Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 34



Hai người họ ôm nhau một hồi trong bóng tối, đột nhiên cách đó không xa có tiếng mở cửa thang máy truyền lại.

Người từ thang máy đi ra khẽ hắng giọng một tiếng, làm cho đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang lại bật sáng, rồi sau đó bước chân càng xa dần, đi đến mái hiên hình vòm ở hướng bên kia của thang máy.

Cùng với âm vang của tiếng đóng cửa nghẹt thở, hành lang lại một lần nữa trở nên im lặng.

Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ một chút, bóng tối nóng hầm hập và nhớp nháp trong nháy mắt được ánh đèn chiếu sáng, choáng ngợp không biết trốn đi đâu.

Giang Ảnh co người lại không tự nhiên hắng giọng.

Vừa lúc nãy mặt của Trác Thành và cô rất gần, trán chạm trán, hơi thở nóng rực phả vào má cô, cô cảm thấy gương mặt mình vừa mới nóng lên cách đó không lâu đã gần như lại đang nóng bừng.

Lúc này đã có một chút khoảng cách, nhưng Trác Thành vẫn không buông bàn tay đang nắm lấy vai cô.

“Khụ…” Giang Ảnh cắn cắn môi, thử mở miệng nói: “Cái đó…”

“Xin lỗi.” Trác Thành không đợi cô nói, đã nhận ra mình vẫn còn đang ôm Giang Ảnh, nên vội vàng buống tay.

Giang Ảnh thấy lời xin lỗi như mọt thói quen của anh thì lắc đầu nghiêm túc nói: “A, không sao, không cần xin lỗi.”

Khóe miệng Trác Thành cong cong, gật đầu nói: “Được.”

Vừa nói vừa chìa tay ra giúp Giang Ảnh chỉnh lại phần tóc mai trên trán mà cô vừa bị anh cọ tới rối cả lên.

Giang Ảnh mặc dù có chút bất ngờ trước động tác thân mật và tự nhiên như vậy của anh, nhưng cũng không né tránh, chỉ là có chút hơi ngượng ngùng gãi gãi tai.

Hai người nhất thời lại không nói gì, bóng đèn vàng và bóng đêm dường như lại nóng lên, Giang ảnh vội vàng lên tiếng.

“Ừm… chúng ta cứ… đứng ở đấy suốt sao? Hay là… đi vào trong phòng nói chuyện đi.”

Vừa nói xong cô đã muốn nhanh chóng cắn đứt đầu lưỡi của mình, bản thân nghĩ cái quỷ gì vậy, vừa mới nói hẹn hò đi đã muốn mời vào phòng, không không… không tốt lắm thì phải.

May mắn là lí trí của Trác Thành vẫn còn tỉnh táo, sau khi chỉnh lại tóc trên trán cô, đã thu tay về rồi ho nhẹ một tiếng.

“Hôm nay muộn quá rồi, anh không vào nhà nữa.”

“Em… vào nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Giang Ảnh “Ừ” một tiếng, rồi chầm chậm tiến đến phía trước cửa nhà.

Chìa khóa có treo móc được lấy ra từ trong túi khi đi thang máy trước đó hơi trơn sau khi cầm rất lâu ở trên tay. Nên cô mở cửa hơi chật vật, bước vào trong sau đó quay đầu nhìn Trác Thành.

Trác Thành đứng trước cửa cúi đầu nhìn cô. Cô thì ở trong cửa ngẩng đầu nhìn anh.

Tâm tình của hai người hôm nay thăng trầm rất lớn, biết rằng lúc này mọi chuyện đã lắng xuống, nhưng không hiểu sao bọn họ đều có một loại cảm khái về phần còn lại của cuộc đời. Có thể là trong khoảnh khắc mà mong muốn trong lòng của mọi người trở thành hiện thực sẽ luôn có một vài bất an về hạnh phúc đi.

Trác Thành nhìn cô một lát, sau đó nhẹ nhàng cất tiếng tạm biệt, “Ngủ ngon, bạn gái của anh.”

Giang Ảnh sau khi nghe được cách xưng hô mới này thì có chút ngại ngùng mím môi, hai má lúm đồng tiền hiện lên trên má.

Trác Thành nhẹ nhàng gật đầu, nhìn dáng vẻ của cô thì bất đắc dĩ bổ sung thêm: “Ngày mai tan làm đợi anh tới đón nhé?”

Giọng anh trầm ấm nhẹ nhàng như trước kia, chỉ là thêm một phần niềm vui thích không kìm được, nên âm thanh kết thúc của câu “nhé” vang lên như một cái móc nhỏ, móc trái tim cô bay lơ lửng.

Hai người một người ở trong một người ở ngoài, quyến luyến nói thêm hai câu nữa, lại nhìn đối phương mấy lần, rồi cuối cùng cái cửa cũng lưỡng lự mãi rồi miễn cưỡng mà đóng lại.

Giang Ảnh vốn dĩ cho rằng đêm nay mình sẽ không ngủ được.

Hôm qua cô miễn cưỡng từ bỏ một đoạn tình cảm mà cô còn chưa bắt đầu, vậy mà tối nay người trong lòng của cô lại đến trước mặt cô dưới ánh trăng.

Nhìn người trong gương không kìm được khóe miệng hơi nhếch lên, sắc mặt thì ửng hồng, cô xấu hổ cúi đầu nghiêm túc đi tắm rửa.

Khi nằm trên giường vẫn luôn nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Trác Thành ở hành lang.

Anh trút bầu tâm sự với đôi mắt sáng ngời, anh vuốt ve nhẹ nhàng, mềm mại chỉnh lại mái tóc cho cô.

Không có những tiếng thở dài quanh quẩn, cũng không bị phiền não vì những giấc mộng kỳ quái, một đêm này Giang Ảnh không mơ ngủ yên cho đến rạng sáng.

—-

Nhân viên của Tư bản Ngôn Sơn từ sáng sớm đã bắt đầu chìm trong cảm giác hạnh phúc lạ thường.

Cảm nhận được mãnh liệt nhất là những người thuộc bộ phận đầu tư.

Nhóm WeChat của bộ phận đầu tư [Những tiên nam tiên nữ cưỡi độc giác thú] bàn tán sôi nổi, tin nhắn từng cái từng cái lần lượt hiện lên.

“Nhanh véo tôi đi, tôi có phải là đang nằm mơ không, sáng nay tôi đã gặp sếp ở tầng 36, anh ấy khẳng định là đã gật đầu với tôi.”

“Có lẽ là vì cậu cúi đầu chào sếp trước?”

….

“Phải nói một điều rằng chiếc áo măng tô cashmere dài màu xám đậm của sếp rất hoàn hảo.”

“Hôm nay tôi cũng mặc màu xám tro! Hôm nay tôi cùng với sếp mặc đồ đôi sao?”

“Vớ vẩn.”

“Tôi có thể nói không rằng tôi đã nhìn thấy bộ đồ này của sếp trong tạp chí của bạn cùng phòng tôi vào hai ngày trước đó không?”

“Bạn cùng phòng cô chính là một phú bà sưu tập tem, một bloger về những mặt hàng xa xỉ thời thượng đúng không?”

“Mặc dù hôm qua tôi sắp bị chết cóng dưới ánh mắt của sếp, nhưng bây giờ tôi cảm thấy tôi lại có thể rồi.”

“Cô lại cảm thấy mình xứng sao?”

“Trước tiên tôi có thể nói chuyện khác không, tôi cảm thấy với tình trạng như tắm mình trong làn gió xuân của sếp thì dự án của tôi dự đoán sẽ được thông qua.”

“Nghe buồn ẻ hết sức.”

“Buồn ẻ part 2.”

Trong khi những người trong bộ phận đầu tư đang hào hứng nói chuyện trong nhóm chat nhỏ, mà Trác Thành người là trung tâm của chủ đề đang ngồi trong văn phòng gửi tin nhắn cho Tân Điềm.

Hôm qua cuối cùng mong ước của anh đã thành sự thật, anh cùng với Giang Ảnh đã xác định mối quan hệ yêu đương.

Ngoài việc nói cho Giang Ảnh biết những lời luôn giấu trong lòng, nhưng cũng không nghi ngờ gì việc video của Tân Điềm đã đóng góp công sức rất lớn.

Lời giải thích rất hợp tình hợp lý, rất thuyết phục, sau khi xem xong video anh cũng không cần phải giải thích thêm bất cứ điều gì.

Hơn nữa Tân Điềm rất thức thời, sau khi gửi xong video đã rút lui không làm phiền đến bọn họ nữa.

“Lần trước đã hứa với em, cùng với lần này tổng cộng năm trăm vạn đã chuyển rồi, để ý kiểm nhận. Bà chủ Tân, chúc làm ăn phát đạt.”

Tin nhắn này được gửi đi, chỉ vài giây sau đối phương đã phản hồi bằng một tin nhắn.

“!!!”

“Cảm ơn sự tin tưởng của chủ tịch Trác, sau này sẽ viết cho ngài một hợp đồng cổ phần!”

Nghe khá trang trọng.

Trác Thành không trả lời, tắt màn hình điện thoại đặt xuống bàn.

Anh sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà đi tìm Giang Ảnh.

Anh luôn là người phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc tư. Chỉ là hôm nay khi đến công ty, trong lòng luôn cảm thấy thất thường, nhìn cái gì cũng thấy nhớ Giang Ảnh.

Vừa vào văn phòng nhìn thấy cây xanh trên bàn làm việc, đều muốn nhắn tin hỏi Giang Ảnh xem môi trường làm việc của cô như thế nào.

Chẳng qua là không dám làm phiền đến công việc của giám đốc Giang nhà chúng ta.

Nghĩ vậy thở dài, xem qua một vài dự án mà lão Lương đã bàn giao.

Cũng không tồi, ngành nghề tốt, sản phẩm của công ty còn tốt hơn, đưa vào kinh doanh đều không tồi.

Nhưng so với Khải Tư thì ước chừng vẫn kém hơn một chút.

Đọc xong báo cáo dự án một lúc, nhìn đồng hồ đã đến trưa.

Thời gian trôi qua quá chậm.

Đang miên man suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên, Trác Thành vội vàng nhấc máy.

Kết quả là trong điện thoai nghe được giọng nói của anh cả Trác Chính, lông mày hơi nhướng lên của Trác Thành hơi rũ xuống.

“Hôm nay tan làm cùng nhau đi uống một chút nhé?” Anh cả Trác Chính lâu ngày chưa gặp anh rồi: “Hai ngày nay kiếm được hai bình rượu ngon, đặc biệt giữ lại chưa động đến.”

“Vậy ạ, cũng được.” Trác Thành ho nhẹ rồi dừng lại, dường như vô ý nói: “Nhưng đổi hôm khác đi, hôm nay sau khi tan làm em còn có việc.”

Anh nói rất mơ hồ không rõ, cũng không nói có phải là công việc hay không, Trác Chính ở bên đầu dây bên kia bất mãn nói: “Cứ lấy lí do qua loa thế với anh. Chú thì có chuyện gì mà phải làm hôm nay?”

Anh ấy quả nhiên hỏi rồi, khóe miệng Trác Thành cong lên, “Hẹn với bạn gái rồi, em sẽ đi đón cô ấy tan làm rồi đi ăn cơm.”

Trác Chính không nghĩ rằng anh đang đợi để nói ra việc này nên choáng vàng một lúc không biết phải nói gì.

“Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi anh cả. Hôm khác em hẹn anh nha.” Trác Thành thỏa mãn cúp điện thoại.

Ngồi trên sofa trong văn phòng, anh nhấp một ngụm trà với vẻ đắc chí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.