Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 81



Mặc dù cả hai người đều cảm thấy họ đến trấn Lạc Hà trong vòng một ngày là đủ, nhưng khi về đến Homestay vẫn chuẩn bị thu dọn hành lý đem theo, để đề phòng nếu cần phải qua đêm ở trấn Lạc Hà, mang theo hành lý đến lúc đó cũng không đến mức lúng túng như thợ vụng mất kim.

Xe mà Tư Nguyên liên hệ một lát nữa sẽ đến, Giang Ảnh tranh thủ thời gian sắp xếp quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân, trước khi đóng vali, cô vô thức sờ vào chiếc hộp nhỏ ở túi trong bên hông vali, mấy hôm nay khi lấy đồ trong vali cô cũng làm động tác này.

Các góc của hộp được bo tròn và nhẵn, chất liệu vải của túi trong vali, mềm mại chạm vào đầu ngón tay, cảm giác khi chạm vào khiến lòng ta cảm thấy thoải mái không thể giải thích được.

Giang Ảnh nhìn ngón tay trống rỗng của mình, nghĩ một lúc lại thấy không an tâm, bèn đưa tay mở khóa túi trong vali, lấy chiếc hộp nhỏ ra.

Lấy túi xách của mình, nhét hộp nhỏ vào túi ẩn bên trong tũi xách, bấm cúc, đưa tay vỗ nhẹ túi, yên tâm đặt túi sang một bên, quay lại tiếp tục các động tác lúc trước, đóng nắp vali hành lý gọn gàng.



Lúc đến trấn Lạc Hà, so với giờ hẹn với trường học của trấn vẫn sớm hơn một tiếng.

Giang Ảnh đưa Tư Nguyên đi tìm một nhà hàng trong trấn cô đã từng ăn trước đây, ung dung thong thả ăn cơm trưa, thấy đã gần đến giờ, liền đi đến trường học thị trấn.

Người được liên hệ trước của trường học đã đợi hai người bọn họ ở cổng trường, Giang Ảnh không ngạc nhiên khi nhìn thấy cô giáo Tiểu La đồng nghiệp cũ của cô ở thôn Tiên Quả.

Khi bắt đầu dự án Giang Ảnh đã liên hệ với cô Tiểu La, cô ấy cũng là một trong những giáo viên dạy cho lớp thí điểm của trường THCS thị trấn trong học kỳ này, vừa hay lần này đến có thể nói chuyện với cô ấy nhiều hơn về tình hình lớp thí điểm.

Sau khi hai bên gặp mặt và chào hỏi, họ bước vào tòa nhà văn phòng của trường, Tư Nguyên nhìn môi trường của trường học, có chút bất ngờ thì thầm với Giang Ảnh: “Điều kiện trường học ở thị trấn hình như cũng không tệ lắm.”

“Đây là những tòa nhà mới, phải không?” Giang Ảnh hiểu rõ: “Đây chắc là thầy Tạ bạn của Trác Thành tặng, anh ấy cũng là đồng nghiệp của tớ ở thôn Tiên quả.”

Giang Ảnh nói xong cũng có chút cảm thán: “Lúc trước, động tĩnh khi tặng rất lớn, lúc đó tớ chỉ chú ý đến trường tiểu học trong thôn, trên trấn cũng chỉ để ý đến trường tiểu học, trường trung học còn chưa đến xem qua. Bây giờ nhìn tòa nhà này thật sự không tệ, lúc đó làm khó cho thầy Tạ phải chạy đi chạy về giữa thị trấn và thôn trong một thời gian.”

Đang nói chuyện thì đã đi đến phòng họp nhỏ trong tòa nhà, Giang Ảnh và Tư Nguyên quay lại chuyện chính, lấy tài liệu đã chuẩn bị trước, cùng người của trường học thực hiện khảo sát giữa kỳ của dự án.

So với các trường khác, điều kiện của trấn Lạc Hà không tốt lắm, nhưng dựa trên tình hình thích ứng của giáo viên và học sinh thì tương đối tốt trong số các trường thí điểm đầu tiên.

Trong đó, một phần nguyên nhân liên quan đến sự phát triển của trường trung học thị trấn trong hai năm trở lại đây, sau khi điều kiện và cơ sở vật chất dạy học được cải thiện, đội ngũ giáo viên cũng dần dần lớn mạnh, chất lượng dạy học cũng có thể nhìn thấy được nâng cao một cách ổn định. Thêm nữa, dự án lớp thí điểm trong học kỳ trước là một bước tiến lớn.

Giáo viên phụ trách lớp thí điểm của trường trung học cơ sở thị trấn hiển nhiên có rất nhiều kinh nghiệm, họ chia sẻ thẳng thắn với Giang Ảnh và Tư Nguyên.

“Chủ yếu vẫn là giai đoạn thích nghi ban đầu, cuối cùng đối với học sinh mà nói, vẫn còn quá khó khăn để có thể bắt kịp tiết tấu giảng dạy của trường trung học cơ sở thực nghiệm ở thành phố B.”

“Nhưng trải qua thí điểm học kỳ lần này của chúng tôi, vẫn rút ra một số kinh nghiệm. Vai trò của giáo viên trong lớp học trực tuyến đồng bộ thực sự rất quan trọng.”

“Không chỉ học sinh phải thích ứng vượt qua khó khăn này mà giáo viên cũng như thế, động viên tinh thần học sinh, sau đó giải đáp các câu hỏi và bổ túc thêm một cách có phương hướng, các giáo viên dạy lớp thí điểm của chúng tôi, về cơ bản vào đầu học kỳ không ở nhà nhiều, họ cùng học sinh vượt qua những khoảng thời gian khó khăn nhất, đến giữa kỳ, trình độ của nhóm đã được nâng cao đáng kể, duy trì đến cuối kỳ, hiệu quả lại càng rõ rệt, tin rằng mọi người cũng đã xem bảng thành tích và báo cáo phản hồi được gửi đến trước đó.”

Vì vậy, phía nhà trường cũng cho biết, trong năm học mới, họ chuẩn bị ​​mở rộng phạm vi các lớp thí điểm, bổ sung thêm hai lớp thí điểm cho học sinh năm đầu mới nhập học để tiến hành trực tiếp đồng bộ trong giảng dạy.

Đối với điều này Tư Nguyên và Giang Ảnh đương nhiên là vui vẻ chấp nhận, sau khi trao đổi tình hình của lớp học trực tuyến đồng bộ xong, tiếp theo hai bên tiếp tục hoàn thành các thủ tục phía sau, Giang Ảnh và Tư Nguyên cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này khi đến Lạc Hà.

Sau khi chào tạm biệt người phía trường học, cô giáo Tiểu La cũng tiễn bọn họ ra khỏi cổng trường, trên đường đi, cô cũng hỏi về sắp xếp hành trình của Giang Ảnh: “Cô Giang, hôm nay các cô có ở lại trấn không?”

“Chúng tôi tính quay lại huyện.” Giang Ảnh đưa tay che đi cái nắng thiêu đốt trên đầu: “Trước khi đến không ngờ cô còn ở trong thị trấn, tôi còn cho rằng cô đã về nhà nghỉ hè rồi.”

“Hôm nay tôi đến trường để trực ban, vả lại trước đó cũng biết cô sẽ đến, tôi cũng là giáo viên của lớp thí điểm, nếu trong trường có chuyện gì cũng dễ dàng trao đổi với các cô.” Cô giáo Tiểu La cũng nheo mắt lại vì nắng, cô đưa tay lên trên lông mày: “Chuyến đi lần này của các cô còn phải đến bao nhiêu trường nữa?”

“Chúng tôi đều đến hết các trường rồi, trường các cô là trường cuối cùng.” Tư Nguyên đưa Giang Ảnh và cô giáo Tiểu La đến bóng cây nhỏ ven đường, tránh nắng tạm thời: “Nắng quá, hai người đứng qua đây một chút cho mát.”

“Cô thì sao? Hai ngày cuối tuần đều trực ban à?” Giang Ảnh hỏi cô giáo Tiểu La.

“Không phải, tôi chỉ trực hôm nay thôi. Với lại trực ban tan làm sớm, bây giờ cũng gần như có thể về rồi.” Cô giáo Tiểu La nhìn Giang Ảnh cười: “Thế nên vừa rồi tôi mới hỏi các cô còn chuyện gì không, nếu chưa có sắp xếp gì thì có muốn đến thôn Tiên Quả ở hai ngày không, nhà tôi mới xây thêm một gian phòng, bao ăn bao ở.”

“Học sinh cũng đã về nhà nghỉ hè, hai ngày trước đến tặng tôi tiên quả, chúng còn thở dài như người lớn nói sao cô không ở đây.” Cô giáo Tiểu La đặc biệt nhắc với Giang Ảnh một câu.

Nói đến tiên quả, Giang Ảnh không khỏi giật mình. Đúng vậy, đã cả một năm trôi qua kể từ khi học sinh tặng cô tiên quả trước khi rời khỏi thôn Tiên Quả.

Giang Ảnh chưa kịp phản ứng, Tư Nguyên đã rất hứng hứng thú: “Chúng tôi không có kế hoạch gì cả. Tôi định ở đây khoảng một tuần để đến các trường, việc hôm nay đã hoàn thành trước kế hoạch.”

“Vậy tốt rồi, đi xem xem.” Cô giáo Tiểu La và Tư Nguyên nói: “Bây giờ học sinh trong thôn đều đến học trong thị trấn rồi, trường học trước đây của thôn bây giờ là trường mẫu giáo, vậy nên các em nhỏ cũng có nơi để đi học.”

Giang Ảnh nhĩ về tòa nhà quen thuộc, không tự chủ được mà gật gật đầu: “Được rồi, khó lắm mới có cơ hội, tôi cũng rất muốn quay lại thăm mọi người.”

“Đi thôi, đi thôi, xe đã chuẩn bị xong rồi, đậu ở đằng kia, vừa hay chúng ta qua đó một chuyến.”



Đường từ thị trấn đến thôn rất êm, đây cũng là con đường mới được xây vào năm ngoái. Hành trình lái xe từ từ trùng với trí nhớ của Giang Ảnh, cô ngồi trong xe, đi ngang qua đỉnh núi được bao quanh bởi cây cối xanh tươi, nhất thời không nỡ nhìn sang hướng khác.

Sau khi xuống xe, con đường vào thôn vẫn quen thuộc như vậy, nhưng vì là lần đầu Tư Nguyên đến, nên cô giáo Tiểu La vẫn đi phía trước dẫn đường cho hai người.

Cô vẫn còn nhớ vị trí nhà cô giáo Tiểu La, lúc trước cô Tiểu La nấu đồ ngon mời cô và thầy Tạ đến ăn một lần, nhưng hầu hết thời gian đều là Tiểu La mang thức ăn ngon từ nhà đến trường cho họ.

Giang Ảnh nhớ lại những ngày tháng bận rộn trước kia, ba giáo viên trong trường gần như “nương tựa lẫn nhau”, dù đã qua một năm, trong lòng cô vẫn còn cảm thấy ấm áp.

Có thể là sau khi hai bọn họ đồng ý với cô giáo Tiểu La cùng nhau trở về thôn, cô ấy đã ‘mật báo’ tin tức cho học sinh cũ của họ trong thôn.

Giang Ảnh và nhóm người lúc chuẩn bị đi đến cổng nhà cô giao Tiểu La, thì thấy một bóng người đằng xa đang chạy đến, trên tay xách một chiếc túi nặng trĩu, chưa nhìn rõ người đã nghe thấy tiếng: “Cô ơi ăn tiên quả đi! Hôm nay em lại hái được này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.