Lục Dã Tiên Tung

Chương 63: Chương 63




“Vĩnh Khoa, thằng khốn nạn, sao mày dám..” Dương Tiến Đạt gân xanh đầy mặt, ngón tay run rẫy chỉ thẳng mặt Dương Vĩnh Khoa muốn mắng lại không biết mắng gì, muốn đánh lại càng không thể đánh.
Dương Vĩnh Khoa nhướng mày cười tà mị: “Tôi vừa mới cứu vợ ông một mạng đấy.” Nói đoạn, hắn ghé vào tai Dương Tiến Đạt nói: “Bà ta trúng loại thuốc ông đã cho tôi uống đấy, ông làm sao cứu bà ta đi.” Nói xong hắn cười cười thong dong đi ra ngoài.

Lúc Dương Tiến Đạt lấy thuốc giải ra dự định cho vợ con ông ta uống Dương Vĩnh Khoa đã nhanh tay cướp lại.

Hắn cười cười nhét một viên vào miệng Dương Tiến Luật, còn lại giữ riêng: “Đây là thuốc giải sao! Vậy cho con trai quý tử của ông uống trước một viên nhỉ.”
Nếu là thuốc thật Dương Tiến Luật sẽ không chết, thuốc giả thì Dương Tiến Đạt tuyệt tự tuyệt tôn.

Hắn đương nhiên sẽ đổi họ thành họ mẹ, người cha cầm thú có cũng như không.
Thấy biểu hiện Dương Tiến Luật dần ổn định Dương Vĩnh Khoa liền an tâm mang thuốc đi.
“Khoan đã, còn mẹ mày.

Cho bà ấy một viên.” Dương Tiến Đạt tức giận quát.
Dương Vĩnh Khoa nghe đến từ mẹ liền cười khanh khách nói: “Mẹ? Ông quên rồi hả, mẹ tôi chính là chết dưới tay các người đấy.” Từng đó thuốc sẽ không khiến bà ta chết, mà sẽ hành hạ bà ta sống không bằng chết.
Lúc quay đi hắn lại không thấy được nụ cười nham hiểm của Dương Tiến Đạt.

Dương Vĩnh Khoa rất nhanh mang thuốc về, lúc đi ngang qua, Lê Toàn Phong đã thấy hắn nhưng lại không kịp đuổi theo: “Nó làm gì mà gấp gáp thế nhỉ!?” Lê ToànPhong nói nhỏ.

Lại nhanh chống mang lá đơn nghỉ việc đi nộp.

Biết làm sao được khi lý do duy nhất hắn làm ở đây là vì có Lý Tử Thất.

Dương Vĩnh Khoa mang thuốc đi kiểm tra, kết quả ban đầu chính là thuốc giải hắn mới an tâm đưa cho Lý Tử Thất uống.

Hắn ở lại bên nàng rất lâu, dường như chỉ ngồi đó và ngắm nàng thật kỹ, như muốn nhìn xem một cô gái như nàng làm sao có thể chịu đựng tất cả đau thương vì hắn như thế.
Đến trưa hắn mới chịu rời đi, hắn vừa đến công ty đã gặp An Kỳ.
Mặc dù rất tức giận nhưng cô ta vẫn cười ôn nhu xinh đẹp: “Khoa, sao anh đi mà không nói em câu nào.” Nói xong liền đổi sắc mặt thành ủy khuất đáng thương, đôi má hồng nhuận xinh đẹp lại lăn xuống vài giọt nước mắt như hoa lê trong mưa, vô cùng thương tâm.
Dương Vĩnh Khoa nhìn cô ta, một lúc lâu mới cười đáp: “Anh xin lỗi.

Công ty có việc gấp.

Nên không gọi em và Tử Thất cùng về.” Nói đoạn hắn nắm tay vỗ về An Kỳ: “Thời gian qua khiến em phải khổ nhiều rồi.


Thật xin lỗi em.” Ánh mắt hắn nói ra câu này thật ấm áp, nhưng sâu trong đó khó ai phát hiện là một vẻ chán ghét đến cực điểm.

Hắn đương nhiên vẫn còn nhớ rõ lúc hắn còn là tên ngốc.

Mặc dù lực học xếp đầu trường nhưng An Kỳ vẫn rất coi thường hắn, thường xuyên nói hắn dựa hơi Lê Tuấn nên lách luật đạt điểm cao.

Khi đó cô ta coi hắn là cái gì? ‘Thằng ngu đó, thằng con hoang đến cha đẻ cũng thèm’, ‘thằng rác rưởi’.

Hắn lúc đó ngu ngốc còn có Lê Tuấn thường xuyên an ủi nên không nghĩ gì.

Nhưng hôm nay nhìn lại, người từng coi thường hắn nay chỉ vì tiền tài vật chất mà khúm núm lấy lòng hắn, thậm chí còn bán rẻ bản thân cho hắn.

Hắn bỗng cảm thấy cuộc sống này rất vi diệu, vi diệu đến kì lạ.
An Kỳ nghe hắn nói thế liền cười tươi ôm hắn nói: “Không sao, sau này lấy nhau về anh bù đắp cho em dần dần là được.”
“Ừ.

Anh hôm nay còn có việc.

Em về trước đi.” Dương Vĩnh Khoa từ từ gỡ tay An Kỳ đang ôm hắn ra nói thế.

Mà một cảnh tượng tình chàng ý thiếp này lại bị Lý Tử Thất trong mơ màng nhìn thấy.
“Đấy, con trai tôi và cô An Kỳ thật xứng đôi đúng không?” Giọng nói của Dương Tiến Đạt vang lên.

Lý Tử Thất nghe vậy cũng không thèm đáp lại, 3 ngày nữa nàng đi rồi, muốn đau xót cái gì thì tranh thủ đau một lần, về nhà rồi sẽ không đau nữa.

Nhưng mà, Hoa Hoa yêu cô An Kỳ nhiều vậy sao!!! Hắn từ ngày sống lại chưa bao giờ cười tươi với nàng như thế.
“Đi thôi.” Dương Tiến Đạt ra lệnh.

Chiếc xe màu đen chạy theo hướng ngoại thành.
Lý Tử Thất cũng mệt mỏi nhắm mắt ngủ.


Nàng bây giờ thật sự rất mệt, những lúc thế này mới cảm thấy gia đình mới chính là điều tuyệt vời nhất.
Nhớ khi xưa Đại tẩu thường xuyên nấu đồ ăn ngon cho nàng.

Tính nàng ham ăn, từ ngày tẩu về nhà nàng ngày nào cũng lén chạy sang ăn chực nhà Đại ca, có hôm không thấy nàng qua liền để phần cho nàng.

Đại ca bực bội lắm nhưng cũng đành bất lực nói: “Nương tử, em là vợ ta, tại sao lại bỏ bê ta như thế..” Vẻ mặt Đại ca rất uất ức, mà nàng lại cười tươi như hoa.
Lúc nàng gây họa, Đại ca cùng Đại tẩu đã dùng tất cả thứ bảo bối quý giá nhất của hai người, kể cả Lục Sâm Nhân Trà chỉ có duy nhất một cây trên đời Đại tẩu cũng không tiếc mang cho Long Tộc nhầm chữa bệnh cho Long Tam.
Lý Tử Thất dù sao cũng là thân Hồ Ly vừa sinh ra đã có 9 đuôi, nàng sao không hiểu được việc mình gây ra.

Chỉ là lúc đó quá hiếu thắng không suy nghĩ đến, nay nghĩ lại mới thấy Hồ Đế Lý Thánh Viên đã vì nàng mà hy sinh rất nhiều.

Tại sao người gây chuyện là nàng mà cha lại là người đi xin lời tha thứ từ họ! Tại sao nàng chỉ bị phạt nhẹ như thế! Tại sao lúc Hồ Tộc nguy cấp cũng nhất quyết bắt nàng phải hoàn thành nhiệm vụ!!
Thật buồn cười là lời lý giải dễ như thế, thế nhưng nàng đến hôm nay mới ngộ ra..

Là cha không dám.

Không dám để nàng lại Hồ Tộc, thu hết tiên pháp để nàng xuống phàm, như vậy Long Tộc sẽ không tìm ra nàng.

Cái gì nhiệm vụ làm việc tốt, đó cũng chỉ là lý do muốn nàng thành người mà thôi....
Lý Tử Thất bị Dương Tiến Đạt giam trong một mật thất kín.

Ở đây tối đen không thấy 5 ngón tay, yên tĩnh đến đáng sợ.

Cơ thể nàng đau đớn, cũng không ai cho nàng uống nước.

Cả đời công chúa Hồ tộc đến hôm nay đã gặp đủ khổ đau rồi.

Dương Vĩnh Khoa ở công ty làm rất nhiều việc.

Hắn liên tục triệu tập ban quản trị, ban cổ đông họp khẩn.


Đến rạng sáng hôm sau hắn mới lết cơ thể mệt nhọc đến chỗ Lý Tử Thất.

Biết tin nàng mất tích hắn điên cuồng phát động lực lượng đi tìm.

Khi xưa hắn có cơ duyên cứu mạng một tên trùm xã hội đen, hôm nay hắn liền dùng đến ơn nghĩa kia để điều động bang hội đó.
Đến tối hắn vẫn không tìm ra Lý Tử Thất, mắt hắn đỏ ngầu đi đến nhà Dương Tiến Đạt.

Nói đến người hận hắn nhất chỉ có thể là người cha cầm thú này.

Dương Tiến Đạt không lấy làm lạ, ông ta cười thật tươi nói: “Con trai của ta, hôm nay sao rãnh rỗi đến thăm ta thế này.”
Dương Vĩnh Khoa cũng không ngần ngại tự kéo ghế ngồi xuống rất tự nhiên đáp: “Ông muốn biết cái gì có thể kề dao lên cổ tôi hỏi mà, cần gì phải bắt thư ký của tôi.” Nghe giọng điệu hắn như thể đang nói chuyện của người khác không liên quan đến hắn vậy.

Nói xong cũng tự mình rót ly trà nhấp môi.

truyen bac chien
“Xem ra con trai ta cũng thích con bé đần độn đó hả?” Ông ta cười khẩy đáp.
“Ông nghĩ một người đần độn như vậy sẽ có giá trị với tôi sao?” Dương Vĩnh Khoa thong dong đáp.

Trong lòng lại có muôn vàn đau thương.

Nghĩ đến nàng ngày xưa thông minh, xinh đẹp lại mạnh mẽ như thế.

Vì hắn mà lao vào đánh đấm với đám Lê Toàn Phong, vì hắn mà bắt ong trả đũa Dương Tiến Luật.

Cũng vì cứu hắn mà hy sinh cả nội đan tiên tuỷ, thế nhưng bây giờ trong miệng người khác nàng lại thành người đần độn sao!!!
Lòng hắn dằn xé nhưng vì an nguy của nàng vẫn cố cắn răng nhẫn nhịn.

Hắn ướm người đến gần Dương Tiến Đạt nói: “Dù sao hôm nay tôi đến đây cũng chỉ để xác nhận, còn mạng của cô ta, ông muốn giết, thì cứ việc.” Dương Vĩnh Khoa hắn rõ ràng hơn ai hết cách làm việc của Dương Tiến Đạt.

Nếu hiện tại ngươi không có giá trị lợi dụng ông ta nhất định sẽ đợi cho đến lúc có thể lợi dụng được, thậm chí còn không ngần ngại lấy lòng, tung hô, trợ giúp ngươi cho đến khi ngươi vì ông ta mà lao vào biển lửa.

Một người nham hiểm đến cực điểm sẽ không bao giờ nghĩ ngươi không có giá trị, mà là giá trị của ngươi chưa đến mà thôi.

Dương Vĩnh Khoa nói xong cũng thẳng thừng rời đi không ngoái đầu lại.

Khi nãy hắn đã gắn máy nghe lén dưới bàn ông ta.


Dương Tiến Đạt sẽ không giết Lý Tử Thất, nhưng thương tích của nàng hiện giờ rất nguy kịch, không thể chậm trễ.

Dương Vĩnh Khoa vừa đi Dương Tiến Đạt liền lôi chiếc điện thoại dưới hộc bàn ra, nhìn người con gái tiều tụy trên màn hình cười nói: “Cô thấy không, cô đừng nên trung thành với kẻ không đáng.

Chi bằng đầu quân qua tôi, cô sẽ là viên ngọc quý trên tay tôi.”
Lý Tử Thất hai mắt vẫn nhắm nghiền, sau một lúc lâu nàng mới khó nhọc nói: “Khu trung tâm, thương mại, đang thi công, ở ngoại thành, Hoa Hoa, đã đầu tư tiền bạc vào đó.” Cho dù thế nào nàng vẫn phải trả ơn nghĩa của hắn kiếp trước.

Hắn vì nàng mà làm quá nhiều chuyện, nàng đương nhiên có ơn tất báo.
Khu trung tâm đó gần khu đông dân cư, do chủ đầu tư phá sản trong lúc thi công nó nên chỉ đành rao bán, mà Dương Vĩnh Khoa lúc đầu cũng có ý định đầu tư lớn nhưng sau đó hắn lại nói cho nàng biết khu đó xây dựng thế nhưng không có lối thoát hiểm.

Trong một toà nhà lớn không có lối thoát hiểm sẽ như căn nhà không có cửa sau.

Mỗi khi có chuyện gì phát sinh sẽ không thể nào thoát hiểm.

Khi đó nàng còn thán phục mức độ tỉ mỉ của Dương Vĩnh Khoa.

Bây giờ lấy ra dùng có khi lại thành công.

Dương Vĩnh Khoa tuy không đầu tư vào trung tâm này nhưng hắn dự định sẽ phá bỏ xây lại.

Vì dù sao miếng đất đó cũng rất giá trị, chỉ cần xây xóm trọ cũng đủ hoàn vốn.

Dương Tiến Đạt nghe nàng nói lại thấy đa nghi.

Ông ta không phải dạng dễ tin người, nhưng cũng không vì thế mà bác bỏ lời Lý Tử Thất nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Vậy được, nếu lời cô nói là thật tôi nhất định sẽ trọng dụng cô.”
‘Trọng dụng’ sao!? Lý Tử Thất cười nhạt.

Hai ngày nữa nàng phải đi rồi, trọng dụng nàng được sao?
Tuy nghĩ vậy nhưng miệng vẫn giương lên nụ cười đáp: “Cảm ơn ông.”
Dương Tiến Đạt hiểu rõ công xuất làm việc của Dương Vĩnh Khoa.

Từ ngày thông minh lên cách làm việc của Dương Vĩnh Khoa rất nghiêm khắc, thời gian hắn giữ chức Tổng Giám Đốc đầu tư 10 dự án cả 10 đều thành công mĩ mãn.

Vì vậy nếu có thể xác nhận lời Lý Tử Thất nói là đúng ông ta nhất định phải giành cho bằng được, hơn nữa còn giành bằng chính tiền riêng của ông ta..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.