Lâm Nhất buồn bực, mất cả dũng khí mở miệng hỏi lần thứ hai.
Cậu ỉu xìu hửi hửi nước thuốc, không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Phục Phong lại ói hết cả đồ ăn lúc trưa ra.
“Anh không dùng được phục linh*?” Chỉ có thể là như vậy.
(*) một loại nấm trong đông y, có thể chữa các bệnh như tiêu chảy, tỳ hư...vv
Phục Phong lấy tay chùi chùi bên môi, hắn ngẩng đầu, đôi mắt híp lại.
Ánh mắt dò xét này của đối làm tim Lâm Nhất hẫng đi.
Cậu hoàn toàn không biết mình tựa như một đứa nhỏ làm sai chuyện, có chút vô thố đứng đấy không biết nên làm gì.
Lạnh lẽo trong mắt chậm rãi được che đi đi, thay bằng sự bình tĩnh bất biến, trong giọng Phục Phong mang theo ý cười khó nhận ra, “Sợ tôi à?”
Theo bản năng gật đầu, Lâm Nhất cười gượng hai tiếng, lén nghĩ “Trên mặt anh cả ngày đều treo cái lớp ngụy trang thánh khiết thương hại chúng sinh, sớm hay muộn gì tôi cũng xé cái mặt nạ đó xuống thôi.”
Trong mắt thanh niên nhảy lên ngọn lửa không thoát khỏi tầm mắt hắn, Phục Phong giật giật lông mày, không nói thêm gì.
Lâm Nhất ngồi trên phiến gỗ, nắm một nắm ké đầu ngựa* lựa cẩn thận, lông cưa cọ ngứa bàn tay.
(*):một loại quả có gai, được dùng để làm thuốc lợi tiểu, chống dị ứng, kháng viêm...vv
“Tuyết sẽ rơi bao lâu?”
Phục Phong phủi tuyết trên đùi đi, “Ba lần hừng đông.”
Không phải là ba ngày sao? Lâm Nhất cắn khóe miệng, ở đây không có cách tính toán này, nhận biết của mọi người đến từ hừng đông và trời tối, mặt trời lên rồi lại xuống.
Gom hết số ké đầu ngựa vừa lựa được, Lâm Nhất lấy thảo dược mình tích góp được ra, nói hết cho Phục Phong.
Đã chấp nhận được sự khác biệt của đối phương, Phục Phong nghe cậu nói một hồi liền mang theo những thảo dược đó đi tìm Đức Lỗ, đồng thời gửi nguyên văn lời nói phải chia cho mỗi hộ trong thôn, yêu cầu mỗi ngày uống một bát.
Thỏa mãn lương tâm của mình, Lâm Nhất lập tức từ từ thổ hào biến thành kẻ nghèo hèn.
Ăn mấy cây thịt khô, cậu cầm cây chổi dài bên góc tường ra ngoài dọn sạch tuyết ở bốn phía lều tranh.
Cành trúc cột vào một bó bị tuyết thấm vào phát ra tiếng xào xạc, Lâm Nhất nắm gậy, dồn sức quét một trận, bông tuyết bay toán loạn.
Cậu quét nhanh, tuyết trên trời không dừng bao lâu đã lả tả rơi xuống.
Lại thêm một tầng, như là đang cười nhạo Lâm Nhất quá chậm.
“Mẹ nó.”
Lâm Nhất đứng giữa trời tuyết nóng nảy chửi nhỏ, cậu nhìn túp lều trước mặt, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nhanh chân chạy về lấy dây mây ra, thắt lại cột hai vòng bên ngoài lều tranh.
Sau khi bận rộn xong trên lông mi Lâm Nhất đã có một tầng tuyết, mặt bị lạnh trắng bệch, đầu tóc dài bị tuyết làm ướt, từng sợ dán vào nhau, thoạt nhìn cực kỳ thảm.
Lúc Phục Phong trở về nhìn thấy cậu ở bên ngoài dậm tuyết trên chân, đưa ngón tay đã đông cứng đến bên miệng không ngừng hà hơi.
“Xong rồi à?” Lâm Nhất xoa xoa tay.
Lạnh quá, so với lúc lạnh nhất ở Cáp Nhĩ Tân còn lạnh hơn nhiều, vậy mà cậu vẫn không bị đông thành tảng băng, hẳn là sau khi tới nơi này thể chất trở nên tốt hơn.
Hơi thở rừng cây mát lạnh tới gần, Lâm Nhất run lên, bên tai là một giọng nói từ tính.
“Lạnh lắm sao?”
Nghe ra hoang mang trong lời đối phương, mắt Lâm Nhất trợn trắng, lười giải thích với một lò lửa lớn thuần tự nhiên.
“Tôi đi lấy khoai tây.” Vừa nói xong liền đi vào hầm.
Vươn tay lau tuyết trên người, Phục Phong như là suy tư gì đó.
Trừ mấy củ khoai tây, Lâm Nhất còn lấy cả rau dại, cậu đi qua vỗ hết tuyết trên người rồi vào nhà.
Đống lửa lại một lần nữa bốc cháy, Phục Phong đang dùng nhánh cây khảy.
Lâm Nhất ngồi xổm bên cạnh sưởi ấm, qua một lúc cậu liền ném khoai tây vào.
Có nên thử lại một lần hay không.
Sau khi do dự, Lâm Nhất đã chuẩn bị xong, ai ngờ Phục Phong lại đứng lên rời đi.
Yên lặng nuốt xuống một búng máu, Lâm Nhất rũ đầu.
Chịu đả kích nhưng lại âm thầm thấy may mắn, cậu vẫn chưa làm rõ được một số thứ, duy trì hiện trạng thì tốt hơn so với xé rách mặt.
Đoán chừng khoai tây cũng đã chín gần hết, Lâm Nhất quay đầu, phát hiện người đàn ông ngồi trên da thú, khép mắt, không biết là đang thiền hay là ngủ rồi.
“Phục Phong?”
Khẽ kêu một tiếng, đối phương không phản ứng, Lâm Nhất nhẹ chân bước qua, cúi người ghé lại gần.
Sau khi ngủ thì nhu hòa hơn nhiều, không có tĩnh mịch cực hạn và cô lãnh cao cao tại thượng, cặp mắt sâu không lường được kia nhắm lại, chỉ là một người đàn ông trông có chút điển trai bình thường.
Ma xui quỷ khiến, Lâm Nhất chầm chậm cúi đầu, lúc hô hấp ngày một gần, cằm cậu đau xót.
Cái tay kia thon dài, vững vàng mà tràn ngập sức mạnh, Lâm Nhất nhíu mày, cằm bị siết rất đau.
Giọng Phục Phong không có vẩn đục lười biếng sau khi ngủ dậy, “Có việc gì?”
“Tôi chín.” Phát hiện không đúng, Lâm Nhất vội sửa miệng, “Là khoai tây chín.”
Không buông tay, Phục Phong nhìn ánh mắt đen sâu của cậu.
Lâm Nhất nghiêm túc: “Khoai tây chín thật mà.”
Thật lâu sau, mới có một âm tiết nhàn nhạt, “Ừm.”
Lâm Nhất nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó mới phát hiện cằm vẫn còn bị cái tay kia nhéo.
“Có thể buông tay được không?”
Lúc thu tay về, ngón cái chà nhẹ lên cằm cậu một chút, Phục Phong mím môi, “Gầy.”
Lâm Nhất cúi đầu xoa cằm không nghe rõ, “Gì cơ?”
Phục Phong lại khép mắt, không nhắc lại.
Biết dù có hỏi mấy lần đối phương chắn chắn cũng không phun ra một chữ, Lâm Nhất bĩu môi đi gặm khoai tây.
Tuyết rơi dày đặc, che lấp dấu chân, bên ngoài là một khoảng trắng xóa tinh khôi.
Hôm nay Lâm Nhất đã trải qua mấy chuyện, tất cả đều bay khỏi đầu.
Cậu trở mình, lại lật qua lật lại, lăn lộn qua lại vài lần, mệt không chịu nổi, ngáp dài liên miên, mặt cọ cọ lên gối đầu, dịch đến chỗ người kế bên mà ngủ.
Sự ỷ lại vô ý thức của thanh niên vẫn không hề thay đổi, Phục Phong đắp kín da thú trên người.
Lại qua 27 lần mặt trời dâng, “Thiên tẩy” đã đến, dựa theo chỉ thị của Vu thần, Ngư thị nhất định phải liên hợp với Hùng thị, hắn cũng không ngoại lệ.
Đến lúc đó người này phải sắp xếp thế nào? Qua bên tộc trưởng? Phục Phong nhíu mày, vẻ mặt có một tia biến hóa.
Trên eo vắt qua một cánh tay, Phục Phong lại lần nữa mở mắt ra.
Lúc này, hắn tìm kiếm hơi thở phả ra bên gáy, mãi vẫn chưa thu mắt.
Ban đêm Lâm Nhất bừng tỉnh, loáng thoáng nghe được sói tru.
Phục Phong cũng tỉnh, giọng nói trong bóng đêm của hắn rất trầm, “Ngủ đi.”
“Ngủ không được.” Lâm Nhất lo lắng sốt ruột, trời đông giá rét không riêng gì bọn họ đói, còn có đám sói trong núi trong rừng.
Sau nửa đêm Lâm Nhất gần như không ngủ, trời sáng đã tỉnh dậy.
Vốn muốn ra cửa xem chiến hào bên ngoài thôn, nhưng một chân đạp xuống, tuyết sắp bao phủ đến đầu gối, vẫn không dừng lại.
Phục Phong cản cậu đi ra ngoài, nói tuyết sẽ lớn hơn nữa, Lâm Nhất nghe mà cột sống lạnh căm căm.
Không thể đi ra ngoài, Lâm Nhất ghi chép lại thảo dược vào sổ tay.
Trên đó con chữ cứng nhắc, đều là Phục Phong viết, nhìn ra được rất nghiêm túc, cũng rất chú tâm, nhưng thật sự cậu chẳng nhận ra được chữ nào.
Xé một trang giấy cuối cùng xuống, tất cả đều là chi phí tiêu dùng hằng ngày được gần một năm trước khi cậu xuyên qua, chi chít thành hàng, hiện tại cũng không có giá trị kham khảo.
Gấp cái máy bay giấy, Lâm Nhất đặt bên miệng hà hơi, máy bay giấy chậm rãi bay từ tay cậu đi, xẹt qua giữa không trung, cắm đầu xuống đất.
Thấy lực chú ý của Phục Phong bị máy bay giấy hấp dẫn, Lâm Nhất nhếch miệng cười, “Muốn học không, tôi dạy cho anh.”
Phục Phong cầm lấy máy bay giấy, chỉ thưởng thức một hồi liền chậm rãi mở ra, ngón tay nhanh chóng chuyển động, làm một chiếc phi cơ hoàn toàn mới, hình dáng còn cao cấp hơn cả của cậu.
Kế tiếp, tờ giấy kia phát huy tác dụng vượt xa dự đoán của Lâm Nhất, đủ loại đồ vật đều thành hình trong tay Phục Phong, vẻ mặt hắn trước sau vẫn bình tĩnh, mang theo một chút thờ ơ.
Lâm Nhất đỡ trán, cậu ghét một loại người, mọi người thường trìu mến gọi là “thiên tài”.
- ----------
Cố gắng mỗi ngày up một chương nhé go go ( つ •̀꒡•́)つ.