Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 47: Bao mươi giao ước



Lão đại? Trữ Chấn Khiêm?

Trữ Chấn Khiêm cũng không nói nhảm nhiều như Tả Thần An, vừa lên liền trực tiếp khai chiến.

Trận đầu, Thanh Hòa còn có phần thắng, nhưng trận thứ hai và trận thứ ba cô đều thua......

Rõ ràng cũng đã tính toán kỹ càng, kỹ thuật cũng không sai, nhưng hình như đã bị Trữ Chấn Khiêm phá......

Đang tự kiểm điểm lại, icon của Trữ Chấn khiêm chợt nhấp nháy, nhảy ra một câu đối thoại: Không phải là lão Nhị?

Á...... Lão đại không hổ là lão đại...... Vừa mới đánh mấy trận đã có thể phân biệt thiệt Thành chủ thật giả rồi......

"Dạ, là em.". Cô lập tức khai thật.

"Cậu ta đâu?"

"Đang làm bài tập."

"......" Tay của Trữ Chấn khiêm kịch liệt run lên, con chuột suýt chút nữa là bị kéo đứt...... Làm bài tập? Người cô đang nói tới là lão Nhị không sai chứ?

"Đại ca, em có thể gọi anh là đại ca không?". Diệp Thanh Hòa hỏi.

"Dĩ nhiên."

"Đại ca, em muốn xin anh giúp một chuyện......"

——— —————— —————— —————— —————— ————————

Diệp Thanh Hòa nói xong chuyện mình cần nhờ sau đó liền logout, tắt máy, đi qua phòng của Tiêu Thành Trác tìm anh.

Mới vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Tiêu Thành Trác cầm một quyển sách gõ lên đầu của Tiêu Y Đình: "Ai cha, nhiều như vậy? Gọi chú đi, nếu thế thì tôi sẽ suy nghĩ dạy cháu một chút."

"Cút sang một bên đi!". Tiêu Y Đình liền đưa tay đẩy cậu bé sang một bên.

Tiêu Thành Trác bị đẩy bất ngờ liền lui ra sau mấy bước, vừa hay lại nhìn thấy Diệp Thanh Hòa đi vào, bắt đầu tố cáo: "Chị à, chị xem cháu của em lại không tôn trọng trưởng bối rồi......"

"......" Hai kẻ dở hơi này...... Không ngày nào mà không ầm ĩ cả...... Diệp Thanh Hòa cũng chỉ lắc đầu, rồi hỏi: "Làm xong chưa? Tôi kiểm tra.". Vẻ mặt cô đầy nghiêm túc đi tới trước mặt anh.

Nhưng Tiêu Y Đình lại quan tâm đến trò chơi hơn chuyện học, khẩn trương hỏi: "Như thế nào? Thắng chưa?"

Môi của cô hơi vén lên nhưng cơ hồ không nhìn ra được: "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, nhiệm vụ của anh thì sao?"

"Thật à! Vậy thì tốt quá!". Anh rất vui, tự động che giấu câu hỏi của cô.

"Tôi hỏi anh, bài tập của anh đâu.". Sắc mặt của cô chợt trầm xuống.

Tiêu Y Đình anh, ngay cả thấy giáo còn không sợ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt trầm trầm kia khí thế lại đột nhiên thấp đi một đoạn, sờ sờ lên vở của mình đáp: "Không phải tôi đang cố gắng sao?"

"Anh hai, chúng ta đã quy ước với nhau ba điều rồi!". Cô nghiêm mặt ngồi xuống bên cạnh anh.

Rất nhanh anh cũng phản ứng được thái độ mình có cái gì đó không đúng, khuất phục nịnh nọt người kia làm gì chứ? Liền hô: "Này, nhóc con, cô càng ngày càng lớn mật đấy? Bày cái sắc mặt kia cho ai nhìn chứ?"

Cô cũng không bắt buộc, liền đứng dậy, nói: "Vậy cứ thế đi, dù sao anh cũng không cần biết mật mã......"

Mật! Mã!

"Cái đó...... Đợi chút...... Đợi...... Đợi......". Anh vội vàng lôi kéo tay áo của cô cười làm lành: "Em gái, em gái tốt...... Đừng nói ba điều, ngay cả ba mươi điều cũng còn được! Chúng ta ngồi xuống từ từ nói.".

"Được! Là anh nói, ba mươi điều đấy nhé!". Cô rút ra một tờ giấy trắng nó tiếp: "Giấy trắng mực đen, có Tiêu Thành Trác làm chứng!"

Vẻ mặt của anh nhất thời cứng ngắc, hận không thể vả vào miệng mình một cái, cái miệng này, nổi cơn điên gì......

Mắt thấy Diệp Thanh Hòa cầm bút hăng hái viết xuống một hàng dài, anh liền cảm giác như mình đang bán thân cho cô vậy, từ đây, cuộc đời của anh chân chính phải đi vào địa ngục rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.