Khi Kate tỉnh giấc, chúng tôi đã lỡ bữa tối đặt trước, nên chúng tôi ra ngoài tìm xem có thứ gì ăn. Lúc chúng tôi đi qua những tủ kính sáng trưng đủ loại, Kate có vẻ trầm ngâm khác thường và tôi không thể không nghĩ đến cơn ác mộng, những lời tôi có thể buột ra trong lúc ngủ.
Chúng tôi rời phố St. Germaine đông đúc đến những phố yên tĩnh hơn và tối hơn dọc sông Seine. Suốt thời gian đó, Kate cứ bám chặt cánh tay tôi và không nói một lời.
Nếu có điều gì để buộc tội - về Sean hoặc những người khác - trót buột ra từ cái miệng ba hoa của tôi, Kate sẽ không thể ân ái với tôi như thế. Nhưng nếu tôi không nói gì, sao cô ấy lại hành động phi lý và căng thẳng đến vậy?
Cả hai chúng tôi đói mềm, nhưng Kate từ chối mọi nhà hàng trông đầy hứa hẹn, hết cái nọ đến cái kia.
- Quá nhiều khách du lịch.
- Quá rởm đời.
- Quá vắng vẻ.
Cô không còn là mình nữa. Dù muốn hay không, tôi cũng không thể bỏ qua khả năng nhàm chán là tôi đã để lộ mình.
Nếu thế thật, làm sao tôi có thể dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong một thành phố tôi vừa mới biết?
Cuối cùng, chúng tôi ghé vào một quán rượu nhỏ đầy người bản xứ. Ông chủ da ngăm đen dẫn chúng tôi đến một giá màu đỏ để đồ ăn ở đằng sau, nhưng ngay tại chốn này Kate vẫn không nhìn vào mắt tôi. Rồi, đăm đăm nhìn xuống hai bàn tay để trên lòng, và bằng giọng rạn vỡ, cô nói:
- Tom, có một chuyện em cần nói với anh.
Không phải ở đây. Không trước mặt mọi người - nơi tôi không thể làm gì được.
- Anh cũng có chuyện muốn nói, - tôi đáp. - Nhưng đầu anh sắp vỡ tung ra ở đây mất. Ồn ào quá. Chúng ta có thể đến nơi nào yên tĩnh hơn, dễ nói chuyện hơn không?
Xin lỗi ông chủ, chúng tôi ra lề đường và đi bộ đến Vườn Luxembourg.
Nhưng ngay lúc mười một giờ đêm này, khu vườn vẫn đầy ắp khách du lịch. Cứ cách độ hai chục mét lại có một nhạc công đường phố bập bùng một bài hát của Beatles hoặc một nghệ sĩ xiếc tung hứng các cây gậy cháy đùng đùng, cái ghế nào vắng khách thì lại nhìn thấy rõ mồn một từ ngoài đường.
Rốt cuộc, tôi phát hiện ra một cái ghế trống trong bóng các cây cao. Sau khi kiểm tra thật nhanh để biết chắc không ai nhìn thấy chúng tôi, tôi kéo Kate vào lòng. Vẫn chưa tin chắc sắp xảy ra việc gì, tôi nhìn thẳng vào mắt Kate và đặt bàn tay vào cuối cần cổ mảnh dẻ của cô.
- Tom?
- Gì thế, Kate?
Tim tôi đập thình thịch to đến nỗi hầu như tôi không nghe thấy lời lẽ của mình, tôi nhìn nhanh qua vai cô để biết chắc không có người nào từ đường chính sắp tới.
Kate có thể nhìn tôi suốt đêm. Lúc này mắt cô giống như tia lade và không rời tôi, dường như cô đang nghiên cứu mắt tôi để đọc phản ứng với điều cô sắp nói.
- Gì thế, Kate? Có chuyện gì sao? - Tôi hỏi và đưa nốt bàn tay kia lên họng cô.
- Em muốn có một đứa con, Tom ạ, - cô nói. - Em muốn có con với anh.
Tôi không biết nên cười hay khóc, nhưng Kate đang khao khát câu trả lời, cô nhìn đăm đăm vào tôi như một con nai bất chợt gặp đèn pha.
- Chỉ một thôi ư? - Tôi thì thào và hôn lên những giọt nước mắt trên má cô, rồi hạ dần bàn tay run run của tôi xuống eo cô. - Anh đang mong có ba hoặc bốn đứa.