Lục Dư Thành Mến Du Tích - Bàn Bàn Quất

Chương 7: Toàn tâm toàn ý (H)



Sau khi Du Tích ngồi vào ghế phụ, bởi vì chạy nhanh nên hơi thở có chút hỗn loạn, Lục Dư Thành đã quen với việc hấp tấp hàng ngày này của cô, hắn thản nhiên hỏi: "Sao hôm nay lại đến muộn?"

"Em cùng Chi Tâm tán gẫu, không để ý đến thời gian." Du Tích nhìn vào gương nhỏ chỉnh lại tóc mái của mình, sau đó quay sang nhìn Lục Dư Thành đang lái xe. Người đàn ông cảm giác được ánh mắt của cô, có chút khó hiểu liếc nhìn cô một cái: "Em hôm nay bị ngốc à?"

"?? Anh không thể nói lời nào hay hơn được sao! Em rất tức giận đó." Du Tích trợn tròn mắt, định véo vào mặt đối phương, nhưng ngại hắn đang lái xe, cô tức giận rút tay lại.

Xuống xe, cô tức giận đi theo sau lưng Lục Dư Thành, hắn dừng lại ở cửa căn hộ, cô không kịp dừng lại nên đâm đầu vào ngực người đàn ông. Lục Dư Thành buồn cười nhìn cô: "Sao, vì tôi nói em ngốc cho nên em tức giận? Đầu năm nay nói sự thật đều bị ghét hả?"

Du Tích muốn nhảy dựng lên cho Lục Dư Thành một đấm, nhưng nghĩ lại, cô nhăn mũi, uy hiếp mà hừ một tiếng. Lục Dư Thành xoay người mở cửa, cầm cặp sách của nữ sinh ném lên sô pha trong phòng khách. Hắn bế Du Tích lên, để cô ngồi trên đùi mình, còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã thấy vẻ mặt của Du Tích trở nên nghiêm túc và phức tạp.

"Sao vậy?" Hắn cười cười muốn tiếp tục đùa giỡn cô.

"Em muốn nói với anh một chuyện." Du Tích cúi đầu, nắm lấy cúc áo sơ mi của Lục Dư Thành, kéo sợi chỉ giao nhau trên đó.

"Nói đi." Hiếm khi thấy nhóc con muốn thổ lộ tiếng lòng như vậy, trong lòng hắn có chút nôn nóng không giải thích được.

"Sáng nay xảy ra chuyện ..." Du Tích dừng động tác tay lại, nhìn vào mắt đối phương, "Thực xin lỗi ... Em không nên trốn tránh. Em vẫn luôn canh cánh trong lòng về bóng ma mà trước đó anh ta đã để lại cho em. Em đã sớm không còn thích anh ta nữa, ai lại đi thích một tên tra nam chứ? Em biết có đôi khi em sẽ bị chuyện đó làm cho ám ảnh, nhưng em đã nghĩ thông suốt rồi. Hôm nay em cũng đã nói chuyện với Chi Tâm, cô ấy cũng cảm thấy em nên sớm chấm dứt vấn đề này. "

Trong mắt cô không mang theo né tránh hay bất lực khi nói về vấn đề này. Cô nói: " Em sẽ không để người này xuất hiện trong cuộc đời mình nữa, em đã chia tay với Lưu Bành Kiệt."

Lục Dư không nói gì, hắn ôm Du Tích lại gần hơn, gần đến mức Du Tích có thể nghe rõ nhịp tim của hắn, nhịp đập từng chút trùng khớp với nhau. Cô sờ vào cái ót lông xù xù của người đàn ông, giống như đang sờ một con chó màu vàng.

Cô nghe thấy thanh âm trầm thấp của Lục Dư Thành, mang theo một chút giọng mũi nói: "Tôi rất hạnh phúc, nhóc con."

Du Tích thoát khỏi trói buộc của người đàn ông, làm cho cô cùng hắn đối mặt, cô ngồi về phía trước, thay đổi một tư thế thoải mái hơn, lần đầu tiên chủ động hôn lên khóe miệng Lục Dư Thành.

Lục Dư Thành sửng sốt một chút, cô quá đột ngột khiến hắn có chút hưng phấn.



Chiếc lưỡi mềm mại ướt át của thiếu nữ lướt qua cánh môi Lục Dư Thành, như một chú mèo con khẽ cắn chặt môi dưới của hắn, gãi đúng chỗ ngứa chậm rãi thiêu đốt. Hắn kích động, đảo khách thành chủ mà hôn sâu, vội vàng đến mức thô bạo, chiếc lưỡi linh hoạt của người đàn ông tiến vào, động tác lướt qua hàm trên khiến Du Tích cử động thân dưới lại gần hơn một chút, cô cảm thấy bản thân đang ngồi địa phương nóng rực nào đó, như có như không chậm rãi ma sát.

Sau khi kết thúc nụ hôn sâu, hô hấp của hai người trở nên có chút nặng nề, Du Tích cúi đầu cởi từng cúc áo sơ mi phía trên của Lục Dư Thành, từng cái một hướng xuống dưới, lộ ra khuôn ngực và cơ bụng cường tráng của người đàn ông, cô cúi xuống hôn lên, trong đầu Lục Dư Thành tràn ngập ý nghĩ muốn lột sạch cô ném lên giường mà hung hăng đâm thọc, dương v*t bành trướng dựng lên thành một cái lều nhỏ, muốn mạng hơn chính là Du Tích liên tục thay đổi tư thế ngồi trong khi hôn hắn, vị trí như vô tình lần lượt cọ qua thiêu đốt cơ thể hắn.

Lục Dư Thành hít sâu một hơi, kìm nén khát vọng trước nay chưa từng có, muốn xem lần đầu tiên Du Tích chủ động lấy lòng hắn như thế nào.

Du Tích dùng một tay kéo chiếc nơ bên eo mình, vén chiếc váy nhỏ của cô lên, cô cắn phần nhô ra trên ngực người đàn ông, đổi lấy tiếng thở dốc vì kinh ngạc của hắn, loay hoay mãi không cởi được váy ra, cô bất mãn oán giận: "Anh không định giúp em cởi ra à?"

Lục Dư Thành luồn tay ra sau lưng thiếu nữ, kéo khóa sau của váy nhỏ cô xuống, thuận tiện thuần thục dùng một tay cởi nội y của cô ra. Lớp vải trơn của chiếc váy nhỏ từ bờ vai trắng nõn mềm mại của thiếu nữ rơi xuống, nội y lỏng lẻo che đi hai luồng thịt mềm mại trên ngực, có thể thấy rõ khe ngực sâu hút, Lục Dư Thành nằm xuống, cảm nhận nụ hôn dần dần đi xuống phía dưới của thiếu nữ và xúc cảm mơ hồ khi tóc lướt qua.

Bởi vì cởi thắt lưng có chút khó khăn nên Du Tích nhỏ giọng bất mãn: "A, thiết kế này thật phản nhân loại mà."

Lục Dư Thành lại "hảo tâm" giúp cô giải quyết vấn đề này, còn không quên trêu chọc: "Đây là bởi vì em ngốc đấy."

Nhưng giây tiếp theo, do Du Tích chạm vào dương v*t đang cương cứng của hắn nên hắn đột nhiên im lặng, thiếu nữ kéo quần lót hắn xuống, trực tiếp cúi đầu ngậm lấy dương v*t, Lục Dư Thành không kịp phòng ngừa bị cô đột nhiên ngậm lấy mà run rẩy một chút, nhưng sau đó bởi vì sô pha chật hẹp, khom lưng cúi xuống có chút khó khăn nên Du Tích lại ngẩng đầu lên.

Còn chưa kịp mở miệng, hai tay Lục Dư Thành vòng tay qua nách Du Tích nhấc cô lên, chiếc váy nhỏ rơi xuống mặt đất, hắn nhanh chóng cởi quần lót của thiếu nữ, móc ra chất lỏng trong suốt sền sệt, nhìn thấy sợi mỏng đó sắc mặt người đàn ông lập tức trầm xuống: "Bé con, em ướt nhanh như vậy, thật là một tiểu sắc quỷ mà."

Anh cũng không nhìn lại chính mình, Du Tích ở trong lòng trêu chọc, không ngờ Lục Dư Thành trực tiếp đẩy mạnh vào, mặc dù không có ngón tay mở rộng, nhưng huyệt nhỏ đã sớm ướt át nên không chút khó khăn nuốt lấy dương v*t thô to. Tư thế này tiến vào rất sâu, quy đầu được miệng tử cung chăm sóc, đường đi của thiếu nữ rất chặt chẽ, Lục Dư Thành thoải mái hừ nhẹ một tiếng.

Hắn cũng không vội vã thọc vào rút ra mà đột nhiên đứng lên, Du Tích sợ hãi hét lên, sợ mình ngã xuống mà ôm chặt lấy cổ người đàn ông. Lục Dư Thành ôm cô đi vào phòng ngủ.

Căn hộ của Lục Dư Thành là một căn hộ hai tầng, mỗi bước lên cầu thang côn th*t đều hung hăng đâm mạnh về phía trước, Du Tích theo thói quen co rút lại, cả hai bị kích thích mà dừng lại một chút, Du Tích chưa từng cảm thấy cầu thang nào dài đến vậy, cô khóc nức nở a a kêu lên, Lục Dư Thành cũng không khá hơn chút nào, hắn nghiến răng nhịn xuống ý định muốn đẩy cô vào tường thật nhanh ra vào.

Cuối cùng cũng tới được phòng ngủ, Lục Dư Thành rút ra, ném Du Tích lên giường, trực giác nói cho cô biết lần này hắn rất dọa người, cô bò dậy muốn chạy, không ngờ lại bị hắn nắm lấy mắt cá chân. Lục Dư Thành ghé sát vào mặt thiếu nữ, hơi thở dồn dập của hai người đan xen vào nhau, hắn như hiện ra gương mặt sói, cười thâm thúy, "Hôm nay, chúng ta sẽ chơi thật vui vẻ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.