Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 73



Khi hai người trở về khách sạn với một đống chiến lợi phẩm từ triển lãm trà, thì trời đã tối rồi.

Khi ở trong phòng triển lãm không cảm thấy, sau khi trở về phòng hai người bị mệt mỏi đánh gục, đều nói hôm nay hoạt động vượt quá tiêu chuẩn, ngày mai sẽ không cần sắp xếp hoạt động nữa, nghỉ ngơi ở trong phòng thôi.

Giang Ảnh dùng một sức lực cuối cùng đem những chiếc hộp nhỏ hôm nay mua về chất đống ở góc phòng ngủ, đặt cùng một chỗ với các hộp đơn hàng.

Trác Thành còn đặt một bộ trà cụ, bộ đó có chút khiếm khuyết trong triển lãm, Trác Thành đã để lại địa chỉ, thứ bảy xưởng sẽ gửi đến khách sạn.

Ừm, rất tốt, thứ bảy để Trác Thành xem nhiều thứ gửi tới cho anh đi, ngàn vạn lần đừng chú ý tới động thái của cô.



Thứ sáu nghỉ ngơi lấy lại sức ở trong phòng khách sạn.

Cuối tuần trước hai người chính là trải qua như thế này, vì vậy họ có rất nhiều kinh nghiệm với hình thức nghỉ dưỡng ở trong phòng.

Sau khi ngủ một giấc ngon lành vào một buổi sáng đầy nắng, hai người cảm thấy như được giải tỏa những mệt mỏi của ngày hôm qua.

Nhưng buổi trưa Giang Ảnh vẫn không muốn ra ngoài ăn, đúng lúc nhà hàng khách sạn có món ăn mới ra mắt, Giang Ảnh bèn lôi kéo Trác Thành đến nhà hàng của khách sạn ăn cơm trưa.

Thật ra nhà hàng của khách sạn này được đánh giá trực tuyến khá cao, không ít người đến ăn, không chỉ khách hàng trong khách sạn, mà còn khách không phải của khách sạn cũng đến ăn. Cũng may Giang Ảnh đặt trước một giờ, hơn nữa bản thân bọn họ ở khách sạn, lúc này mới giữ được một bàn.

Sau khi cùng Trác Thành vừa nói chuyện phiếm vừa nhàn nhã ăn xong bữa trưa, lại dùng thìa nhỏ ăn hết hai phần đồ ngọt Trung Quốc và phương Tây, Giang Ảnh lúc này mới cảm giác mình lại tràn đầy năng lượng khôi phục sức sống, nắm tay Trác Thành, đi dạo xung quanh hành lang sân khách sạn để tiêu hoá thức ăn, trước khi trở về phòng còn thuận tiện đến quầy lễ tân của khách sạn lấy hai đơn hàng.

Nhưng mà, sở dĩ tâm trạng của Giang Ảnh bình thản thư giãn như vậy, còn có một nguyên nhân.

Buổi trưa trước khi ra khỏi phòng để đến nhà hàng, cô nhận được tin nhắn của Hi Vân, nói rằng bây giờ khuy măng sét đang trong giai đoạn hoàn thiện, hiệu quả rất tốt, có thể giao vào buổi chiều.

Sau khi thành phẩm xuất xưởng, Hi Vân đã chụp ảnh gửi qua, sau đó gửi đơn hàng đến chỗ Giang Ảnh, xem thời gian này khuy măng sét chắc là có thể được giao theo kế hoạch ban đầu, ngày mai, cũng chính là sáng thứ bảy sẽ đến tay Giang Ảnh.

Vì thế, sau khi nhận được tin nhắn của Hi Vân, những giờ này Giang Ảnh thư giãn dị thường.

Thoải mái đến khi cô lấy xong hai đơn hàng, còn nghĩ tới chuyện quà lưu niệm bên kia của Trác Thành.

“Còn những thứ anh mua thì thế nào?” Cô hỏi Trác Thành: “Còn có gửi thêm cái nào không?”

“Hôm nay còn có một đơn nữa.” Trác Thành cùng cô đi tới trước cửa phòng của bọn họ, mở cửa cho cô vào: “Chắc sẽ không có cái gì nữa.”

“Ồ.” Giang Ảnh gật đầu, vừa đổi giày vừa nói: “Em cũng vậy, ngày mai còn có mấy cái cuối.”

Sau khi vào phòng, cô thật sự lười bóc hai cái hộp trên tay, vì vậy đi thẳng đến trước đống đơn hàng trong phòng ngủ, đặt hai cái đơn hàng trên tay xuống, để cho chúng nó cũng gia nhập vào đội hình của đống đơn hàng.



Giải quyết xong bữa trưa, lại đi vào phòng ngủ thuận lợi nghỉ trưa, buổi chiều Giang Ảnh tỉnh lại, nhịn không được âm thầm thở dài, thật không hổ là đang nghỉ phép mà.

Trác Thành thức dậy sớm hơn cô.

Vừa rồi lúc cô mơ mơ màng màng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, hình như là có người đang bấm chuông cửa. Trác Thành xuống giường ra khỏi phòng ngủ nhìn, trở về nói với cô không có gì, anh đã xử lý xong, để cô tiếp tục ngủ.

Sau khi cô nghe Trác Thành nói như vậy, thì yên tâm rất nhiều, lập tức lại ngủ thiếp đi, hoàn toàn không phát giác Trác Thành sau đó không trở lại giường ngủ.

Lúc này cô tỉnh lại mới nhớ ra, đứng dậy đi dép lê đi tìm Trác Thành, phát hiện anh đi ra từ phòng làm việc, đang đi về phía phòng ngủ.

“Em tỉnh rồi à?” Trác Thành thấy cô đứng dậy, bước đến giúp cô chải lại mái tóc có chút rối bù: “Muốn xem phim không?”

Giang Ảnh gật đầu hai cái, Trác Thành bèn dắt cô đi đến phòng làm việc.

Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, vậy cứ như bình thường xem phim ở phòng chiếu phim là được rồi.

“Ồ? Anh đã chuẩn bị xong cả rồi sao?” Giang Ảnh nhìn về phía Trác Thành có chút bất ngờ.

Hai chiếc ghế da trong phòng làm việc được đặt như khi họ xem phim lúc trước, Trác Thành còn lấy một cái bàn thấp từ phòng khách tới, đặt lên ghế da của Giang Ảnh cho tiện, trên đó có đồ uống và đồ ăn vặt.

“Ừm.” Trác Thành nói: “Phim cũng chọn xong rồi, chờ em tỉnh lại xem.”

Giang Ảnh nhìn về phía tấm màn chiếu trên tường, là một bộ phim văn học mà cô từng nhắc tới trước đó.

Quay đầu nhìn Trác Thành, Giang Ảnh khóe miệng mỉm cười, không chút do dự, tiến lên hôn lên mặt anh một cái để tỏ ý cảm ơn, sau đó lôi kéo anh ngồi xuống hưởng thụ thời gian xem phim.

Trong lòng còn không quên thở dài, một khoảng thời gian nghỉ phép, sếp Trác đã được cô đào tạo thuần thục nắm giữ các kỹ năng trong phòng, chậc, thật sự là không thể tin được.

Trong phòng tối như bưng, ánh sáng và bóng tối trên màn hình chiếu chớp tắt không cố định, bộ phim đã phát sóng được một nửa.

Một tay của Giang Ảnh bị Trác Thành nắm, tay kia mò mẫm cầm lấy đồ uống uống, uống vài ngụm lại mò mẫm đặt lại trên bàn nhỏ, màn hình điện thoại di động trước đó cô tiện tay đặt trên bàn nhỏ sáng lên.

Ánh sáng trên màn hình có vẻ hơi đột ngột trong phòng chiếu phim, trên thanh thông báo liên tiếp hiện ra mấy tin nhắn, đều là tin nhắn của Hi Vân.

Giang Ảnh không cầm di động lên, mà là nghiêng người về phía bàn nhỏ, cúi người nhìn điện thoại di động.

Liếc mắt một cái nhìn qua, tin nhắn chữ là Hi Vân nói khuy măng sét đã làm xong.

Một vài tin nhắn còn lại là tin nhắn hình ảnh.

Giang Ảnh vừa hồi hộp vừa vui mừng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi ngực vậy.

Cô mở hình chụp ra, nhìn thoáng một cái đã thấy tấm hình thực thể hầu như không khác gì bản thảo vẽ tay, hai chiếc khuy măng sét nằm trên một bục trưng bày nhỏ trong suốt, ánh đèn từ phía trên chiếu xuống, càng có vẻ khuy măng sét tràn đầy ánh sáng rực rỡ, đặc biệt chói mắt.

Cô nhìn hai giây, nhớ kỹ hình ảnh này, sau đó lại lật xem mấy tấm ảnh ở các góc độ khác nhau, đầu ngón tay nhanh chóng trả lời Hi Vân một tin nhắn “Được, đã nhận được hình ảnh.” Sau đó thì khóa màn hình điện thoại di động, lật màn hình úp xuống.

Toàn bộ quá trình thật sự diễn ra rất nhanh, khi Trác Thành quay mặt lại, Giang Ảnh đã đứng dậy dựa vào ghế ngồi, lại thuận tay cầm lấy đồ uống uống một ngụm.

Sau đó cô không chút hoang mang lắc lắc tay Trác Thành, nâng cằm ý bảo anh tiếp tục xem phim, tự nhiên giống như không có chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên càng tự nhiên càng tốt, Trác Thành cầm lấy đồ uống trong tay cô uống một ngụm, rồi đưa cho cô, quay đầu tiếp tục xem phim.

Giang Ảnh thở phào nhẹ nhõm, bỏ đồ uống xuống cũng nhìn chằm chằm màn hình xem phim.

Chỉ là trước mắt kỳ thật vẫn là dư ảnh của mấy tấm ảnh khuy măng sét vừa rồi, khuy măng sét hoàn mỹ như trong tưởng tượng của cô, cô vừa yên tâm vừa lo lắng.

Vốn mấy ngày nay cô đã rất bình tĩnh, nhưng mấy tấm hình ảnh thành phẩm này làm cho trái tim cô lại giống như móng vuốt mèo con đang gãi.

Yên tâm chính là thành phẩm rất đẹp, dựa theo ảnh chụp, từ khung đến bề mặt đến tình hình khảm nạm, đều không có khuyết điểm gì.

Lo lắng chính là, khuy măng sét hoàn mỹ như vậy ngày mai cô mới có thể nhìn thấy. Hơn nữa muốn xem thêm vài bức ảnh cũng phải đợi đến khi xem phim xong, ít nhất là một giờ sau.

Haizz, trong lòng cô thở dài, lần này coi như xong, là món quà sinh nhật đầu tiên cô tặng Trác Thành, hơn nữa quà tặng chứa đựng suy nghĩ và ý tưởng của bản thân, xem như một bất ngờ rất có ý nghĩa.

Nhưng do mức độ lo lắng về chuyện này, năm sau một tháng trước khi cô chuẩn bị sinh nhật Trác Thành cô sẽ ỏi anh muốn cái gì, Trác Thành cứ việc nêu ra, nói ra cái gì cô làm cái nấy, dù sao cô cũng không muốn làm món quà bí mật này nữa.

Âm thầm thở dài trong lòng một lúc, Giang Ảnh mới trở lại trạng thái bình thường, cùng Trác Thành xem xong phim.

Có lẽ là để giải tỏa lo lắng, trong nửa sau của bộ phim, cô uống rất nhiều đồ uống, khi nhân viên làm việc ở cuối phim xuất hiện, cô có chút ngồi không yên nữa, vì vậy cô đã dặn Trác Thành một tiếng, đứng dậy bật đèn phòng làm việc, đi ra phòng làm việc đi đến phòng vệ sinh, đương nhiên, tiện tay cầm điện thoại lên.

Trên đường đi vào phòng vệ sinh, cô không đợi được mở điện thoại di động ra, phát hiện Hi Vân lại gửi thêm vài tin nhắn tới, nói rằng đã cẩn thận đóng gói lại, hơn nữa còn gửi đơn hàng giá bảo hiểm, còn gửi hình ảnh mã vận đơn qua.

Đúng vậy, Giang Ảnh vì tránh tình huống như hôm nay, đã gửi trước địa chỉ và số điện thoại cho Hi Vân.

Giang Ảnh trả lời một icon “ok”, dùng mã vận đơn để kiểm tra tiến trình lưu thông hàng hoá.

Trong quá trình tải thông tin, cô vội vàng vào phòng vệ sinh.

Thông tin lưu thông hàng hoá hiện ra từ trang web cùng với tiếng xả của nước, Giang Ảnh nhìn chằm chằm vào mấy chữ “đã nhận hàng” rồi lại thở dài với tâm trạng phấn khích của mình.

Tối nay cô rất có thể sẽ bị mất ngủ mất.



Sự thật chứng minh Giang Ảnh có chút suy nghĩ hơi nhiều rồi.

Có lẽ là do cô mệt mỏi mấy ngày nay, buổi tối sau khi cô nằm xuống, nhắm mắt lại không lâu sau đó đã ngủ thiếp đi, ngay cả Trác Thành cũng có chút kỳ quái, chỉ có thể đoán rằng có thể vẫn là di chứng quá mệt mỏi sau khi đi tham quan triển lãm trà.

Một đêm ngủ say không mộng, biết tiếng chuông điện thoại vang lên thật lâu, lúc cô mò mẫm nhận điện thoại, ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Đợi đến khi cuộc gọi kết thúc, cô đột nhiên mở to hai mắt, một giây sau cô đã ngồi bật dậy.

Nhìn vào đồng hồ, hơn 9 giờ sáng. Trong phòng vệ sinh trong phòng ngủ có tiếng nước, nếu cô không nghe lầm, chắc là Trác Thành đang tắm ở bên trong.

Còn thời điểm nào phù hợp hơn để lấy hàng đơn hàng hơn bây giờ chứ?

Đúng vậy, cuộc điện thoại vừa rồi, chính là thông báo đơn hàng của cô.

Nhưng mà bởi vì đơn hàng yêu cầu cô tự mình ký nhận, cho nên nhân viên giao hàng không thể gửi ở quầy lễ tân, mà phải chờ cô đi xuống ký nhận đơn hàng.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời để thay quần áo, đánh răng rửa mặt trong phòng vệ sinh ngoài phòng ngủ, cầm điện thoại di động và thẻ phòng rồi lập tức xông ra khỏi cửa.

Lúc ra khỏi cửa phòng, Trác Thành còn chưa từ phòng ngủ đi ra, chắc là còn chưa tắm xong, cô sợ sau khi anh đi ra không biết mình đi đâu, nên quay lại phòng ngủ, gõ cửa phòng vệ sinh.

“Em đi xuống lấy đơn hàng nha.” Giang Ảnh nói với Trác Thành.

“Ừhm.” Giọng nói của Trác Thành từ trong hơi nước mờ truyền ra.



Giang Ảnh cầm đơn hàng từ trong tay anh giao hàng, mở ra nghiệm thu một chút, thấy không có dấu vết mở ra hoặc hư hỏng, rồi ký nhận.

Khuy măng sét cộng với hộp, còn có mấy tờ giấy chứng nhận cùng sách ảnh nhỏ, tất cả đều đặt trong một cái túi nhựa rắn chắc, còn bọc lại tầng tầng lớp lớp.

Giang Ảnh loay hoay một lúc cũng không tự tháo ra được, đành phải mượn công cụ của anh giao hàng, lúc này mới cắt được lớp băng dính và bọc bong bóng này ra.

Sau khi cô rời khỏi quầy lễ tân, không lập tức trở về phòng, mà ngồi ở chỗ ngồi trong sảnh, mở hộp khuy măng sét ra, muốn nhìn cẩn thận thêm vài lần.

Vừa rồi lúc nhận đơn hàng, cô chủ yếu kiểm tra xem có hư hỏng hay không, không để ý thưởng thức, lúc này ngồi xuống, có thể lẳng lặng nhìn khuy măng sét.

Hi Vân dùng hộp trang sức nhung màu xanh lam đậm, nắp hộp mở ra một tiếng “cạch”, cái khuy măng sét nằm chắc chắn ở trong vị trí khe cắm.

Cái khuy măng sét dưới ánh sáng tự nhiên, không bóng như trong ánh sáng trong ảnh, sáng bóng càng thêm dịu một chút, ánh sáng mềm mại và ánh sáng của đỉnh núi dưới đáy ngọc trai lúc này càng thêm bổ sung cho nhau, hơn nữa lấy được vật thật mới có thể thực sự cảm nhận được kích thước to nhỏ của khuy măng sét, làm cho Giang Ảnh cũng rất hài lòng.

Hoa văn đỉnh đan xen và sự kết hợp khảm nạm của những viên kim cương đã được xác định nhiều lần trước đó, vật thật trông mới lạ và tinh tế hơn, cấu trúc rõ ràng.

Giang Ảnh cảm thấy mình ngày hôm qua đã nghĩ sai, đây không phải là hoàn mỹ như trong tưởng tượng của mình, mà là so với mình tưởng tượng càng hoàn mỹ hơn rất nhiều.

Giang Ảnh gần như là ánh mắt cũng không chớp nhìn hai cái khuy măng sét lẳng lặng nằm trên mặt vải nhung, yên lặng ngồi ở bên hành lang, thở nhẹ, ánh mắt dịu dàng lưu luyến cúi đầu xuống nhìn về phía khuy măng sét.

Giống như là nhớ tới cái gì đó, lại khoé môi nhẹ nhàng mỉm cười, nở một nụ cười nhẹ.

Sau một lúc lâu, cuối cùng cô đã nhìn đủ. Thở dài một hơi, nhẹ nhàng khép hộp trang sức lại.

Những chuyện mà chính mình lo lắng gần đây cuối cùng cũng đã lắng xuống.

Cô đóng gói hộp trang sức, đặt nó vào hộp giấy đơn hàng, tâm trạng thực sự là thoải mái vui thích chưa từng có.

Vừa rồi lúc đến quầy lễ tân khách sạn, vừa vặn còn có hai đơn hàng của cô, cũng là hai đơn hàng cuối cùng cô đặt hàng trên mạng, nên cô đã lấy tất cả luôn.

Thật sự là trời giúp cô.

Giang Ảnh nhịn không được có chút tự đắc, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát, xách ba đơn hàng bước chân nhẹ nhàng trở về phòng.

Lúc mở cửa đi vào, cô nhìn thấy Trác Thành đã tắm xong, đang chờ cô ở phòng khách.

Nhưng mà có chút kỳ quái chính là, hôm nay anh ăn mặc rất trang trọng, áo sơ mi vừa người thẳng thớm, mặc dù không thắt cà vạt, nhưng phong cách của anh rất khác so với mấy ngày trước, tóc hình như cũng chỉnh một chút.

Cánh tay đặt trên tay vịn sofa, đầu ngón tay gõ nhẹ, chiếc đồng hồ ở giữa cổ tay sáng chói ánh sáng lạnh của kim loại theo từng chuyển động của anh.

“Chuyện này…” Giang Ảnh sửng sốt một chút, nếu như không phải cô nhớ rõ ngày tháng, cô suýt chút nữa đã nghĩ rằng sinh nhật của Trác Thành là hôm nay, mà không phải ngày mai.

Hay là không phải qua sinh nhật rồi?

“Có chuyện gì à? Công ty có việc gì cần anh đi giải quyết sao?” Giang Ảnh hỏi anh sau khi vào phòng.

“Không phải chuyện của công ty.” Trác Thành thấy cô đứng ở giữa phòng khách, vẻ mặt khó hiểu, ý cười trong mắt dịu dàng, đứng dậy bước lên phía trước, khẽ hôn một cái lên mặt cô: “Đi thôi, hôm nay dẫn em đến một nơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.