Lục Cung Vô Phi

Quyển 1 - Chương 5: Ra tay thăm dò



Vào giữa trưa của ngày hè, ánh nắng mặt trời gay gắt, khắp nới đều bị phơi bày sáng loáng dưới ánh nắng.

Trên bãi đất trống sau vườn của nhà trọ, một cậu nhóc đáng yêu đang dang chân đứng tấn. Cung tên bằng bạc tinh xảo trên tay cậu lóe sáng như tia chớp. Chỉ nghe tiếng "vút" nhẹ vang lên, mũi tên rời khỏi dây cung tựa như gió lùa tiến về phía trước!

Chỉ có một chú ruồi không may bị mũi tên bắn hạ, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, trong nháy mắt đã đi đời nhà ma.

"Oa ha ha ha! Ta thật sự là một thần xạ thủ thiên tài!" Cậu bé thu hồi cung tên, kiêu ngạo chống nạnh và ngửa đầu cười to.

Bỗng nhiên "bốp'' một cái, có người đập một phát vào sau gáy của cậu bé. Cậu bé phát đau, giận dữ quay đầu quát lớn: ''Tên cừu non bị cắm sừng nào dám đánh lén ta hả?''

Thấy rõ người mới đên, mặt mày kiêu ngạo của cậu bé thay đổi chóng vánh. Cậu cực kỳ khôn ngoan mà lên tiếng nịnh nọt: ''Sư phụ tiểu Hoa, Xuyên vân tiễn của con luyện được rồi đúng không? Không phải người đã đáp ứng con, tài bắn cung của con tiến bộ thì người sẽ dạy con 'Kỳ tông giải độc pháp' sao?''

Dưới ánh nắng lấp lánh, nam tử áo tím có gương mặt tuấn tủ, đôi mắt hẹp dài mang chút tà khí. Hắn miễn cưỡng lên tiếng: ''Tên nhóc nhà ngươi mướn cứu người thì cứ việc nói thẳng, không cần phải khoe tài.''

Đường Bách xoa sau ót, có chút buồn bực nói: ''Nhưng mà hình như mẹ không muốn cứu người kia.''

Hoa Vô Hoan nhếch môi, nói nhàn nhạt: ''Ta cũng không muốn cứu lắm.''

Đường Bách hếch mũi, trợn mắt, hừ nói: ''Tiểu Hoa là một con quỷ hẹp hòi, không chịu dạy con phương pháp giải độc gia truyền.''

''Phép khích tướng không có tác dụng với ta.'' Khóe mắt Hoa Vô Hoan liếc về bóng mát dưới tán cây ở phía sau, tựa như tùy hứng mà hỏi thăm: ''Tiểu Bách, vì sao con muốn cứu người kia?''

''Hàng lông mày của hắn rất giống với con, nhìn rất thân quen cho nên muốn cứu thôi.'' Đường Bách không cần nghĩ ngợi đã trả lời, không hể nghĩ đáp án này có hơi nực cười.

Hoa Vô Hoan nhịn ham muốn trợn trừng mắt xuống, lại hỏi: ''Không phải do hắn đã cứu con sao?''

Đường Bách gái cằm, làm bộ dạng suy nghĩ cặn kẽ: "Bị người ta cứu, điều này quá mất mặt rồi. Sau này hắn bị xe ngựa đụng, ta cũng cứu hắn một lần là được.''

Hoa Vô Hoan cảm thấy không còn lời nào để nói. Hắn bĩu môi với người đang ở dưới bóng râm một cái, liền xoay người bỏ đi.

Đường Phong Hoa đi ra từ chỗ mát, mắt Đường Bách sáng rực lên. Cậu chạy tới ôm bắp chân mẹ, gọi nhỏ nhẹ: "Mẹ..."

''Được rồi, con phải ngoan ngoãn ở nhà trọ đợi.'' Trong mắt Đường Phong Hoa mang theo ý cười nhàn nhạt, cúi đầu nhìn con trai và nói: ''Mẹ đi ra ngoài một chuyến, con đừng chạy loạn.''

Đường Bách nhanh trí nghe ra ẩn ý trong lời nói của mẹ, liền gật đầu cái rụp. Cậu vui vẻ vẫy tay tiễn mẹ cậu đi: "Đi đi, đi đi! Mẹ đi sớm về sớm nhé!"

Đường Phong Hoa vừa cười vừa lắc đầu, nhàn nhã đi bộ. Thật ra Ứ độc trong người của "người nọ" cũng không khó giải lắm. Hắn xuất cung đương nhiên có mang theo thái y. Chỉ là loại độc này khá kì lạ, cho dù có giải độc cũng khiến người ta mất nội lực bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Lần này Đường Phong Hoa không có trèo tường vào, nàng thoải mái đi đến trước cửa lớn của hành quán. Nàng vừa mới báo tên họ thì đã có quản gia đến dẫn đường, cung kính mời nàng vào trong.

"Phong cô nương, xin mời đi bên này." Lão quản gia đưa nàng đến nội uyển, chỉ vào một căn phòng bên cạnh, cung kính nói: "Chủ tử có lệnh, nếu Phong cô nương đến thì mời người tới đây."

Đường Phong Hoa cũng không khách sáo, tiến đến gõ cửa hai cái rồi tự mình đẩy cửa bước vào trong.

Căn phòng này tương đối lớn, một bức bình phong bằng ngọc lưu ly ngăn cách gian bên trong và gian bên ngoài, khiến cho người ta có nhướng mắt cũng không thấy rõ bên trong.

"Hiên công tử?" Đường Phong Hoa đi đến trước tấm bình phong, dừng chân lại hỏi.

"Vào đây." Tiếng nói trầm ấm từ gian phòng trong truyền ra, giọng điệu không giống với ngày thường.

Đường Phong Hoa theo lời đi vòng qua tấm bình phong, vừa đưa mắt nhìn sang nàng không khỏi ngẩn người.

Một chiếc thùng gỗ rất lớn được đặt sau tấm bình phong, còn Hiên Viên Triệt đang ngâm mình trong nước. Trên trán có vài sợi tóc ướt bám dính vào đó, bờ môi mỏng đang ngậm ý cười hứng thú không rõ, tăng thêm vài phần mờ ám vào bầu không khí.

"Phong Uẩn lỗ mãng rồi." Đường Phong Hoa nhíu mày lại, lập tức quay người đưa lưng về phía hắn.

"Ứ độc tanh hôi, buộc lòng phải tắm mới tẩy bớt mùi." Giọng Hiên Viên Triệt vẫn thản nhiên, rồi hắn tự nhiên khẽ cười, "Mạo phạm Phong cô nương rồi."

Đường Phong Hoa hơi bực trong lòng, không nói một lời. Nàng đưa tay ra sau lưng, tung bình dược lên rồi muốn bỏ đi.

"Phong cô nương, xin dừng bước." Hiên Viên Triệt chụp được bình dược đang bay tới, nói lớn: "Ngươi đã biết thích khách đến từ Minh môn, nói vậy cũng có thể đoán ra thân phận của người đứng sau chuyện này."

Đường Phong Hoa nghe vậy thì cười nhạt, chậm rãi xoay người lại. Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt đen sáng rực của hắn, mở miệng nói chậm từng từ từng chữ: "Thuốc trong bình này có thể giúp ngươi khôi phục nội lực. Nếu như ngươi hoài nghi ta là tên đầu têu đứng sau màn kịch này, thì tốt nhất ngươi không nên uống thuốc, và sớm hồi cung tránh họa đi."

Hiên Viên Triệt bỗng đứng bật dậy từ trong thùng nước, tiếng nước ào ào vang lên. Toàn bộ nửa người trên của hắn để trần trong không khí, một giọt nước trườn theo làn da, chảy từ trên bả vai lượn qua vòm ngực rắn chắc rồi lăn xuống dưới, cảnh tượng vô cùng quyến rũ.

"Phong cô nương đứng hiểu lầm, ta chỉ muốn người có thể cung cấp đầu mối mà thôi." Hắn nhướng mày, môi nở nụ cười. Khuôn mặt anh tuấn trong sáng vô tư, không có chút biểu hiện không được tự nhiên khi đang khỏa thân.

"Phải không?" Đường Phong Hoa nheo mắt, cười nói. Nàng không hề kiêng kị, trái lại còn nhìn chòng chọc vào thân thể hơi gầy nhưng rắn chắc của hắn không chớp mắt. Vết sẹo trên vai trái của hắn kia, là vào chiến dịch Kinh Châu năm đó đã lãnh một kiếm khi hắn chắn cho nàng...

Nhận ra hướng nhìn của nàng, Hiên Viên Triệt cũng cúi đầu trông vai trái của chính mình, tự dưng lên tiếng như đang nói với bản thân: "Vết sẹo dữ tợn này đã theo ta rất lâu rồi, ta muốn nó vĩnh viễn không mất đi."

Đường Phong Hoa dời ánh mắt, giọng nói bình tĩnh gần như lạnh lùng: "Tuy đang là mùa hè, nhưng cũng có khả năng bị nhiễm phong hàn, đợi ngươi mặc quần áo xong rồi nói chuyện tiếp."

Nàng quay đầu đi thẳng, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại trồi lên một cơn tức giận mơ hồ. Hắn đang thử nàng, dùng kỷ niệm đã qua của hai người để thử nàng!

Vượt qua tấm bình phong, nàng đến ngồi xuống cạnh bàn uống trà trong gian phòng ngoài. Nàng nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt phía trong, bờ môi nhếch lên cười giễu. Thử thì đã sao? Cả đời "Đường Phong Hoa" mang trên lưng tội danh gian tế, cho dù chưa chết, thì sự trong sạch của nàng cũng đã không còn!

Chỉ mất vài phút ngắn ngủi, Hiên Viên Triệt đã mmawcj xong y bào, đi ra ngoài. Khuôn mặt anh tuấn ung dung, lẳng lặng nhìn nàng.

Đường Phong Hoa đứng dậy, đối mắt với hắn.

"Tên đầu sỏ phía sau vụ ám sát lần này không phải muốn lấy mạng của ngươi, mà là muốn ngươi lo lắng cho an nguy của bản thân mà nhanh chóng rời khỏi Tô Thành." Nàng lãnh đạm mở miệng nói: "Rất dễ nhận ra, có người không muốn ngươi tiếp tục điều tra chuyện ở đây."

Hắn "ừ" một tiếng, nhưng không nói tiếp. Hắn chỉ im lặng nhìn nàng chằm chặp, sắc mặt có đôi phần đăm chiêu.

Đường Phong Hoa cũng không cần phải nhiều lời nữa. Theo thông tin nàng thu được, gần hai năm nay thế lực trong triều của Sở tả tướng phát triển lớn mạnh. Mà kẻ đang nắm giữ Tô Thành lại là đệ tử của Sở thị. Hiên Viên Triệt tự mình xuất cung lần này, chắc chắn là muốn mượn chuyện lũ lụt để tóm được càng nhiều mạch máu của Sở thị càng tốt, làm thế lực của chúng suy yếu dần và cân bằng cục diện chính trị trong triều đình.

Tả tướng Sở Hoành, chính là người đầu tiên nàng muốn tra ra.

"Ngươi biết không ít chuyện." Hiên Viên Triệt đột nhiên lên tiếng, trong đôi mắt sâu thăm thẳm xẹt qua tia sáng nhạt.

"Sợ ta hại ngươi?" Đường Phong Hoa thẳng thắn, lời nói sắc bén: "Nếu ta muốn ra tay với ngươi, thì khi ngươi bị tập kích ở chợ, ta đã nhân cơ hội mà lấy mạng ngươi rồi."

"Ngươi muốn gì?" Ánh mắt của Hiên Viên Triệt khóa chặt nàng, trong đó còn có loại tình cảm nồng nàn khó hiểu.

"Không thể trả lời." Đường Phong Hoa cong môi cười, trả lời rất thách thức.

Hiên Viên Triệt cũng cười nhẹ, khuôn mặt xuất chúng kia bởi vì nụ cười mà dịu dàng hơn nhiều, nhưng đáy mắt có một tia sáng sắc nhọn nhảy vọt lên. Không hề báo trước, hắn bỗng ra tay đánh thẳng vào ngực nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.