Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 58



Giang Ảnh mơ mơ màng màng bị Trác Thành thúc giục đi thu dọn đồ, hai người cùng nhau xuống lầu rồi đi ra sân bay, làm thủ tục xong và ngồi yên vị trên máy bay, trong lúc chờ đợi máy bay cất cánh, Giang Ảnh mới nhận ra rằng có gì đó không đúng.

“Anh cứ như vậy mà đến thành phố C cùng em sao? Còn việc ở công ty anh thì sao?”

Trác Thành bình tĩnh nói: “Em cứ yên tâm, mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”

Thấy Giang Ảnh nhìn anh với vẻ mặt khó tin, anh lại nói thêm: “Anh trước tiên sẽ cùng em xử lý xong việc, sau đó đến giám sát dự án ở thành phố C luôn.”

Anh vừa nói xong cũng cảm thấy lí do này quá là gượng ép rồi, bởi vì trước đó anh đã nói với Giang Ảnh rằng cuối cùng anh cũng không cần đến thành phố C nữa.

Mắt nhìn thấy Giang Ảnh sắp nhớ ra những lời mà anh nói trước kia, anh vội vàng tiến về phía trước và hôn lên trán cô một cái thật kêu với mưu đồ đánh gãy hồi ức của cô.

“Này…” Giang Ảnh giật mình vội vàng đẩy anh ra, nhìn quanh bốn phía, “Đang ở bên ngoài đó, anh chú ý một chút.”

Kỳ thực chỗ ngồi của bọn họ có hình bán nguyệt, khoảng cách so với chỗ ngồi khác là không nhỏ, hơn nữa lúc này máy bay đang chuẩn bị cất cánh nên hầu như không có người đứng lên đi lại, vì vậy căn bản không có người nào nhìn thấy bên này của bọn họ.

Trác Thành Nhìn thấy sự chú ý của cô đã bị mình chuyển hướng thành công, không cần phải lo lắng rằng cô sẽ hỏi việc của công ty anh, mới hài lòng xoa xoa đầu cô, thái độ rất tốt, “Được, anh nhất định sẽ chú ý.”

“Em nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi. Khi đến anh sẽ gọi em.” Trác Thành trải chăn đắp lên người cho Giang Ảnh, “Tội nghiệp, bận bịu một ngày trời chắc em cũng mệt lắm rồi.”

Giang Ảnh vẫn muốn hỏi anh gì đó, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ anh vừa chăm sóc mình vừa lẩm bẩm, lời nói đến khóe miệng lại bất giác lại nuốt trở lại trong vô thức.

Lại thêm việc bản thân cả một ngày kinh động và làm không ngừng nghỉ, thật sự là có chút buồn ngủ rồi, cô gật đầu với anh rồi dựa đầu vào gối dày dặn của cái ghế tựa. chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.

Trác Thành đưa tay ra giúp cô vén chăn, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô không khỏi đau lòng vuốt vuốt tóc cô.

Mắt Giang Ảnh đã nhắm rồi nhưng tay từ trong chăn vẫn vươn ra, giơ tay bắt lấy tay của Trác Thành định cứ nắm tay anh như thế tiếp tục ngủ.

Trác Thành thấy tay mình đang bị cô nắm chặt cũng tự nhiên kéo cô về bên phía mình, để cô dựa vào vai anh, để cổ cô có thể thoải mái hơn, trông cô có vẻ thoải mái hơn nhiều so với tư thế cô nghiêng đầu tựa vào ghế lúc mới lên.

Anh hài lòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Em ngủ đi”



Khi máy bay đáp xuống thành phố C đã là hơn tám giờ tối rồi.

Giang Ảnh ngủ thiếp đi trên máy bay, cảm nhận được lúc máy bay hạ cánh xuống làm cô giật mình tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Nhiệt độ điều hòa trên máy bay rất thấp, cũng may là trước đó Trác Thành đã đắp chăn cho cô nên cô không cảm thấy lạnh, chỉ có điều miệng hơi khô.

Thấy cô tỉnh dậy, Trác Thành vội đưa cốc nước lúc nãy vừa yêu cầu tiếp viên mang tới cho cô, cô lo lắng bị viêm họng nên đã nhận lấy cốc nước sau đó ngẩng đầu một hơi uống cạn, uống xong trả lại cốc cho Trác Thành, sau đó mới nhớ ra gì đó lại có chút ngượng ngùng nhìn anh.

Vai và cánh tay của Trác Thành rõ ràng là đã tê dại, vừa lúc nãy khi đưa nước cho cô, cô đã nhận thấy.

“Anh vất vả rồi.” Giang Ảnh nhăn nhăn mũi, vươn tay ra xoa xoa tay giúp anh.

Trác Thành không lên tiếng, anh duỗi tay ra để cô dựa vào vai anh, vẫn là vị trí mà cô dựa vào trước đó.

Anh còn chưa nói gì, Giang Ảnh đã hít một hơi sâu: “Này, vai anh không mỏi à?”

Trác Thành nhướng mày: “Không sao.”

“Không sao cái gì.” Giang Ảnh nhỏ giọng lẩm bẩm “Lúc vừa nãy đưa cốc nước cho em không khác gì con robot.”

“Hả?”

“Được rồi em không khách sáo với anh nữa được chưa.” Giang Ảnh từ trong lồng ngực anh ngọ ngoạy thoát ra, giang tay ra giúp anh xoa xoa vai và cánh tay: “Cảm thấy khá hơn chưa?”

“Ừm, hì hì…”



Đợi đến lúc bọn họ ra khỏi sân bay rồi đến lúc ngồi trên xe đón họ ở thành phố C thì động tác của Trác Thành không còn cứng ngắc như vậy nữa.

Một đêm đen giữa hè, sắc trời lúc này có hơi tối tăm nhưng chưa hoàn toàn tối hẳn.

Cô hơi hạ cửa kính xe xuống một chút, không khí nóng ẩm lâu ngày không gặp tràn vào trong.

Giang Ảnh có chút cảm thán, không ngờ tới sau khi rời sân bay thành phố C vào năm ngoái, lại quay lại nơi này nhanh như vậy.

Chỉ là việc phát sinh lần này là khẩn cấp, nên cô chẳng có tâm tình nào để thưởng thức phong cảnh của thành phố C.

Dường như luôn là như vậy, duyên phận của cô với thành phố C luôn mỏng manh, mỗi lần đều vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.

Cô nâng cửa kính xe lên suy nghĩ về điều đó rồi tự mình thở dài.

Trước khi lên máy bay ở thành phố B, cô đã liên hệ với người phụ trách của trường thí điểm, báo rằng sáng ngày mai sẽ tới trường.

Cũng may là vừa mới kết thúc học kỳ, các giáo viên của trường cũng chưa hoàn toàn nghỉ phép rời trường, cô đã hẹn được trước với giáo viên dạy lớp thí điểm rồi, sáng sớm mai sẽ có thể trực tiếp tìm hiểu tình hình rồi.

Trường thí điểm này cũng là trường học của một thị trấn ven thành phố C, cách thành phố C xa hơn thị trấn Lạc Hà mà bọn họ quen thuộc.

Giang Ảnh và Trác Thành sau khi thương lượng thì quyết định an toàn là trên hết, nên không vội vàng lên đường vào buổi tối, tối nay sẽ ở lại khách sạn trong thành phố C nghỉ ngơi, sáng sớm mai sẽ thức dậy và xuất phát sớm hơn vài tiếng.

Sau khi về đến khách sạn, cả hai người đều không có tâm trạng đi ra ngoài ăn, nhưng lại đói không chịu được nên gọi phục phòng mang đồ lên tận phòng để ăn.

Lúc trước trên máy bay, Giang Ảnh ngủ rất sâu khiến Trác Thành không nỡ đánh thức cô, nên hai người đều không ăn tối trên máy bay.

Lúc này đã là chín giờ tối rồi, Giang Ảnh đói bụng đến cồn cào, sau khi đồ ăn được mang đến phòng liền nghiêm túc ngồi ăn.

Trác Thành phía đối diện trên bàn ăn, hình như đang có việc cần giải quyết, vừa cầm điện thoại trả lời tin nhắn vừa cứ hai phút lại lơ đãng ăn một miếng.

Giang Ảnh vừa chú ý tới đã nhận ra rằng trên máy bay mặc dù bị anh cắt ngang chủ đề, nhưng anh vẫn đi cùng cô mặc dù vẫn đang mệt mỏi và trì hoãn công việc, nghĩ đến đây cô hơi cắn môi, có chút áy náy nhìn Trác Thành.

Trác Thành sau khi trả lời tin nhắn xong đặt điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu lên nhìn Giang Ảnh đã thấy cô cau mày và trong mắt có chút lo âu.

Không đợi cô hỏi anh đã tự động giải thích.

“Xin lỗi, anh không xem điện thoại nữa, ngoan ngoãn cùng em ăn cơm nhé.”

Thấy Giang Ảnh lắc lắc đầu, anh lập tức ngầm hiểu ra nên bổ sung thông tin rất chu đáo và tỉ mỉ.

“Không phải là chuyện công việc, một người bạn nhờ anh giúp một chút chuyện, anh gửi một vài tin nhắn trả lời một chút.”

“Đừng lo lắng, anh rời đi mấy ngày thì Trác Thị cũng không phá sản được.”

Bắt gặp ánh mắt không đồng tình của Giang Ảnh, anh vội vàng nắm tay cô: “Được rồi, anh sẽ không nói lăng lộn xộn nữa, chúng ta ăn cơm đi.”

Giang Ảnh gật đầu, nắm lấy lòng bàn tay to lớn của anh, dùng đũa gắp cho anh một miếng thịt.

Sau khi ăn xong, Giang Ảnh thu dọn bàn ăn nhường chỗ để bỏ máy tính và một vài tài liệu giấy tờ lấy từ trong túi ra.

Sau khi lấp đầy bụng và ngủ gần ba tiếng trên máy bay, Giang Ảnh cũng không thấy buồn ngủ nữa, vì vậy lúc này cô đang tràn đầy tinh thần để bước vào trạng thái làm việc.

Vừa nãy vốn dĩ muốn bảo Trác Thành đi nghỉ ngơi một chút, nhưng anh vừa đồng ý thì điện thoại lại reo, anh cầm lên nhìn cô một cái ra hiệu rồi đi ra ban công nghe máy.

Đại khái là việc của người bạn mà anh vừa nói đến trên bàn ăn.

Giang Ảnh không nghĩ nữa, bình tĩnh quay lại và truy cập váo máy tính của mình.

Hôm nay trước khi đi, theo như lời của Tư Nguyên cô đã gửi các báo cáo phản hồi từ các trường thí điểm trong học kỳ này cho cô ấy.

Nhưng mà các số liệu dữ liệu gốc khá phức tạp, cô sợ sẽ gia tăng khối lượng công việc của Tư Nguyên sẽ làm trễ thời gian, hơn nữa gần đây cô cũng đang sắp xếp thành quả của dự án trong học kỳ này, cũng đã gần hoàn thành rồi, vì vậy lúc này cô đang tập trung tinh thần để hoàn thành nốt các phần còn lại, sau đó gửi báo xáo tổng hợp đã được tóm tắt ngắn gọn gàng tổng kết đầy đủ cho Tư Nguyên.

Sau khi gửi xong mới mở bài báo trên mạng, tham khảo theo để viết ra một số câu hỏi cụ thể mà cô muốn tìm hiểu từ nhà trường vào ngày mai, và cũng tự mình thêm một số câu hỏi muốn biết để chuẩn bị sẵn sàng cho sáng sớm mai gặp mặt.

Sau khi làm xong những công việc này, Giang Ảnh liếc nhìn đồng hồ, đã khá muộn rồi.

Cô vươn tay ra đóng máy tính lại, dụi dụi đôi mắt đau nhức chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tắm rửa sạch sẽ xong trở lại phòng ngủ, thấy Trác Thành đã nằm trên giường rồi. Giang Ảnh cũng hơi ngạc nhiên. Cô vừa rồi cũng không phát hiện anh từ ban công trở lại lúc nào.

Vừa muốn nói chuyện với anh lại phát hiện dưới bóng của ánh đèn đầu giường mắt anh đang nhắm nghiền, lồng ngực nhấp nhô lên xuống đều đặn theo nhịp thở, vậy là anh đã ngủ rồi.

Giang Ảnh nhanh chóng mím môi, tay chân nhẹ nhàng đi về phía bên kia giường, vươn tay ra lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên cho anh, sau đó cũng tự mình nằm xuống.

Trác Thành yên lặng nằm, Giang Ảnh nằm quay mặt sang bên cạnh anh, lúc này mới an tĩnh ngắm bóng dáng của anh dưới ánh đèn vàng mờ ảo, vẫn đẹp như vậy.

Ánh mắt của Giang Ảnh từ trán di chuyển đến hốc mắt, rồi lại xuống sống mũi đến viền môi và quai hàm của anh.

Cô bất giác dựa gần vào anh một chút, đầu tựa vào vai anh, lại đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, ngửa đầu nhìn anh một lúc, mi mắt dần chùng xuống, cô cứ như vậy dựa vào anh chìm sâu vào giấc ngủ.



Khi đồng hồ báo thức trên điện thoại kêu vang trời, Giang Ảnh đau khổ nhíu mày, hoàn toàn không mở mắt ra được.

Có người vươn tay ấn tắt báo thức làm cho người ta đinh tai nhức óc, cuối cùng bên tai cũng an tĩnh trở lại, Giang Ảnh trong tiềm thức thở dài một hơi, vài giây sau chuẩn bị lại chìm vào giấc ngủ.

“Em yêu.” Có ai đó thổi khí vào tai cô: “Thức dậy thôi. Đi đường phải mất bốn tiếng, chúng ta phải xuất phát sớm một chút chứ?”

Giang Ảnh vươn tay ra kéo gối đến chặn kín lỗ tai, muốn khiến kẻ đầu sỏ lải nhải bên tai cô cách xa ra.

Thật hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ngái ngủ trên giường của cô, khóe miệng Trác Thành không nhịn được nhếch lên có chút xót xa, gần đây cô rất mệt rồi, anh đưa tay cầm chiếc gối ra vòng tay ôm cô vào lòng dỗ dành: “Dậy đi tắm rửa ăn uống gì đó, sau đó lúc lên xe rồi ngủ tiếp, được không”

Anh thân thiết hôn lên trán Giang Ảnh, kiên nhẫn mơn trớn trên trán của cô, mấy phút sau rốt cuộc Giang ảnh cũng tỉnh lại, chỉ là vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Chuông báo thức kêu chưa anh?”

“Nó kêu cách đây năm phút trước và anh đã tắt đi rồi.”

“Ồ, được rồi. Cảm ơn anh.” Giang Ảnh gật đầu, dụi dụi mắt sau đó xuống giường đi vào phòng tắm.

Trác Thành giúp cô đỡ cô ngồi dậy, hôn lên trán cô, rồi đi ra phòng tắm bên ngoài tắm rửa.

Cũng may là Trác Thành đã đánh thức Giang Ảnh đúng lúc, nên buổi sáng cũng không quá hỗn loạn.

Trên đường đi Giang Ảnh cũng không ngủ mấy, cô xem tài liệu một lúc rồi dựa vào người Trác Thành nghỉ ngơi một lát.

Trường thí điểm nằm ở một thị trấn trực thuộc một quận ở phía nam thành phố C, tên của thị trấn đó rất hay, gọi là Hạ trấn. Vào giữa hè mà đi tới Hạ trấn thì thật sự đẹp một cách hoàn hảo.

Sau bốn tiếng đi trên con đường gập ghềnh, rốt cuộc vào khoảng mười giờ sáng Giang Ảnh cuối cùng cũng đến trường trung học Hạ trấn, và gặp được các giáo viên của lớp thí điểm như cô mong muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.