Lục Dã Tiên Tung

Chương 62: Chương 62




Lúc An Kỳ quay lại đã không tìm thấy Dương Vĩnh Khoa và Lý Tử Thất.

Hỏi ra mới biết bọn họ đã cùng nhau rời đi.

Dương Vĩnh Khoa thế mà giấu không muốn để An Kỳ biết về tình trạng của Lý Tử Thất.
An Kỳ nghe được tin tức bọn họ cùng nhau rời đi đã rất tức giận, cô ta tự mình gọi xe về lại Sài Gòn.

“Nói cho tôi biết, ông đang muốn làm gì!?” Ngồi trên chiếc taxi, sắc mặt An Kỳ rất không vui nói chuyện với người kia trong điện thoại.

Một giọng nói cợt nhã vang lên: “Haha cô đang nghĩ cái gì vậy! Hổ dữ còn không ăn thịt con, cô nghĩ tôi thế nào?”
“Được rồi.

Khỏi cần.” An Kỳ cười khẩy nói tiếp: “Với tôi ông không cần diễn, tôi không phải kẻ đần độn.”
“Vậy được.

Tôi muốn cái mạng của nó, cô giúp tôi được, tôi sẽ không bạc đãi cô.” Dương Tiến Đạt trầm giọng nghiêm túc.

Thái độ này của ông ta khiến An Kỳ rùng mình một hồi, ông ta nói cứ như người ông ta muốn giết không phải con ruột chính mình sinh ra vậy.
Tuy nghĩ vậy nhưng An Kỳ vẫn cười đáp: “20% cổ phần.”
“Được.” Dương Tiến Đạt không hề suy nghĩ trực tiếp đồng ý.

An Kỳ cười tươi xinh đẹp tắt máy.

Đối với con cáo già thì càng phải tỏ ra bản thân là gà con.

Nếu càng tỏ vẻ thông minh sẽ càng bị giết nhanh hơn.

Dương Tiến Đạt, để tôi xem ông có thể đi đến đâu.
Tình trạng của Lý Tử Thất rất nặng, cả đoạn đường dài như thế nhưng không hề tỉnh dậy giữa đường, nàng cứ nằm mê man như người chết.

Lúc đến bệnh viện nàng cũng không có lấy một cái nhíu mày, cả người bất động không có sự sống.

Dương Vĩnh Khoa nâng tay xem xét hơi thở mới dám nhẹ nhõm thở phào.


Hắn như người mất hồn nhìn chăm chăm nút đỏ trên cửa phòng cấp cứu.
Lúc bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu đã rất mệt mỏi.

Ông nhìn Dương Vĩnh Khoa nhíu mày nói: “Cậu là gì của bệnh nhân?”
Vị bác sĩ tuổi hơn 50, lúc tháo mũ cùng khẩu trang đã thấy nhiều nếp nhăn, đầu tóc cũng hói một mảng lớn.

Dương Vĩnh Khoa lắp ba lắp bắp đáp: “Là, là chồng cô ấy.”
“Chồng sao?” Bác sĩ nghe vậy càng tức giận, rất không vui nói: “Vết thương sau lưng chưa khỏi đã có vết thương trước ngực.

Trong người còn có một lượng lớn độc tố Botulinum Toxin còn có..thuốc kích dục.” Nói đến đây, ánh mắt ông ta lạnh đi, nhìn Dương Vĩnh Khoa càng không vừa mắt: “Nếu không thể chăm sóc tốt con gái nhà người ta thì nên trả về.

Đừng mang cô ấy nhập viện với vẻ mặt đáng thương này.”
Ông cũng có một đứa con gái.

Cũng là chồng không xót, ba mẹ chồng không thương.

Công chúa được cưng chiều trong nhà khi gả đi lại phải chịu nhiều uất ức đến mức trầm cảm nặng sau sinh mà ôm con nhỏ tự sát.

Lúc thằng đó đem con gái vào viện cũng là vẻ mặt như thế, đáng thương hối hận.

Nhưng rồi sao, như vậy có trả lại con gái yêu quý của ông không!
Ông bác sĩ già nua vừa nghĩ đến đứa con gái đôi mắt đã đỏ ngầu, một giọt nước mắt không kìm chế nổi mà rơi xuống, ông quay mặt đi gạt thật nhanh mới nói: “Cậu theo tôi.” Giọng ông run run còn mang theo tiếng nói khàn đặc như uất nghẹn từ trong cổ họng.
Dương Vĩnh Khoa cúi gằm mặt không nói gì đi theo sau.

“Đây..” Ông bác sĩ này tên Min, ông chỉ lên ảnh chụp X-Quang nói: “Phần lưng đằng sau tuy vết thương ngoài da đã lành nhưng xương sống lưng đã bị nứt, sẽ gãy vỡ bất cứ lúc nào.” Ông lại chỉ đến hình thứ hai, hít một hơi nói: “Còn đây, xương sườn bị bể 3 cái gần như là đã nát, nứt 4 cái.” Dừng đoạn ông quay đầu đi, cố gắng lấy lại bình tĩnh nói tiếp: “Cậu biết cảm giác bị gãy xương là gì không! Là sống không bằng chết..”
Ông nói, ngữ điệu lại không thể kìm chế mà ngẹn ngào.

Ông từng rất hối hận, rất đau khổ khi cô con gái ôm đứa cháu nhỏ 3 tháng nhảy xuống lầu từ tầng 5.

Nỗi dằn vặt hối hận dám riết theo ông suốt 3 năm qua chưa từng nguôi ngoai.

Cũng là vỡ xương sườn bên phải, cũng là gãy xương cột sống.


Con gái nhỏ sợ đau lấy đâu ra dũng cảm lại chấp nhận tự sát như thế.
“Tôi không biết lý do tại sao cô bé lại thành ra thế này.

Nhưng cậu, một thằng chồng tệ hại.

Bây giờ phần gãy không nói đến, thuốc độc Botulinum Toxin thuộc chủng loại hành hạ con người.

Cô bé có thể sống đến hôm nay đã rất may mắn.

Nếu không có thuốc giải ngay lập tức tôi rất khó đảm bảo được mạng sống cho cô ấy” Nói xong ông ném xuống tờ giấy xuống bàn: “Đi chuẩn bị đồ cho vợ nhập viện đi.

Tôi sẽ cố gắng không để cô bé chết.”
Nói cũng khá kì lạ.

Cô bé bị trúng độc với lượng lớn như vậy thế nhưng vẫn có thể sống đến lúc này! Nếu đã không thế chết, nhất định là rất đau đớn.
Từ đầu đến cuối Dương Vĩnh Khoa chỉ lắng nghe, hắn không dám bỏ xót bất cứ tình trạng nào của nàng.

Đầu hắn như bị búa bổ, trái tim như bị ngàn vạn mũi kim đâm sâu.

Nhớ đến hắn lúc bị tai nạn, nàng cứu hắn thế nhưng hắn đền ơn nàng thế nào! Lạnh nhạt ghét bỏ, còn liên tục để bản thân thương tích đầy mình mà không hề biết...
“Botulinum Toxin??” An Kỳ và Dương Tiến Đạt muốn hắn chết nên đã ra tay tàn độc như vậy sao? Dương Vĩnh Khoa cười lạnh.

Hắn định sẽ cho người cha này một đời an yên không lo không nghĩ, trước đó hắn có thù hận nhưng cũng vì là cha hắn nên hắn đã nghĩ đến buông tha.

Thật không ngờ, người cha này lại hơn cả cầm thú như vậy.

Botulinum Toxin là một sản phẩm do Mỹ sản xuất, có nguồn gốc từ Botulinum, chất độc thần kinh cực mạnh do vi khuẩn yếm khí Clostridium Botulinum sinh ra.

Loại đặc thù nên thuốc giải rất khó kiếm.

Xem ra, hắn phải đi một chuyến đến thăm người cha già này rồi.

Dương Vĩnh Khoa chuyển Lý Tử Thất theo về bệnh viện tư ở Sài Gòn.

Hắn đương nhiên không an tâm để nàng ở lại đây, hơn nữa chính là, hắn không muốn rời xa nàng thêm lần nào nữa.
“Dương, Vĩnh Khoa?” Dương Tiến Đạt không thể tin trợn tròn mắt nhìn người đang ngồi trên ghế chủ tịch.

Dương Vĩnh Khoa nở nụ cười quỷ dị như tu la đến để đòi mạng ông ta nói: “Lâu quá không gặp, sao ông bất ngờ quá vậy?” Giọng hắn tuy mang chút ý cười nhưng ánh mắt lại như hàn băng ngàn năm khiến lão run rẫy.
An Kỳ nói đã cho Dương Vĩnh Khoa uống cả 4 viên thuốc nhưng lại không hề nói hắn ra sao khiến ông ta nghĩ Dương Vĩnh Khoa đã nguy kịch.

Thật không ngờ vẫn lông tóc vô thương ngồi ở đây.
“Mày đến đây làm gì?” Dương Tiến Đạt cố trấn tĩnh hỏi.

Một tên điên như Dương Vĩnh Khoa có thể làm bất cứ chuyện gì ngoài dự tính của ông ta.

Dương Vĩnh Khoa xoay người đi đến gần Dương Tiến Đạt đáp: “Làm sao? Sợ tôi à? Sao tôi còn chưa chết đúng không?” Nói đoạn, ánh mắt hắn trở nên tàn độc giơ tay bóp chặt cổ Dương Tiến Đạt ép mạnh lên tường, miệng nhếch lên một nụ cười tà nói tiếp: “Trước kia tôi còn niệm tình ông là cha nên tôi chần chừ không giải quyết, nhưng nay, thấy ông đã chán sống rồi thì tôi giúp một tay.

Đưa thuốc giải đây.” Tay hắn bóp càng chặt khiến mặt mày Dương Tiến Đạt chuyển tím.
Dương Tiến Đạt vừa nghe đến câu thuốc giải liền thay đổi ánh mắt.

Ông ta cố giương lên nụ cười trào phúng trêu ngươi.

Dương Vĩnh Khoa nhíu mày ném ông ta xuống đất, hắn từ trên cao nhìn xuống nói: “Cái mạng này của ông đối với tôi thấp kém hơn ruồi.

Năm xưa ông có thể giết mẹ tôi, đuổi tôi như một con chó.

Thì bây giờ tôi giết ông cũng như giết một bọ.”
Hắn ngồi xuống trước mặt Dương Tiến Đạt, sờ chòm râu có vài sợi bạc của ông ta nói tiếp: “Ông cũng nên tự hào về tôi đi chứ.

Hổ phụ sinh hổ tử.” Nói rồi hắn cười ha hả bước đi.

Thuốc giải hắn có thể mua, nhưng phải đợi mấy ngày.

Thế lực hắn còn yếu không có khả năng mang thuốc về sớm.

Vậy tốt nhất là ra tay từ gia đình Dương Tiến Đạt.
Dương Vĩnh Khoa từ khi biết trong người hắn có nội đan tiên tủy của Lý Tử Thất hắn đã điên cuồng tập luyện để dùng được nguồn lực này.

Đối phó Dương Tiến Đạt với hắn giờ đây dễ như trở bàn tay.
Thuốc giải khó tìm, nhưng thuốc độc thì dễ kiếm.


Để Dương Vĩnh Khoa hắn xem Dương Tiến Đạt sẽ có vẻ mặt gì khi vợ con ông ta đều bị trúng độc loại này!!
Dương Vĩnh Khoa rất nhanh ra tay.

Hắn hạ độc vào đồ ăn của Dương Tiến Luật và mẹ hắn ta.

Lúc đưa đến bệnh viện phu nhân chủ tịch đã không qua khỏi mà chết, trước lúc chết còn rất đau đớn, bà ta quằn quại như con heo bị cắt tiết, Dương Vĩnh Khoa nhìn rất thích thú mà đồng thời cũng rất sợ hãi.

Hắn chỉ hạ một viên thuốc tương tự thuốc Dương Tiến Đạt đưa cho An Kỳ.

Một viên dùng cho hai người nhưng một người chết trong đau đớn, còn một người vẫn đang khổ sở cấp cứu.

Vậy còn nàng, nàng thế nhưng chịu thay hắn bốn viên!! Trong mấy ngày sau đó hắn thấy rõ vẻ gầy gò bệnh tật của nàng, vậy hoá ra nàng vẫn luôn ngày ngày chịu đựng mà không nói với hắn câu nào sao!!!
Càng nghĩ đến Lý Tử Thất, cơn điên của Dương Vĩnh Khoa càng bùng phát, mắt hắn cay, tim hắn đau, hắn phải trả thù.

Hắn đi đến trước thi thể vừa tắt hơi của phu nhân chủ tịch, đưa tay truyền linh lực cho bà ta.

Hắn đương nhiên không thể để bà ta chết một cách dễ dàng như vậy rồi.
Lúc Dương Tiến Đạt biết tin vợ con hắn đang ở bệnh viện liền chạy như điên đến xem.

Thấy nụ cười như có như không của Dương Vĩnh Khoa ông ta liền bất an.

Ông ta vốn nghĩ ông bà già kia nhu nhược, con gái bọn họ nhu nhược ngu ngốc, mà chính Dương Vĩnh Khoa khi xưa cũng là một bộ dạng đần độn chậm chạp, càng không nghĩ đến Dương Vĩnh Khoa thế mà độc ác ra tay với vợ con ông ta.
Cũng thật nực cười.

Con người luôn có logic ngược rất hay ho.

Chẳng hạn như mẹ chồng luôn muốn con rể đối tốt với con gái bà, trao hết tiền bạc cho con gái bà nhưng tuyệt nhiên lại không thích con dâu cầm tiền con trai.

Dương Tiến Đạt cũng thế.

Ông ta dựa vào nhà vợ mà có tương lai, thành đạt rồi lại ngoại tình.

Ngoại tình đã đành còn giết vợ đánh con, hãm hại cả người có ơn với ông ta.

Cho đến khi Dương Vĩnh Khoa ra tay với vợ con ông ta, ông ta liền nghĩ lỗi do Dương Vĩnh Khoa.

Đáng buồn nhất là, ông ta lại chính là cha ruột của hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.