Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 67



Sau khi Giang Ảnh từ trong tiệm cơm đi ra, trực tiếp đi đến tiệm xiên quả ngào đường ở đối diện, hỏi giá cả sau đó lấy điện thoại ra quét mã trả tiền.

“Ông chủ, tôi mua năm xiên, trả tiền rồi nha.” Giang Ảnh đưa thông báo chuyển tiền trên điện thoại cho ông chủ xem, “Tôi gửi ở đây một lúc, năm phút sau quay lại lấy được không?”

“Được chứ.” Ông chủ sảng khoái đồng ý, bỏ năm xiên xiên quả ngào đường của Giang Ảnh vào hộp nhỏ đựng vào một chiếc túi có logo dễ thương và đặt ở bên cạnh quầy, đặt xong còn dùng tay vỗ hai cái, quay đầu nói với Giang Ảnh, “Yên tâm đi, một lát nữa cô quay lại đây lấy nha.”



Bây giờ vẫn chưa tới giờ cơm chiều, vẫn chưa đến giờ cao điểm biển người như thủy triều. Ngõ sâu cong quẹo vắng bóng người, trái ngược hẳn với ngõ chính chen chúc nhau tạo thành sự đối lập rõ nét.

Chủ tiệm “Try handmade” đã sửa chữa một chiếc nhẫn bạc hơi biến dạng, dùng vải bạc đánh bóng lại, cẩn thận cất vào hộp, sau khi đặt những dụng cụ nhỏ nằm rải rác trên bàn vào hộp dụng cụ, thì lấy tấm vải vuông treo trên tường và bắt đầu lau bàn làm việc.

Hôm nay không có việc gì, sáng nay có hai khách hàng đến, họ là một cặp tình nhân, đặt mua một cặp nhẫn đôi, chỉ là một chiếc nhẫn trơn đơn giản, trên nhẫn có khắc tên viết tắt tên của hai người, cũng tương đối đơn giản

Anh ta sau khi hướng dẫn họ cách khắc và cách sử dụng dụng cụ để kẹp nhẫn, thì kiên nhẫn chờ đợi bên cạnh, cuối cùng giúp họ sửa lại các khuyết điểm, đơn hàng này đã hoàn thành rồi.

Buổi chiều nhàn nhã hầu như không có ai đến, cách đây không lâu có một cặp đôi đến đây, hỏi mấy câu nhìn tập ảnh một chút đã tỏ ra không hứng thú rồi rời đi.

Một lúc đã đến giờ cơm, mọi người đa số đã đi tiệm cơm rồi, cũng đã muộn, đoán chừng cũng sẽ không có người nào tới nữa.

Chủ tiệm nghĩ hôm nay nên ăn gì, quyết định dọn dẹp quán cho sạch sẽ rồi đóng cửa quán đi ăn.

Khi anh định đi đến kho nhỏ trong góc để lấy chổi, chuông gió ở cửa cửa hàng vang lên, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái trong cặp đôi đã đến cửa hàng lúc chiều đẩy cửa bước đến chỗ trước bàn làm việc của mình.

“Xin chào.” Anh ta hơi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, “Có thể giúp đỡ gì cho cô không?”

“Xin chào.” Giang Ảnh cúi đầu nhìn tập ảnh mở ra ở bên cạnh bàn làm việc, “Tôi muốn xem ở chỗ anh có thể làm được những loại trang sức nào.”

Chủ cửa hàng gật đầu, lật xem tập ảnh và chỉ cho cô, “Đa phần là nhẫn và vòng tay. Đều là những kiểu cơ bản, dễ làm hơn một chút.”

“Các kiểu trên trang này hơi rườm rà, nhưng chỗ nào khó thì tôi sẽ giúp, nên muốn những kiểu này cũng không vấn đề gì.”

“Được, cám ơn.” Giang Ảnh gật gật đầu, nhìn xem tập ảnh và hỏi chủ cửa hàng, “Ngoài nhẫn và vòng tay còn có những phụ kiện khác dành cho nam giới, chẳng hạn như khuy măng sét hay gì đó không?”

Ý tưởng hỏi về khuy măng sét, xuất hiện lúc Giang Ảnh nhìn thấy cửa tiệm Try handmade này.

Ngay từ khi có ý tưởng chuẩn bị quà sinh nhật cho Trác Thành, cô đã suy nghĩ xem nên tặng gì, nhưng chưa có ý tưởng nào cả.

Mãi cho đến khi nhìn thấy cửa hàng trang sức, cô mới nhớ ra không chỉ có Trác Thành mới có thể tặng trang sức cho cô, mà đàn ông cũng có thể có trang sức mà.

Sau đó, thứ đầu tiên cô nghĩ đến là khuy măng sét.

Thật ra, cô chưa từng thấy ai đeo măng sét bao giờ, thời đi học, rất ít khi mọi người mặc áo sơ mi chứ đừng nói đến phụ kiện đặc biệt cho áo sơ mi.

Sau khi tốt nghiệp tới thôn Tiên Quả dạy học, do nhân tố khách quan hạn chế, cô cũng không có cơ hội nhìn thấy.

Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy ai đó cài khuy măng sét hình như là ở hội nghị của Diễn đàn đầu tư mạo hiểm ở thành phố B.

Trác Thành ngồi xuống chiếc bàn của Lớp học Khải Tư, trong lúc trò chuyện, thỉnh thoảng cánh tay đặt lên bàn, anh sẽ để lộ chiếc khuy măng sét hình vuông độc đáo trên cổ tay áo.

Lúc đó, cô bất ngờ gặp Trác Thành ở hội nghị đầu tư mạo hiểm, không biết mình cảm thấy thế nào. Khi anh và Tư Nguyên đang trò chuyện, cô cụp mắt xuống và lắng nghe, chỉ nghe một chút cô đã bắt đầu xuất thần rồi, cho đến khi trong tầm mắt có ánh sáng gì đó thỉnh thoảng lóe lên, cô mới nhìn thấy khuy măng sét của anh.

Kiểu dáng vuông vắn với viền bạc và mặt đen đã được cắt nhiều cạnh, sáng bóng nội liễm nhưng uyển chuyển.

Tuy rằng cô chỉ nhìn mấy lần, nhưng ấn tượng lại rất sâu.

Về sau, sau khi anh quay về Trác Thị, có khi buổi tối tham gia xong hoạt động về đến nhà, cô nằm ở đầu giường dưới ánh đèn vàng ấm, nhìn anh cởi áo khoác âu phục, chỉ mặc áo sơ mi đi xuyên qua phòng ngủ đến phòng thay quần áo, khi anh giơ tau lên, ánh sáng ở cổ tay áo thu hút ánh mắt của cô và theo anh khắp phòng ngủ.

Tham gia xong hoạt động về đến nhà thường rất khuya, anh thường thu dọn đồ đạc và tắm rửa nhanh chóng sau đó lên giường ôm cô, cho nên cô hay the dõi anh lúc anh bận, thường thì anh đều không phát giác được.

Có một lần anh trở về hơi sớm, khi trở về phòng ngủ, vừa đi vừa cởi cúc áo sơ mi, khuy măng sét khẽ đung đưa theo động tác của anh, cộng thêm dáng người nghiêng của anh lúc đó thật sự rất đẹp, cô nhất thời cũng không biết mình là đang nhìn khuy măng sét hay nhìn anh cởi cúc áo.

Có thể là ánh mắt của cô quá nóng và lộ liễu, anh hơi quay đầu lại phát hiện cô đang nhìn mình.

Bị bắt tại trận cô chớp chớp mắt, đang suy nghĩ không biết nên nói gì hay không, giây tiếp theo cô đã bị anh hôn, và sau đó…

“Khụ khụ…” Giang Ảnh hắng giọng một cái, cưỡng ép kéo dòng suy nghĩ không biết đã trôi đi đâu của mình lại…

Cũng may, trong đầu dù có truy ngược về giữa năm ngoái, nhưng trên thực tế cũng chỉ có mấy chục giây trôi qua, cũng may là không có chậm trễ.

Chủ tiệm đã lật tập ảnh đến tờ cuối, tuy nhiên, khác với các trang trước có rất nhiều mẫu, trang cuối cùng chỉ có một mẫu ở góc trên bên trái, là một khuy măng sét tròn đơn giản.

“Bởi vì có rất ít người mua muốn làm, chúng tôi hiện tại chỉ có loại đơn giản nhất này, có thể khắc chữ lên trên.” Chủ cửa hàng có chút ngượng ngùng nói.

Giang Ảnh nhìn nhìn kiểu dáng, “Ừm, đúng là hơi đơn giản. Cái này làm bằng chất liệu gì?”

“Giống như nhẫn và vòng tay, chúng đều là bạc thuần túy. Cửa hàng của tôi về cơ bản chỉ làm bạc thuần túy.”

Giang Ảnh gật gật đầu, nhìn nhìn kiểu dáng trên tập ảnh, có chút tiếc nuối gật đầu, “Làm phiền anh rồi.”

Trong nội tâm cô hơi thất vọng, cửa hàng này có khuy măng sét, cô có thể làm, nhưng cô cảm thấy kiểu dáng hơi đơn giản quá rồi, bản thân còn không hài lòng, không thể làm quà tặng người khác được.

Hơn nữa cô có một số ý tưởng về kiểu dáng của khuy măng sét, tốt nhất là hai chất liệu, bạn có thể tạo ra một sự khảm nạm đối lập.

Nhưng cửa hàng Try handmade này có phong và chất liệu của riêng mình, làm không được cũng không bất ngờ, cô mím môi, cảm giác thời gian cũng không còn nhiều lắm, cô gật đầu chào chủ quán, chuẩn bị quay lại tiệm cơm.

Chủ tiệm thấy bộ dạng hơi thất vọng của cô, lập tức biết rõ là cô muốn làm khuy măng séc kiểu dáng đẹp, vội nói, “Cô muốn phải tự mình làm sao? Cô cảm thấy thế nào khi tự mình thiết kế sau đó để người của phòng làm việc làm?”

Giang Ảnh nghe lời nói của chủ tiệm, quay đầu lại nhìn anh ta, “Phòng làm việc?”

“Ừ đúng vậy.” Chủ tiệm lấy từ trong ngăn kéo của bàn làm việc ra một tờ danh thiếp đưa cho cô, “Đây là cửa hàng của bạn tôi, phong cách hoàn toàn khác với của tôi ở đây, là đi hướng trang sức đắt giá, có thể đặt hàng theo yêu cầu bản thiết kế, còn có vật liệu gì gì đó, nếu cô có hứng thú có thể add WeChat sau đó hỏi thử xem sao.”

Nghe có vẻ không tệ nhỉ?

Giang Ảnh nhận danh thiếp nhìn nhìn, thiết kế của danh thiếp vô cùng tao nhã đơn giản, trên đó viết ba chữ in nghiêng Tại Vân Gian, phía dưới có một dòng chữ nhỏ “Xưởng thiết kế trang sức”. Bên cạnh đó là thông tin liên hệ, trông rất có phong cách thiết kế.

Có thể add WeChat để liên hệ, trước tiên xem qua mẫu hoặc album của họ, Giang Ảnh nghĩ nghĩ, cũng có chút hy vọng, cất danh thiếp vào túi, cảm ơn chủ tiệm, “Cảm ơn vì đã giới thiệu cho tôi, tôi sẽ liên hệ hỏi thử, làm phiền rồi.”



Giang Ảnh rời khỏi cửa hàng bước nhanh như đạp phong hỏa luân đi về phía quán đồ ăn nhanh bên cạnh lấy xiên quả ngào đường, lại nhanh chóng đi trở về trong tiệm cơm. Cô nhìn giờ, trong lòng thở phào một cái vì mình khống chế thời gian rất tốt, chỉ mới năm phút thôi.

Lấy lại bình tĩnh, cô đi tới cái bàn mà cô và Trác Thành đang ngồi ngồi xuống, “Em về rồi.”

“Phải xếp hàng chờ sao?” Trác Thành nhận lấy túi đồ ăn trên tay cô, đưa ly trà cho cô ý kêu cô uống chút trà.

“Ừhm.” Giang Ảnh hàm hồ đáp một tiếng, mượn cơ hội uống trà vừa hay không cần lên tiếng.

Trong ngõ nhỏ phải xếp hàng mua đồ ăn vặt là chuyện rất bình thường, Trác Thành không nhìn ra điều gì, Giang Ảnh dùng ánh mắt còn lại nhìn nhìn anh, biểu lộ rất bình thường, cô hơi yên lòng một chút.

Cũng may Giang Ảnh uống trà xong, ông chủ đã bưng lên một đĩa rau trộn và hai món nhẹ đến trước bàn, bọn họ từ chủ đề mua xiên quả ngào đường tiến vào trạng thái ăn uống nói chuyện phiếm.



Lúc bọn họ cơm nước xong xuôi từ trong tiệm cơm đi ra, trong ngõ cũng nhiều người hơn trông thấy.

Lúc này là giờ ăn chiều cao điểm, mọi người đổ về khu vực tập trung nhiều quán ăn trong hẻm.

Trác Thành ôm Giang Ảnh đi ngược biển người ra hướng đầu ngõ, trước tiên đi cửa hàng mỹ nghệ lấy hai tấm thảm lúc nãy nhờ ông chủ may, sau đó lại một đường khó khăn đi ra tới đầu ngõ.

Sau khi ra khỏi ngõ hẻm, đứng ở bên đường rộng hơn không ít, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Đi thôi, đi cái trung tâm thương mại em nói kia dạo thử.” Trác Thành nắm tay Giang Ảnh day day, “Đi dạo ngõ hẻm cả buồi chiều, cũng không mua đưọc cái gì.”

“Cũng không nhất định phải mua cái gì.” Giang Ảnh ngẩng đầu nhìn Trác Thành cười, “Chúng ta cũng không phải đi cùng đoàn mua sắm. Chúng ta đi dạo một chút là được.”

“Vậy chúng ta đi tiếp thôi, khu thương mại rất gần, ở ngay đó.” Trác Thành chỉ vào một tòa nhà cao ngất cách đó không xa, trên đó có vẽ một cái logo lớn của khu thương mại.

Giang Ảnh lúc này trong đầu đều là lúc nào liên hệ cái phòng làm việc trên danh thiếp kia, làm thế nào để nói với nhà thiết kế những ý tưởng về khuy măng sét của mình.

Hơn nữa, ban đầu cô đề nghị đi dạo khu thương mại cũng chỉ để tìm cảm hứng mua quà, bây giờ đã có ý tưởng rồi, cô cũng không thực sự muốn đi nữa. Nếu như có thể dành chút thời gian cho cô add WeChat của phòng làm việc kia, bắt đầu tư vấn thì tốt biết mấy.

Thấy cô hơi do dự, Trác Thành đưa tay vén mái tóc bị rối của cô, “Sao vậy, có phải đi dạo mệt rồi không?”

“Ừhm…” Giang Ảnh đang suy nghĩ nên nói cái gì, để đề nghị trở về khách sạn nghỉ ngơi một cách tự nhiên nhất.

“Nếu vậy thì quay về khách sạn nghỉ ngơi một chút đi, bây giờ khu thương mại bên đó người rất nhiều, có thể chúng ta cũng chen không được, Trác Thành thấy trên mặt cô viết lên ba chữ “không muốn đi”, quan tâm đề nghị.

Giang Ảnh thành khẩn gật đầu, “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.