ của anh!”
Phó Chân Ngôn ngẩn ngơ nhìn bộ bát đĩa của mình…..
“Ăn đi!” Tiêu Y Đình gắp đồ ăn đặt vào bát của Phó Chân Ngôn, “Thịt bò ngon lắm! Còn có canh đậu đỏ viên, còn ngon hơn của anh làm đó!”
“Uống chút gì đi!” Phó Chân Ngôn nói.
“Được!” Tiêu Y Đình không do dự đáp ứng.
Chắc có lẽ Phó Chân Ngôn đã biết chuyện nhưng đến tận lúc này thái độ của anh vẫn rất bình thường. Tiêu Y Đình thực lòng cảm thấy nếu anh (PCN) tức giận đánh mắng mình có lẽ anh(TYD) sẽ thấy thoải mái hơn nhiều…….
Hai người bắt đầu uống rượu……
Một lúc lâu sau, đột nhiên Phó Chân Ngôn nói: “Đủ rồi, uống nữa cô ấy sẽ không vui.”
Say rồi?
Tiêu Y Đình thật sư hi vọng có chuyện cô không vui có được không?
Anh suy sụp cô sẽ không vui đúng không?
Anh từng chơi game cô cũng quản, anh đi mô tô đi học cô cũng quản……
Bây giờ anh lại làm sai, cô sẽ ở đây quản anh đúng không?
Hừm, không thể rồi, anh phải nghe lời cô, sống thật tốt!
“Ngủ thôi!” Tiêu Y Đình đặt ly xuống, bắt đầu tìm thuốc uống rồi đi vào phòng ngủ, không quan tâm Phó Chân Ngôn.
Phó Chân Ngôn lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Tiêu Y Đình. Một lúc sau anh đứng dậy dọn dẹp sạch sẽ, sau đó yên lặng ra về.
Anh và Tiêu Y Đình tranh cãi nhiều năm như vậy chỉ vì một người con gái,bây giờ cô ấy không còn ở đây nữa, chắc là hoà hợp được rồi……
Khi quyết định buông tay, anh tự nói với bản thân, chỉ cần cô được hạnh phúc, những chuyện khác không còn quan trọng nữa……
Sau này khi biết chuyện cô phải hầu toà, anh luôn lựa chọn tin tưởng cô, và anh cũng biết tình cảm cô dành cho Tiêu Y Đình, chuyện cô làm là không thể nào. Anh cũng tin tưởng Tiêu Y Đình, dù giữa hai người luôn chỉ có cãi vã nhưng thực tâm anh luôn ngưỡng mộ cậu ta, một người tài giỏi và thành đạt, người có được tình yêu của cô……..
Nếu đã không thể anh lựa chọn bước lùi để chúc phúc cho hai người…..
Vậy mà về sau lại có chuyện kinh khủng kia……
Có lẽ đó là chuyện đau lòng nhất trong cuộc đời anh, nhưng anh chỉ có thể là một người âm thầm đau lòng, âm thầm hoài niệm.
Anh không trách Tiêu Y Đình, anh biết cậu ta yêu cô như thế nào, chỉ có hơn chứ không kém anh, nên khổ sở hơn bất cứ ai, anh không muốn vạch thêm vào vết thương ấy……
Hôm nay anh chỉ vô tình đi qua chỗ này, khi nhìn thấy ánh sáng từ căn nhà ấy tim anh đã đập nhanh hơn mấy nhịp, nhưng cũng chỉ là phản ứng nhất thời vì lí trí nói cho anh biết, người trên đó không thể là cô……
Nhưng anh vẫn không tự chủ được bản thân đứng lại, nhìn về nơi đó thật lâu……
Hồi lâu đứng lại anh đột nhiên có suy nghĩ: Lên đó xem thử…..
Và giờ anh lại say…….
Mượn rượu tiêu sầu, sầu càng thêm sầu, người đi trước đúng là nói không sai!
Sáng hôm sau Tiêu Y Đình lại, phát hiện bản thân đã ngủ rất ngon! “Thật tốt…” Anh cười khổ.
Lần cuối cùng Tiêu Y Đình gặp Ninh Chấn Khiêm anh ấy rất gầy, trong mắt đều là tia máu, chắc là do giấc ngủ không tốt rồi? Anh có nên khuyên anh ấy uống thuốc ngủ không đây? Một viên không đủ thì hai ba viên, giống như anh đã làm, chắc chắn sẽ ngủ ngon!
Tiêu Y Đình vào phòng tắm, tuỳ tiện thay quần áo rồi đến văn phòng Luật.
Trong văn phòng của anh, mặt bàn và sàn nhà sạch bóng, trên bàn còn có một lọ hoa, bên cạnh là một ly trà vẫn còn nóng.
Anh biết mọi việc đều là Tiểu Ngư làm nhưng không biết làm sao để nói với cô bé, cô bé chỉ chờ lúc anh không có mặt mới xuất hiện….
Anh cứ vậy mà quên mất.
Anh nhìn lịch trên tường, hôm nay là thứ sáu, anh phải qua nhà Phạm Trọng.
Anh không thể thường xuyên qua nhà Phạm Trọng được nên luôn cố sắp xếp ổn thoả nhất để qua. Nhưng sự thực chính anh cũng không rõ sự xuất hiện của anh là sự an ủi hay khiến họ đau lòng hơn…..
Tống Tử Hành đã đi Hà Lan, cậu ấy đăng không ít ảnh mình ở bên đó lên blog.
Mấy ngày sau khi trở về từ quán bar, Tống Tử Hành cứ lần nữa đứng ngoài cửa nhà họ Phạm không dám vào, nhưng cuối cùng cũng đánh liều đi vào. May mắn là hai người lớn tuổi nhà họ Phạm không hề nhìn cậu với ánh mắt khác thường. Đối với hai người họ mà nói, bây giờ không có chuyện gì là họ không chấp nhận nổi. Họ chịu để cậu gọi là cha mẹ nhưng mặc cậu năn nỉ bao nhiêu vẫn không đồng ý cùng cậu sang Hà Lan…
Die nd da nl e q uuydo n
Tiêu Y Đình đang nghĩ ngợi đột nhiên có điện thoại đến, là bác trai.
“Bác Phạm, hết giờ làm cháu sẽ qua thăm hai bác.” Tiêu Y Đình lễ phép.
“Y Đình, bác gọi vì có chuyện muốn nói với cháu, chiều nay hai bác có việc ở ngoài nên hôm nay cháu không cần đến nữa…” Cha Phạm Trọng từ tốn nói.
“Dạ…. vâng, vậy hôm khác cháu sẽ qua thăm hai bác.”
Anh đợi bác trai tắt điện thoại, sau đó gọi về nhà báo hôm nay sẽ ăn cơm ở nhà.
Sau đó anh lại vùi đầu vào công việc.
Lúc anh dừng việc ra về cũng đã khá muộn, đường phố vừa tối nhưng đã đông đúc. Xe không đi nhanh được, anh nhàn nhạt lướt mắt ra phía ngoài đường, đột nhiên bắt gặp một bóng người nhỏ bé ôm một bó hoa….
Là Tiểu Ngư.
Trong đầu anh loé lên một suy nghĩ: “Tiểu Ngư đi bán hoa vào buổi tối như thế này?”
Nhưng ý nghĩ kia chỉ là loé lên, đường được thông anh liền nhấn ga đi thẳng.
Vừa về đến nhà anh liền tháo cà vạt, sơ vin và ném cặp tài liệu lên sofa.
Tầng một không có ai, do anh về muộn nên mọi người đều đã ăn tối. Anh đi thẳng vào nhà bếp.
Vừa bước vào cửa phòng bếp, cả người anh bị sét đánh cho đứng lặng……
Người kia là ai?
Người đang đứng trong phòng bếp đưa lưng về phía anh, mặc sơ mi xanh và chân váy đen, mái tóc đen tuyền dài tới eo…….
Giống em gái như một……
Là em gái……
Cổ họng anh nhất thời bị đông đặc, không thở không nói được. Anh sợ kia chỉ là ảo giác, chỉ cần anh động đậy cô sẽ biến mất……
Anh đứng lại, chớp mắt nhiều lần nhưng dáng người kia vẫn còn đó, mái tóc dài của cô cử động theo từng động tác tay của cô……
Anh như mất trí, vọt về phía trước…..
Anh ôm chặt cô, vùi mặt vào tóc cô: “Em gái! Cuối cùng em cũng trở lại! Trở lại rồi!”
Die nd da nl e q uuydo n
Nhưng chỉ nháy mắt sau đó, anh buông ra, mùi hương trên tóc không phải của cô…….
Người kia quay lại, yếu ớt cười với anh, “Chào anh Tiêu …..”
Vẫn là không phải……
Anh nhìn chằm chằm người trước mặt, không nhớ mình từng gặp người này……
Khương Vãn Ngư lúc này mới xuất hiện, cười nói: “Kêu vậy là sao? Dài vậy khó gọi! Gọi anh Đình hay anh hai là được rồi!”
Anh bước lùi, “Không cần gọi là anh hai, em gái không thích chuyện này.”
Mặt Khương Vãn Ngư có chút cứng ngắc, nhưng vui vẻ lại ngay sau đó, “Tuỳ mấy đứa! Y Đình, con còn nhớ em ấy không?”
Anh lắc đầu.
“Là con gái dì Lã! Tên Mạnh Thanh Thiển, cứ gọi em ấy là Thiển Thiển, con bé từng tới nhà mình rồi đó!” Khương Vãn Ngư cười giới thiệu.
“….” Anh nhìn cô gái trước mặt, nhàn nhạt nói, “Xin lỗi vì nhận nhầm người…”
“Không sao.” Mạnh Thanh Thiển cũng rất thoải mái.
“Được rồi được rồi! Ăn cơm đi! Chuyện gì nói sau cũng được!” Khương Vãn Ngư vui vẻ, “Y Đình, giúp mẹ mang đồ ăn ra đi! Đồ ăn hôm nay là mẹ với Thiển Thiển nấu đấy! Con bé không chỉ xinh đẹp mà nấu ăn cùng rất giỏi!”
Tiêu Y Đình không trả lời, đi qua phụ mang đồ ăn ra bàn. Anh nhìn qua món ăn ngày hôm nay, thịt luộc trần tỏi? Bên trên còn có rất nhiều rau thơm? Mẹ anh đổi sở thích sở ghét rồi sao?
“Cháu chỉ có khiêm tốn là giỏi! Cháu để đấy! Cháu là khách mà!” Khương Vãn Ngư ngăn cô lại, “Hôm nay cháu phải nấu ăn là cực khổ cho cháu quá rồi, chắc chắn Y Đình sẽ rất thích những món đó! Y Đình, qua đây giúp con bé đi!”
“Con đi đây một chút.” Nói xong anh quay người ra khỏi phòng bếp……
Mạnh Thanh Thiển nhìn theo bóng lưng Tiêu Y Đình có chút thất thần…..
Cô chưa từng thấy bộ dáng tuỳ ý của ai lại hấp dẫn như vậy cho tới khi nhìn thấy anh…..
Cô vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh còn trên tóc mình……
Người con trai ấy, bây giờ đã trở thành một người đàn ông thành thục rồi……
“Thiển Thiển, ăn cơm thôi!” Khương Vãn Ngư gọi cô.
“Vâng….” Bị gọi bất ngờ Mạnh Thanh Thiển có chút xấu hổ, mặt hơi đỏ lên.
Mạnh Thanh Thiển phụ Khương Vãn Ngư lấy bát đĩa bày ra bàn. Xong xuôi Khương Vãn Ngư đi lên lầu gọi Tiêu Thành Hưng và Tiêu Thành Trác xuống ăn tối.
Tiêu Y Đình đi xuống cuối cùng. Anh đứng lại chân cầu thang nhìn về bóng lưng sơ mi xanh kia, thực sự.. thực sự… rất giống…..
Die nd da nl e q uuydo n
Tiêu Thành Trác đã ngồi xuống, chỉ còn một chỗ trống đối diện Mạnh Thanh Thiển, anh trực tiếp đi qua đó.
Anh lên lầu nhưng chưa thay quần áo nên vẫn rất tuỳ tiện, tay áo gấp lên để lộ cánh tay săn chắc đầu vẻ nam tính, không giống với vẻ ngoài của con trai nhà giàu chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Mạnh Thanh Thiển thất thần lần nữa ……
Có vẻ nhận thấy bản thân quá luống cuống, Mạnh Thanh Thiển nhanh chóng dời ánh mắt đi, nhưng lại chạm phải vòm ngực nửa mở nửa khép của anh……..
Mặt Mạnh Thanh Thiển càng ngày càng đỏ, ánh mắt không tự chủ được đảo qua đảo lại, không may đụng trúng ánh mắt của anh, anh cũng đang nhìn cô…….
Mạnh Thanh Thiển như phát sốt, không biết phải làm sao…..
Lúc này Khương Vãn Ngư đẩy đĩa mì trộn đến trước mặt Tiêu Y Đình, “Đây là món con thích nhất! Con thử đi xem có ngon không? Thiển Thiển làm món này đó! Còn món thịt luộc trần tỏi này nữa, con và Tiêu Thành Trác đều thích ăn, hai đứa ăn nhiều vào!”
Tiêu Y Đình giống như không nghe thấy, mắt vẫn nhìn thẳng.
Tiêu Thành Trác nhìn theo ánh mắt của anh, nhịn không được hừ khẽ một tiếng, sai đó cất cao giọng: “Là thịt luộc trần tỏi? Em thích món đó nhất!”
Tiêu Thành Trác nhiệt tình gắp một đũa lớn, vừa nhai liền lắc đầu: “Không ngon! Của Thanh Hòa làm vẫn là ngon nhất!”
Tiêu Thành Trác cố ý nói tên Diệp Thanh Hòa chứ không phải là ‘chị’! Phải là Thanh Hòa! Không phải Thanh Thiển!
Nhưng Tiêu Y Đình không phản ứng, vẫn nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Thiển.
Tiêu Thành Trác có chút bực tức, giành đĩa mì trước mặt anh, “Cháu không ăn đúng không? Chú sẽ ăn đấy! Ở Mỹ chú lâu rồi không được món này!”
Lời vừa dứt liền không quan tâm mọi người, rầm rầm ào ào và mì vào miệng, xong xuôi còn đặt mạnh đĩa xuống, ném đũa qua một bên, “Đúng là đồ bắt chước! Không thể nào ngon được!”
Lời này khiến Khương Vãn Ngư không nhịn được nữa, “Thành Trác, chú nói cái gì? Không biết phép tắc mà!”
Tiêu Thành Trác hừ lại một tiếng! Mắng cậu không có giáo dục đi! Cậu không muốn thể hiện giáo dục đó có được hay không? “Không ăn được! Không ăn được! Em ra ngoài ăn!”
Nói xong liền đứng lên.
Khương Vãn Ngư tức giận quay qua Tiêu Thành Hưng: “Ông coi…. ông coi Thành Trác đi!”