Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 25



“Vậy cậu cứu người ta, rồi người ta có lấy thân báo đáp không?” Tư Nguyên hếch cằm, chớp chớp mắt nhìn Giang Ảnh,

Giang Ảnh cụp mắt, biểu tình không còn lời gì để nói, “Cậu nghĩ cái gì vậy chứ.”

“Tớ cảm thấy anh ta đối xử với cậu rất khác, ngày hôm qua tớ đã nhận ra. Trước đó khi nói chuyện ánh mắt đều như ghim dao găm, lúc nhìn thấy cậu lại giống như tan ra.” Tư Nguyên nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, chắc như đinh đóng cột nói với Giang Ảnh.

“Không… Không đến mức đó chứ.” Giang Ảnh bị lời miêu tả của Tư Nguyên khiến cho đứng ngồi không yên, “Có thể là bởi vì hai bọn tớ có quen biết, dù sao tớ cũng đã cứu anh ấy, anh ấy cũng không thể quá gay gắt.”

“Nói cũng đúng.” Tư Nguyên vươn tay vuốt nhẹ cằm, suy tư nói, “Hơn nữa anh ta cũng là bạn của đồng nghiệp trước đây của cậu, hai người cũng coi như là người quen.”

“Nhưng mà ngày hôm qua anh ta xuất hiện ở trên hội nghị cũng thật đột ngột, bình thường anh ta sẽ không lộ diện. Có phải anh ta biết cậu có tham gia nên mới đặc biết tới không nhỉ, chậc chậc chậc, tớ thấy rất có thể nha.” Tư Nguyên đột nhiên nghĩ tới.

“Cái này thì cậu đúng là nghĩ quá nhiều rồi.” Giang Ảnh cũng học theo cô ấy dùng ta nâng cằm, lắc lắc đầu, “Trước đó anh ấy không biết mình sẽ đi.”

“Haizz, điều này không quan trọng.” Tư Nguyên khoát tay, trực tiếp kết luận, “Dù sao thì anh ta cũng có ý tứ gì đó với cậu.”

Tư Nguyên tạm dừng hai giây, cảm thấy hình như có chút kỳ lạ. Bởi vì cô ấy phát hiện Giang Ảnh lại không hề phản bác, Tư Nguyên mở to hai mắt nhìn Giang Ảnh, biểu tình của Giang Ảnh rất bình thường, không hề thẹn thùng như trong tưởng tượng của cô ấy, cũng không hề muốn giả vờ đẩy đưa.

Chỉ là hơi nhíu mày có chút mờ mịt, dáng vẻ như là đang tự hỏi một vấn đề khó.

“Có chuyện gì sao? Dáng vẻ cậu sao lại khó xử như vậy.”

“Không có chuyện gì cả, chỉ là mình cảm thấy hình như…” Giang Ảnh cân nhắc từng câu từng chữ.

“Cậu thích anh ta sao?” Tư Nguyên trực tiếp vào vấn đề.

“Cũng không xác định chắc chắn như vậy.” Giang Ảnh dường như khó mở miệng, “Chỉ là…”

“Ừm, nói ra đi tớ phân tích giúp cậu.” Tư Nguyên hướng dẫn từng bước.

Giang Ảnh nhắm mắt đưa chân nói, “Đêm qua tớ nằm mơ thấy anh ấy.”

“Mơ thấy anh ta làm sao?”

“Nội dung cụ thể bí mật, được không.”

Tư Nguyên gật gật đầu, “Vậy chắc là cậu đã thích anh ta rồi.”

Lại vui vẻ bổ sung nói, “Chúc mừng chúc mừng, biển người mờ mịt, cậu lại có thể gặp được người mà cậu thích. Hơn nữa anh ta rơi từ trên trời xuống ngay trước mặt cậu.”

“Cùng vui cùng vui. Ơ, không phải, sao lại chúc mừng chứ. Không phải cậu phân tích giúp tớ sao.” Giang Ảnh khó hiểu nói.

“A đúng đúng, tớ phân tích ngay đây. Bây giờ anh ta như thế nào?”

“Như thế nào là sao?”

“Ai ya, đó là anh ta có tỏ rõ thái độ hay không, có nói gì với cậu không?”

“Anh… Anh ấy chưa nói gì cả.” Giang Ảnh hít một hơi, cau mày nhớ lại.

“Không phải sau khi tới thành phố B hai người có liên lạc với nhau vài lần sao, ngoại trừ vài lời khách sáo cũng phải nói cái gì chứ.” Tư Nguyên muốn cô suy nghĩ tỉ mỉ lại.

“Ngoại trừ những lời khách sáo… Vậy chỉ có dẫn mình tới nhà hàng, nói mình ăn thịt nhiều vào.” Giang Ảnh khó xử nói.

Tư Nguyên vỗ đùi giải quyết dứt khoát, “Vậy là thích cậu rồi.”



Như vậy có phải phân tích hơi qua loa không?

Giang Ảnh nhìn nhìn Tư Nguyên, không nói gì.

“Hãy tin vào trực giác của tớ. Hai người cậu có triển vọng đó.” Tư Nguyên ung dung chắc chắn.

Được rồi, Giang Ảnh thở dài. Cô tin.

Vậy kế tiếp cô cần phải làm gì?

“Không phải hai người có thời gian sẽ đi ăn cơm sao, lần sau cậu mời anh ta đi ăn là được.”

“Mình đoán lần sau hai người ở chung, anh ta sẽ thổ lộ với cậu.” Tư Nguyên lấy tay vuốt vuốt chòm râu không tồn tại dưới cằm, thần bí mà dự đoán.

“Có lẽ vậy.” Giang Ảnh không nhìn dáng vẻ liệu sự như thần của Tư Nguyên, cắn cắn môi.

“Sao vậy Ảnh Ảnh của mình.” Tư Nguyên sáp tới đẩy đẩy cô, “Sao lại không vui vậy.”

“Vốn dĩ mình cảm thấy không có gì.” Giang Ảnh dừng một chút, “Chính là mình cảm thấy mình động tâm cũng không có gì, nhưng mà vừa vặn ngày hôm qua ở trên hội nghị biết anh ấy là ông chủ của Ngôn Sơn. Bởi vậy, chuyện này lại trở nên phức tạp.”

Giang Ảnh không nói rõ ràng, trên thực tế cô cũng không biết cô muốn nói gì, phức tạp như thế nào.

Nhưng mà Tư Nguyên vừa nghe đã hiểu, vỗ vỗ vai cô nói: “Tớ hiểu suy nghĩ của cậu. Nhưng mà cậu không cần phải lo lắng điều này, hai người quen biết nhau ở thôn Tiên Quả, cậu còn cứu anh ta, trên ý nghĩa nào đó chỉ là hai người xa lạ vô danh quen biết mà thôi.”

“Nếu cậu nói ngày hôm qua ở hội nghị mới quen biết anh ta, sau đó lập tức cảm thấy rung động, vậy thì đúng là hơi phức tạp.”

“Hơn nữa, nếu là về chuyện đầu tư của công ty, vậy cậu càng không cần phải lo lắng. Tất cả các nhà đầu tư đều phải đi theo quy trình chính quy, chuyện này không liên quan gì tới cậu cả.”

“Cho nên chuyện này, không hề phức tạp, rất đơn thuần.”

Tư Nguyên nói xong, vuốt tóc Giang Ảnh trấn an.

Động tác này trước đây Tư Nguyên thường làm, Giang Ảnh có chuyện gì không nghĩ ra, khi Tư Nguyên khuyên bảo Giang Ảnh, sẽ luôn thuận tiện vuốt tóc Giang Ảnh như vậy, tâm trạng của Giang Ảnh sẽ tốt lên nhiều.

Bao nhiêu năm trôi qua, chiêu vuốt tóc này đúng là rất hữu dụng.

“Nói như vậy, chuyện này cũng rất thuận lợi?” Giang Ảnh nửa tin nửa ngờ hỏi.

“Đương nhiên thuận lợi, cậu không cần phải lo lắng cái gì, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được.” Tư Nguyên chắc chắn trả lời.

Tư Nguyên phân tích lý trí, có lẽ là lý trí đi, cho Giang Ảnh ăn một viên thuốc an thần.

Giang Ảnh tâm tính vững vàng tiếp tục muốn chạy KPI, đấu trí đấu dũng với người tiêu dùng và thị trường. Tư Nguyên ẩn sâu công lực và danh tiếng, sửa sang lại ống tay áo, tiếp tục ra ngoài chạy dự án.

Tháng này số lượng người sử dụng tăng lên khá khả quan, hoạt động trước đó đưa vào thị trường hiệu quả cũng rất tốt.

Viết xong hai phương án chủ đề hoạt động của tháng sau, Giang Ảnh ngồi trên ghế làm việc vặn mình.

Đứng lên đi ra văn phòng dạo một vòng, phát hiện người trong công ty không biết từ khi nào đã tan làm hết.

Cô mới nhớ tới vừa rồi có người nói “bye bye” với cô, nhưng mà lúc đó linh cảm của cô đang dạt dào, vô thức đáp lại, hoàn toàn không nhớ gì cả.

Cô cũng dọn dẹp một chút chuẩn bị về nhà, ra khỏi tòa nhà công ty đi đến ven đường vừa vặn có một chuyến xe bus về nhà.

Sau khi ngồi hai trạm xuống xe, cô không khỏi cảm thán, công ty gần nhà đúng là một điều tuyệt vời, thời gian di chuyển ngắn đúng là một món bảo bối độc nhất vô nhị khiến con người cảm thấy hạnh phúc.

Hiếm khi công việc lại nhẹ nhàng thoải mái, sau khi cô về đến nhà thong thả nghỉ ngơi trong chốc lát, cầm di động đặt đồ ăn bên ngoài.

Thấy thời gian vẫn còn sớm, cô đi tắm rửa trước. Chờ tắm rửa xong sấy khô tóc, đồ ăn cũng vừa vặn giao tới.

Xiên thịt dê nướng được gói trong giấy bạc còn tỏa ra hơi nóng, mùi thơm xộc lên mũi.

Cửa hàng bán xiên nướng này cô đã từng nhìn thấy, vẫn luôn thèm thuồng được ăn thử.

Hôm nay dứt khoát thả lỏng hưởng thụ, đặc biệt là món xiên thịt dê nướng chiêu bài, cô đặt mua rất nhiều, các vị đều đặt đủ, lúc này cô chỉ ngửi thấy hương vị của xiên thịt dê nướng, nước miếng đã chảy không kiềm chế được.

Từ nhỏ cô cũng đã rất thích ăn xiên thịt dê, cũng không câu nệ có xiên thành xiên không, thịt dê chiên cũng được, có thể là lớn lên ở thành phố H, từ nhỏ khẩu vị đã được hình thành.

Cửa hàng bên ngoài bán hơi đắt, cha mẹ thi thoảng sẽ tự mình làm cho những đứa trẻ trong viện, Giang Ảnh rất thích, mỗi lần đều mở to đôi mắt ra ngóng trông.

Sau khi hiểu chuyện thì không ăn nữa, đa phần đều sẽ để dành cho những em nhỏ hơn mình.

Nhưng mà sau này khi “Hỷ dương dương và Hôi thái lang” nổi tiếng, mấy đứa nhỏ cùng nhau lớn lên còn chọc cô gọi cô là “Giang thái lang”, đủ để thấy được cô thích thịt dê xiên như thế nào.

Cô bật nắp lon coca lạnh cửa hàng tặng đặt lên bàn, bật máy tính mở một chương trình gameshow nổi tiếng gần đây, Giang Ảnh ngồi xếp bằng trên ghế sofa, tay trái cầm một xiên thơm cay, tay phải cầm một xiên thịt dê rưới nước sốt bí truyền, lại uống một ngụm coca mát lạnh, wow, cô hưởng thụ thở dài, sung sướng giống như thần tiên.

Đang lúc cô đang hưởng thụ ba pháp bảo của cuộc sống trạch nữ, chuông di động lại vang lên.

Cô theo âm thanh nhìn lại, di động đặt ở trên kệ giày ngay cửa, vừa rồi lúc cô đi lấy đồ ăn được giao thì tiện tay đặt ở đó.

Cô không tình nguyện buông thịt xiên nướng trong tay xuống, lười biếng đeo nửa dép lê đứng dậy, đi tới cửa lấy di động.

Lúc nhìn thấy người gọi điện thới cô chợt sửng sốt, sau đó bắt máy “A lô” một tiếng.

Giọng của Trác Thành từ đầu bên kia điện thoại truyền tới,

“Chào buổi tối.”

“Ừm….. Chào buổi tối, sao đột nhiên anh lại gọi điện thoại di động tới vậy, có chuyện gì sao?”

“Ừm…” Trác Thành ở đầu điện thoại bên kia dừng một chút, “Không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi điện thoại cho em thôi.”

“Em đang ở nhà sao? Có quấy rầy đến em không?”

“Ừm, tôi đang ở nhà. Không bận gì, không hề quấy rầy.” Giang Ảnh chậm rãi đi trở lại ghế sofa.

“Hiếm khi em tan làm sớm được như hôm nay, ngày trước thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho em em vẫn còn đang ở công ty.” Trác Thành bắt đầu tán gẫu với Giang Ảnh, giống vài lần trước bọn họ cùng nhau ăn cơm.

Giang Ảnh ừm một tiếng, cầm lấy xiên thịt đang ăn dở, ăn một miếng, tiếp tục nghe Trác Thành nói.

“Khối lượng công việc vận doanh đúng là rất lớn.” Trác Thành cảm thán một tiếng.

“Làm đầu tư cũng không nhẹ nhàng.” Cô không nhịn được, đáp lại anh cũng cảm thán một tiếng.

Trác Thành nghe nói cười nhẹ, liên tục tỏ vẻ đồng ý.

“Em đang ăn cơm sao.”

“Đúng vậy, đang ăn thịt dê xiên.”

Trác Thành ở đầu điện thoại chậc một tiếng, “Sớm biết vậy đã đi tìm em, để em mời anh ăn thịt dê nướng.”

Giang Ảnh nghe xong, nhịn không được cong cong khóe miệng, lại cầm lên một xiên chậm rãi ăn.

Ăn hai miếng, thấy Trác Thành không nói nữa, cô mở miệng hỏi Trác Thành,

“Anh còn chưa ăn sao?”

“Ừm, anh mới từ công ty về nhà.”

“Ừm… Nghe anh nói tới, đợt trước anh đúng là rất bận, gần đây thế nào?”

“Vẫn như cũ, hôm nay hiếm khi được nghỉ sớm. Nhưng mà bận rộn một chút cũng không sao, dự án nhiều chứng tỏ thị trường rất tiềm năng, thấy càng nhiều dự án sẽ mở càng nhiều cuộc họp.” Trác Thành nhắc tới công việc, sẽ nói nhiều thêm vài câu.

“Vậy, những dự án anh đầu tư có phải rất chuẩn hay không?” Giang Ảnh nghe anh đề cập tới dự án, thuận miệng hỏi.

“Hửm? Em nghe từ đâu mà biết.” Trác Thành cảm thấy bất ngờ hỏi.

“Trước đó tôi nghe người khác nói, cảm thấy có chút tò mò, sau đó lên mạng tra xét. Dù sao ngày hôm qua anh còn nói chuyện với công ty chúng tôi cơ mà.” Giang Ảnh không nghĩ tới anh sẽ hỏi, ngượng ngùng nhỏ giọng nói.

“Thực ra trước đây cũng từng có những dự án đầu tư không chính xác.” Trong giọng nói của Trác Thành mang theo ý cười, “Hy vọng đầu tư vào Khải Tư là quyết định chính xác.”

“Thật ra sau khi tốt nghiệp lúc bắt đầu làm nhà đầu tư, anh cho rằng bản thân có thể đầu tư chính xác. Sau đó lại phát hiện xem nhiều dự án tới một trình độ nhất định, dự án đầu tư thành công sẽ nhiều hơn một chút. Nếu đầu tư chưa chuẩn, chắc chắn là do xem dự án chưa đủ nhiều.”

“Cho nên sau này anh phát hiện, thì ra đây là hoạt động thể chất.”

Giang Ảnh nghe anh miêu tả, không biết vì sao lại cảm thấy buồn cười, hắng giọng nói, “Thì ra là như vậy. Tôi với anh khác nhau, thời còn học đại học đi thực tập, đã biết vận doanh mới là hoạt động thể chất, hơn nữa có thể là làm cũng đủ nhiều, nhưng hiệu quả lại không tốt.”

“So sánh như vậy, có phải là tôi thảm hơn không.” Giang Ảnh không nhận thấy bản thân đang đùa giỡn lại giống như an ủi đối phương.

Trác Thành ở bên kia di động nghe thấy lời nói của cô, dừng lại một chút, giọng nói dịu dàng trầm thấp như tiếng gió trong đêm, tiếp lời của cô, “Ừm, vậy anh phải cố gắng hơn nữa mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.