Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan

Chương 82



Đợi người đó chạy đến trước mắt đột ngột dừng lại, Giang Ảnh mới nhìn rõ là ai.

“Tiểu Bạch!” Giang Ảnh kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Thời gian hơn một năm trôi qua rất nhanh, trẻ con đều là lớn nhanh như thổi, một năm không gặp đã lớn lên rất nhiều, có vẻ còn rám nắng đi một chút, suýt chút nữa cô không nhận ra.

Tuy nhiên tốc độ chạy nhanh như đạp Phong Hỏa Luân của Tiểu Bạch vẫn không thay đổi, từ trước tới nay vẫn chạy đi chạy lại như một làn khói.

“Vâng!” Học sinh Tiểu Bạch dùng sức gật đầu, ước lượng túi trong tay rồi đưa cho Giang Ảnh.

Cái túi rất nặng, em ấy rất vất vả mới cầm được, Giang Ảnh nhanh chóng đưa tay cầm lấy: “Em lại mời cô ăn tiên quả hái được à?”

Những lời này Giang Ảnh nói ra một cách rất tự nhiên, nói xong mới cảm thấy dường như đã qua một cuộc đời khác.

Tiên quả vẫn là tiên quả trong cái túi căng phồng, Tiểu Bạch vẫn là Tiểu Bạch, mùa hè nóng nực, thậm chí cả mùi ẩm ướt của cỏ và gỗ trong không khí cũng giống hệt như trước đây, nhưng cô đã rời khỏi thôn Tiên Quả, lao đầu vào cuộc sống bận rộn ở thành phố B hơn một năm.

“Em cao lên rồi.” Giang Ảnh vươn tay vỗ vỗ vai Tiểu Bạch, vẫn theo bản năng dặn dò cậu: “Nhưng em đừng trèo cây hái quả nữa, rất nguy hiểm.”

Tiểu Bạch đáp lại giống như trong trí nhớ của cô: “Cô giáo đừng lo, em toàn đợi tiên quả rơi xuống mặt đất mới nhặt.”

Tuy nhiên, không giống với bộ dạng trước đây quay người bỏ đi khi nói xong, Tiểu Bạch ngẩng đầu lên chào tạm biệt từng người lớn: “Ông em nấu cơm xong rồi, em vừa cầm túi quả chạy ra ngoài, bây giờ phải về ăn cơm rồi.”

Quả nhiên là lớn hơn một tuổi, Giang Ảnh và cô giáo Tiểu La gật đầu cảm thán, sau khi cảm ơn Tiểu Bạch xong, mấy người cùng nhau vẫy tay chào Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, đi chậm thôi nha.”

Tiểu Bạch lớn hơn một tuổi trưởng thành và thận trọng vẫy tay chào mọi người, sau đó lại quay người chạy đi như một làn khói.

Nhìn học sinh biến mất khỏi tầm mắt trong nháy mắt, Giang Ảnh vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy bùi ngùi.

“Kỳ nghỉ trước khi tôi về thôn, Tiểu Bạch đã hỏi thăm tôi về cô.” Cô giáo Tiểu La dẫn Giang Ảnh và Tư Nguyên vào nhà, sau đó quay đầu nói với Giang Ảnh: “Biết cô sẽ tới thị trấn nên đã chuẩn bị tiên quả rồi, hôm nay trước khi về thôn tôi đã nói với em ấy cô sẽ về thăm thôn, em ấy lập tức chạy qua đây.”

“Đến thị trấn học cũng được một năm rồi. Vậy mà em ấy vẫn nhớ tôi.” Giang Ảnh nghe thấy những ngoắt ngoéo trong đó, trong lòng cảm thấy chua xót: “Trong một năm nay bọn trẻ thích nghi với trường tiểu học thị trấn như thế nào?”

“Không chỉ em ấy, thỉnh thoảng tôi về thôn, gặp được những đứa trẻ khác chúng cũng hỏi tôi về tình hình gần đây của cô Giang và thầy Tạ. Yên tâm đi, chúng đã sớm làm quen được với môi trường mới rồi, chúng đi học ở trên thị trấn rất vui vẻ.”



Ở cửa nhà cô giáo Tiểu La thấy được tình hình của Tiểu Bạch, khiến Giang Ảnh đến tận lúc nghỉ ngơi buổi tối, cảm giác vừa được an ủi nhưng lại hơi chua xót vẫn còn vương vấn trong lòng.

Tư Nguyên và Giang Ảnh ở cùng một phòng, là căn phòng mới xây phía sau sân của nhà cô giáo Tiểu La. Trong trí nhớ của Giang Ảnh, gia đình cô giáo Tiểu La rất nhiệt tình, cả nhà đã chiêu đãi hai vị khách Giang Ảnh và Tư Nguyên một bữa tối thịnh soạn, ăn cơm xong cả hai đều thấy ngại, vừa bắt đầu thu dọn bát đũa, đã bị ngăn lại, ngay sau đó bị ‘đuổi’ đi nghỉ ngơi ở căn phòng mới sau sân.

Ga trải giường mới được sấy khô và mềm mại. Cô giáo Tiểu La sắp xếp chỗ cho cho hai người xong, lại cầm ít đồ ăn vặt đến, nói chuyện phiếm với hai người một lúc, nhìn thời gian, sau khi dặn dò một câu: “Đừng khách sáo, có thiếu gì cứ bảo tôi ha”, cũng về phòng nghỉ ngơi.

Tư Nguyên cùng Giang Ảnh đến thôn ăn uống no nê cả nửa ngày, nằm xuống giường cảm thán: “Trấn này không tệ nha, người tốt mà cảnh cũng đẹp.”

“Ai nói không phải chứ.” Giang Ảnh tựa vào đầu giường bên kia, nhìn Tư Nguyên: “Lúc trước khi tớ vừa đến chỗ này, cũng có cảm giác như vậy. Với lại ở đây cũng có không ít tài nguyên sản vật, vậy nên về phương diện ăn uống tớ không cảm thấy khổ.”

“Vì vậy, tớ càng khó tưởng tượng là trước đây trong thôn không có trường tiểu học nào đàng hoàng.” Tư Nguyên nói: “Lần đầu tiên cậu nói với tớ về điều này tớ đã bị dọa một trận.”

“Ừ, lúc trước khi đường chưa được sửa chữa, căn bản là không có ai đến đây, tự nhiên không có giáo viên đến giảng dạy.” Giang Ảnh nhớ lại nói: “Khi tớ còn đi học đến đây làm tình nguyên viên, xem như là cơ duyên trùng hợp.”

“Sau này tốt hơn một chút, học sinh cũng không nhiều, ba thầy cô giáo bọn tớ dạy học trong một nhà sàn.”

“Cũng may thời gian khó khăn nhất đã qua rồi, hiện tại bọn trẻ có thể trực tiếp đến thị trấn nhập học.”

Tư Nguyên yên lặng nghe Giang Ảnh kể chuyện của cô ở trong thôn, lật người nằm nghiêng, tay chống cằm: “Người chiều hôm nay chúng ta gặp, học trò cũ của cậu Tiểu Bạch ấy, cảm thấy cậu bé rất hiểu chuyện.”

“Ừm, học sinh đều rất hiểu chuyện, chỉ là thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút, bình thường đều rất nỗ lực.” Giang Ảnh nhớ lại đống bài tập cô thường sửa mỗi đêm, mỗi nét bút trên đó đều tràn đầy hy vọng: “Thực ra, điều kiện dạy học của bọn tớ lúc bấy giờ rất thô sơ, trong lòng cảm thấy rất mông lung, cũng không biết sau này phải làm sao với những đứa trẻ này, cũng là vì nhìn thấy chúng nghiêm túc như vậy, nghĩ cách làm sao để chống đỡ, nếu đường sửa không tốt, cùng lắm là tớ sẽ ở lại thôn để dạy, không lên thị trấn nữa.”

“Đó là cách bọn tớ giúp đỡ động viên nhau kiên trì vào thời điểm đó.” Giang Ảnh cười ngại với bạn mình: “Nói thật vào thời điểm đó trong lòng tớ cảm thấy trống rỗng, một mình chạy đến chỗ này, chuyện của học sinh cũng đang lơ lửng trên không trung không biết phải làm gì tiếp theo.”

Nhìn Giang Ảnh nói về tâm trạng lúc đó, biểu cảm trên gương mặt vẫn không tránh khỏi hoảng loạn, Tư Nguyên không nhịn được mà an ủi cô: “Bây giờ mọi chuyện đều qua rồi, học sinh không chỉ thích ứng rất tốt ở trường học thị trấn, mà sau này còn có thể vào lớp thí điểm, tham gia lớp trực tuyến đồng bộ của thành phố B, cậu có thể yên tâm rồi.”

Nghe Tư Nguyên nói như vậy, Giang Ảnh đã phát hiện ra vòng tròn kỳ diệu này. Không ngờ rằng bản thân đi vòng vòng, dự án được thực hiện ở thành phố B, cuối cùng còn có thể mang lại lợi ích cho các học sinh ở thôn Tiên Quả, nơi trước đây bản thân không thể ngừng lo lắng.

Tuy nhiên, Tư nguyên vẫn chưa an ủi xong: “Lúc đó cậu một mình, bây giờ không phải nữa rồi. Bất kể là thành phố B hay là thành phố C, đều có tớ bên cạnh cậu, giám sát công việc của cậu, ha ha ha–”

“Khụ, không phải. Là có ông chủ lớn đi cùng cậu chứ. Hơn nữa, anh ấy còn là người cậu nhặt được ở thôn Tiên Quả nữa. Cậu nói xem đây có phải là –” Tư Nguyên nghiêm túc bổ sung: “Cô giáo Giang vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, sự nghiệp, tình yêu cùng gặt hái.”

“Phốc…” Giang Ảnh vừa cầm cốc nước bên giường uống một hớp, suýt chút nữa bị sặc: “Cậu không hổ danh là CEO của một công ty khởi nghiệp, cái miệng nhỏ này thật ngọt, tớ mà là nhà đầu tư thì cũng đầu tư cho cậu.”

“Quá khen.” Tư Nguyên thản nhiên xua xua tay: “Có thể để lời nói thật nói một cách êm tai, cũng là một bản lĩnh.”

Giang Ảnh gật đầu thán phục, dưới ánh mắt của Tư Nguyên đưa cốc nước bằng cả hai tay.

Tư Nguyên ừng ực uống hết, bỏ cốc xuống nhớ ra một chuyện: “Không phải cậu nói làm xong chuyện chính sẽ kể cho tớ nghe về kỳ nghỉ tuyệt vời ở thành phố C xinh đẹp hay sao?”

“Hừm… hình như tớ đâu có nói.” Giang Ảnh nhìn đôi mắt đang dần mở to của Tư Nguyên, nhanh chóng bổ sung: “Chỉ là xảy ra một số chuyện, tớ vốn định kể với cậu rồi.”

“Mau, kể đi.” Tư Nguyên quấn một chiếc chăn bông mỏng ngồi dậy, dáng vẻ lười biếng lúc trước không còn nữa, thay vào đó là gương mặt rạng rỡ và thần thái tỉnh táo.

Nhìn thấy cô như vậy, Giang Ảnh không thể không lẩm bẩm: “Tinh thần như này, lẽ nào cậu đã đoán được rồi…”

“Mau, nói, đi.” Người đối diện mất kiên nhẫn nghiến răng nghiến lợi.

“Ồ.” Giang Ảnh nhăn mũi, vội nói: “Kỳ nghỉ đúng lúc là sinh nhật của anh ấy, trước sinh nhật một hôm, anh ấy đã cầu hôn mình.”

“!!!” Tư Nguyên dùng toàn bộ sức lực, kìm lại tiếng kêu bất ngờ đang chuẩn bị thốt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.