Lục Gặp Ký Thu

Chương 12: Trước mặt mọi người xx



Lộ Ký Thu sững sờ ngay tại chỗ, không biết phải làm sao.

Chỉ có thể nắm chặt ly nước trong tay, giọng nói cũng không mạch lạc: “Em…… Hai ngày này có lẽ em sẽ ở tại phòng 901, đến lúc đó……”

Lục Nhất Hành không muốn nghe cô hỏi một đằng trả lời một nẻo, tiếp tục truy hỏi: “Sẽ nhớ hay không?”

Lộ Ký Thu giống như bị dồn vào ngõ cụt, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: “…… Sẽ.”

Mặc kệ cô là thật tâm hay không, tóm lại Lục Nhất Hành đã nghe được đáp án như mong muốn.

Hai gò má Lộ Ký Thu đỏ ửng, cúi đầu đi về phía trước một bước, “Để em tiễn anh xuống dưới.”

Ai ngờ Lục Nhất Hành cũng không có nhường đường, ngược lại còn đứng trước mặt cô, đưa tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, một tay xoa nhẹ đỉnh đầu của Lộ Ký Thu: “Đừng tiễn nữa, bên ngoài rất lạnh.”

Lộ Ký Thu ở trong ngực Lục Nhất Hành, một cử động nhỏ cũng không dám làm, chóp mũi chống đỡ nhẹ trước ngực anh, xung quanh mũi toàn là mùi hương của anh .

Mấy giây qua đi, Lục Nhất Hành buông lỏng tay ra, khẽ bóp gương mặt của cô một chút, sau đó mới quay người đẩy cửa rời đi.

Hai tai của Lộ Ký Thu đỏ ửng đến nóng rần lên, nhìn bóng lưng rời đi của anh qua cửa thủy tinh, nhịn không được mà đưa tay sờ lên lên mặt, chỗ mà anh vừa xoa.

Nếu như không có máy quay, anh cũng sẽ như vậy sao?



Phan Mậu và La Mẫn đứng ở cửa thang máy trò chuyện một hồi, thì thấy Lục Nhất Hành một mình đi tới.

“A? Ký Thu không có đi ra đưa tiễn cậu sao?” La Mẫn vô ý thức nhìn về phía sau Lục Nhất Hành.

“Bên ngoài lạnh như thế, nếu Ký Thu muốn ra ngoài, thì Nhất Hành cũng không cho phép.” Phan Mậu cố ý nói.

Nghe giọng điệu hai người này, Lục Nhất Hành đại khái có thể đoán được chuyện mà hai người đang trò chuyện là gì.

Cài cúc áo khoác xong, đứng trước mặt La Mẫn khom người một chút, lễ phép nói: “Phiền chị Mẫn hãy quan tâm đến Ký Thu.”

La Mẫn híp híp mắt cười, trong lòng thầm nghĩ, ‘Tiểu tử này còn chưa có theo đuổi Ký Thu thành công mà hiện tại đã bắt đầu dùng bài này……’

Ba người tạm biệt ở cửa thang máy, La Mẫn vừa muốn quay người trở về phòng thu âm, thì bị đạo diễn Lưu Đồng gọi lại.

“Chị Mẫn, liên quan tới lịch trình sau đó của Ký Thu……”



Ở trong phòng thu âm tới khi trời tối, cổ họng của Lộ Ký Thu cũng có chút đau, hôm nay ghi âm cũng chỉ tới đây mà thôi.

Anh Huy cần chút thời gian để điều âm và phối nhạc, cho nên trong vòng vài ngày tới Lộ Ký Thu không cần phải đến thu âm, vậy là có thể nghỉ ngơi được mấy ngày.

La Mẫn và Miêu Nhị cùng theo Lộ Ký Thu trở về căn hộ 901.

Vừa vào cửa, Miêu Nhị nhìn thấy dép lê tình nhân ở trước cửa, nhịn không được nhỏ giọng hỏi nói: “Chị Ký Thu, phòng nào là phòng của hai người?”

Lộ Ký Thu khẽ đẩy cô bé một chút, cải chính: “Phòng của chị ở trên lầu, phòng bên dưới là của thầy Lục.”

Miêu Nhị giúp cô cầm bình giữ nhiệt vào phòng bếp, hiếu kỳ truy hỏi: “Chị Ký Thu, hiện tại, các người là “người yêu” nha. Ài, sao chị còn gọi là thầy Lục, không có thân thiết nha!”

Lộ Ký Thu bị Miêu Nhị hỏi lên như vậy, đành phải xấu hổ vò đầu nói: “Muốn thay đổi cách xưng hô…… Nhưng chị còn chưa quen, hơn nữa anh ấy cũng không có ở đây mà……”

La Mẫn lên lầu nhìn một vòng, điều kiện cũng không tệ lắm, mặc dù không phải là tòa nhà mới, nhưng xung quanh cũng yên tĩnh, an ninh an toàn cũng cao.

Lộ Ký Thu cởi áo khoác, thuận miệng hỏi: “Chị Mẫn, mấy ngày tới, em còn có công việc gì không?”

Thu âm xong, Lục Nhất Hành lại không có ở đây, cô cảm giác ngay lập tức nhàn rỗi không ít.

La Mẫn dừng một chút, liếc nhìn máy quay ở khắp phòng, trả lời: “Hai ngày tới em theo sự sắp xếp của tổ tiết mục nhé, bên này của chị nếu có thông báo cũng sẽ thông báo trước cho tổ tiết mục.”

Nói xong La Mẫn cũng cầm lấy túi xách, ra hiệu cho Miêu Nhị là có thể đi.

Lộ Ký Thu mang dép, đưa hai người tới cửa, có chút không nỡ, nói: “Tạm biệt ——”

Tại thời điểm làm việc bình thường, ngoại trừ thời gian ngủ, bên cạnh cô đều có người, đột nhiên lẻ loi một mình ghi hình chương trình, thì cảm giác có chút lạc lõng.

Tiễn hai người xong, Lộ Ký Thu lại bắt đầu nghiên cứu gọi đồ ăn giao tận nhà ở quanh đây.

Lần này, nhân viên ở phòng 902 đã uyển chuyển từ chối ý tốt của Lộ Ký Thu, dù sao cũng không thể ba mươi ngày này đều ăn đồ ăn do khách mời của mình bỏ tiền túi ra mua, hơn nữa bữa ăn do công ty cung cấp cũng không tệ.

Nhưng Lộ Ký Thu lại lo lắng đến vấn đề an toàn, nên địa chỉ giao hàng vẫn là phòng 902.

Ăn cơm tối xong, thừa dịp Lục Nhất Hành không có ở nhà, Lộ Ký Thu ngâm bồn trong phòng tắm, lỗ chân lông toàn thân đều được giãn nở, rất thoải mái.

Thay đồ ngủ, cô nghiêm chỉnh thực hiện đầy đủ chu trình chăm sóc da ở trước máy quay.

【Ding Dong–】

Tiếng chuông cửa vang lên, Lộ Ký Thu vội vàng bôi xong kem mắt, chạy chậm ra mở cửa.

Đã trễ như vậy, chỉ có tổ tiết mục mới sẽ tìm tới.

Vừa mở cửa ra, liền thấy Lưu Đồng mang theo một cameraman đứng ở cửa.

Hình ảnh này, và mấy ngày trước khi Lưu Đồng đến nhà tìm cô, thì có điểm giống nhau?

“Có chuyện gì vậy?” Lộ Ký Thu nghi ngờ hỏi, thuận tiện đem lượng kem còn dư ở trên mu bàn tay thoa đều khắp cổ tay.

Gương mặt Lưu Đồng đầy ý cười, lấy thẻ nhiệm vụ đang giấu ở phía sau ra, đưa cho cô, nói: “Thẻ nhiệm vụ mới, mau chuẩn bị một chút nhé!”

Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, đã trễ thế này mà còn có nhiệm vụ sao?

Nhận lấy thẻ nhiệm vụ, cười hỏi: “”Bạn trai” không có ở đây, thì sẽ là nhiệm vụ gì nha?”

Dựa theo lẽ thường, nhiệm vụ không phải đều sẽ liên quan đến nửa kia sao? Lục Nhất Hành không có ở đây thì cô còn có thể có nhiệm vụ gì?

Trong lòng đầy dấu chấm hỏi, Lộ Ký Thu mở thẻ nhiệm vụ ra, nhìn thấy phía chữ ở trên đó, không khỏi ngây ngẩn cả người.

【Vừa ở cùng một chỗ, sao nỡ lòng chia xa. Cho nên, tổ tiết mục đã đặc biệt mua cho bạn vé máy bay đêm nay, tình yêu sẽ mãi mãi! Vì yêu mà lên đường ngay nào! Nhớ kỹ là hãy cho anh ấy một “kinh hỉ” (1) nhé!】

(1) Kinh hỉ: điều bất ngờ

Nhìn xong thẻ nhiệm vụ, Lộ Ký Thu vội vàng xác định thời gian trên vé máy bay, bay vào lúc sáng sớm, tổ tiết mục muốn cô đi tham ban (2) hay sao?

(2) Tham ban là người yêu, người thân, fan tới thăm diễn viên đang quay phim trên phim trường.

“Thu dọn đơn giản một chút nhé, hành lý đủ dùng cho hai ba ngày là được rồi.”

Lưu Đồng thông báo xong liền cùng cameraman quay về phòng 902.

Lộ Ký Thu cầm vé máy bay, đứng ở phòng khách sững sờ trong ba phút, sau đó mới chạy chậm lên lầu thu dọn đồ đạc.

Nhìn thấy điện thoại di động, lộ Ký Thu lúc này mới ý thức được, nhiệm vụ lần này là do tổ tiết mục tính kế, mà Lục Nhất Hành cũng không biết là cô sẽ đi tham ban, nếu không thì lúc ban chiều, anh sẽ không hỏi câu hỏi đó…

Lại nhớ đến thái độ của chị Mẫn, chắc là chị ấy cũng phải biết chuyện này.

Hơn nữa trên thẻ nhiệm vụ có ghi, đây là một “kinh hỉ”.

Cho nên, cô không nên nói trước cho Lục Nhất Hành biết là mình sẽ đến tham ban?

Mang theo tâm tình nghi hoặc và mới lạ, Lộ Ký Thu ngồi trên chuyến bay rạng sáng, lấy thân phận bạn gái đi đến tham ban bạn trai mình.



Trên máy bay, Lộ Ký Thu mơ mơ màng màng ngủ được mấy tiếng.

Bởi vì hiện tại Lục Nhất Hành đang quay một bộ phim cổ trang, cho nên đang quay tại phim trường. Do đó, sân bay của thành phố này không thể thiếu người hâm mộ.

Để tránh những rắc rối không cần thiết, sau khi hạ cánh, tổ tiết mục đã an bày cho Lộ Ký Thu trực tiếp đi cửa riêng, sau khi lên xe của tổ tiết mục mới thở phào một hơi.

Ở trên máy bay rất bất tiện cho việc trang điểm nên Lộ Ký Thu chỉ rửa mặt và bôi kem chống nắng.

Ngoài cửa sổ xe, ánh mặt trời vừa ló lên, Lộ Ký Thu đột nhiên cảm thấy hành trình của mình giống như đi du lịch.

“Ký Thu, cô có tưởng tượng được, một lúc nữa, anh Hành nhìn thấy cô sẽ cảm thấy như thế nào không?” Lưu Đồng lên tiếng hỏi.

Lộ Ký Thu lấy lại tinh thần, mím môi, mấp máy nói: “Có thể sẽ cảm thấy kinh ngạc?”

Nói thật ra, cô không đoán được biểu tình của Lục Nhất Hành sẽ như thế nào.

Sau một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đã đến địa điểm quay phim.

Hiển nhiên, trước đó tổ tiết mục đã thông báo trước, nên không có bị cản lại ở cổng mà trực tiếp đi vào.

Ở đây, có rất nhiều đoàn phim đang quay cùng một lúc, phải mất một chút thời gian, tổ tiết mục mới tìm được chỗ Lục Nhất Hành đang quay.

Đã nói là “kinh hỉ”, Lộ Ký Thu khẳng định không thể hiên ngang đi vào, được tổ tiết mục cung cấp “đạo cụ”, cô cải trang một chút.

Mặc áo sơ mi ca rô do tổ tiết mục chuẩn bị, sau đó đeo thẻ nhân viên mà đoàn làm phim cho mượn, sau đó buộc tóc dài lên và bỏ vào dưới mũ lưỡi trai đen.

“Như vậy có thể chứ?” Lộ Ký Thu nhẹ nhàng giấu kỹ tai nghe bluetooth và thận trọng hỏi Lưu Đồng.

Lưu Đồng xác nhận có thể thu được âm thanh, lúc này mới gật đầu nói không thành vấn đề với Lộ Ký Thu.

“Được rồi, xuống xe nhé,” Lưu Đồng mở cửa xe, ý bảo Lộ Ký Thu xuống trước, “Nhớ kỹ, không nên nóng nảy. Dễ bị lộ thân phận nha!”

Lộ Ký Thu cười gật đầu, vừa hạ vành nón thấp xuống một chút vừa bước xuống xe.

Sau khi xuống xe, mấy cameraman cũng len lén hòa vào nhóm nhân viên công tác trong phim trường, ở các vị trí khác nhau để ghi lại “kế hoạch” lần đầu tham ban.

Trong tay Lộ Ký Thu ôm xấp tài liệu mà Lưu Đồng đưa cho, trang phục của cô chưa đủ nam tính, người sáng suốt nhìn kỹ trước ngực sẽ thấy được cô là con gái.

Lộ Ký Thu đi một vòng lớn tới khu nghỉ ngơi của nhân viên công tác, trùng hợp lại bị một phó đạo diễn nhận ra.

“Lộ Ký Thu! Cô, tại sao cô lại ở chỗ này nha? Ghi hình cho chương trình sao?” Phó đạo diễn cũng đã gia nhập giới giải trí khá lâu, vừa nhìn liền thấy trang phục của Lộ Ký Thu kỳ kỳ quái quái, vội vàng nhìn khắp mọi nơi.

“Anh đừng làm lộ…” Lộ Ký Thu vội vàng kéo anh ta lại.

“Có thể mượn áo gi-lê của anh được không? Chương trình có một nhiệm vụ nhỏ và tôi sẽ trả lại cho anh ngay.”

Tâm tình của phó đạo diễn vô cùng sung sướng, liền cởi áo gi-lê đưa cho cô, nhưng vẫn không nhịn được tò mò mà hỏi một câu: “Cô đến tham ban anh Hành đúng không?”

Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, đỏ mặt gật đầu, nói: “Ừ, đúng vậy… Làm sao anh biết được nha?”

Phó đạo diễn cười hắc hắc, đưa áo gi-lê cho cô, giải thích nói: “Toàn bộ mọi người đang quay phim đều biết, hai ngày trước anh Hành thường xin nghỉ để đi “nói chuyện yêu đường”…”

Nói đến phân nửa, lại vội vàng sửa cho đúng: “Cái tôi nói là chương trình tình yêu của hai người, vừa mới nhận ra cô, tôi đoán ngay là cô đến tham ban.”

Lộ Ký Thu xấu hổ đỏ tai, nhanh chóng mặc áo gi-lê để ngụy trang, nói cảm ơn rồi nhanh chóng đi tìm Lục Nhất Hành.

“Ở bên kia đấy ——” Phó đạo diễn chỉ chỉ tổ quay phim cách đó không xa, chỉ cho Lộ Ký Thu, noi: “Anh Hành đang cưỡi ngựa trong nhóm đó, đoán chừng sẽ không kết thúc nhanh đâu.”

“Cảm ơn, tôi đi trước!”

Lộ Ký Thu kéo mũ xuống, bóng dáng nhỏ bé đi xa lần, chỉ còn lại phó đạo diễn đứng tại chỗ cười ngây ngô.

Anh Hành nha, người em này chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.



Lộ Ký Thu mặc áo gi-lê không hợp với dáng người, lặng lẽ chen vào đoàn người đang vây xem diễn xuất bên trong, may mắn là ánh mắt mọi người ở đây đều hướng về bên kia nên tạm thời không ai chú ý đến cô.

Nhón chân lên một chút, theo tầm mắt của mọi người nhìn sang.

Chỉ thấy Lục Nhất Hành đang ngồi trên lưng ngựa, nói chuyện với một diễn viên khác cũng đang ngồi trên lưng ngựa, khoảng cách có chút xa nên cô không nghe rõ nội dung nhưng có thể cảm nhận được cuộc trò chuyện của họ nhất định là đang bày tính mưu kế.

“Thật đẹp trai! Nếu như tớ ngồi trong ngực anh ấy thì thật là tốt —— “

“Cậu thì biết cái gì, người ngồi trên lưng ngựa và ngồi trên xe sẽ không khác nhau là mấy, cái vị trí kia nha… Dù thế nào thì chỉ dành cho bạn gái…”

:Hửm! Nói đến bạn gái, các cậu có biết là anh Hành dạo này đang tham gia một chương trình thực tế không? Bắt chước cuộc sống của các cặp đôi, có người nói khách mời nữ là Lộ Ký Thu đó!”

“Tớ biết, tớ biết, chính là Lộ Ký Thu cùng tham gia song ca với anh Hành trong chương trình cuối năm nha, trông thật tuyệt, không biết tính cách thì như thế nào…”

Lộ Ký Thu đứng ở sau lưng ba cô gái, mặc dù biết nghe trộm là không tốt nhưng lòng hiếu kỳ vẫn trỗi dậy, đứng sau lưng các cô ấy một chút.

Đột nhiên, tai nghe truyền đến giọng nói của Lưu Đồng.

“Ký Thu, cô đi ra sau cầm bình nước khoáng, chờ đến lúc anh Hành nghỉ ngơi thì đưa cho anh ấy.

Lộ Ký Thu vội vàng bước qua bên cạnh mấy bước, nhỏ giọng trả lời: “Em đưa qua? Anh ấy không có trợ lý sao? Em đưa qua thì có quá đột ngột hay không?”

“Vậy cô ôm mấy chai nước, coi như là đưa cho tất cả mọi người…”

Kiến nghị này của Lưu Đồng quả là không tệ, Lộ Ký Thu lặng lẽ hành động.

Để làm cho người khác tin tưởng, Lộ Ký Thu ôm mười chai nước khoáng nhỏ vào lòng, vừa nghe thấy đạo diễn hô “Cắt”, thì ngay lập tức ôm nước đưa qua.

Mấy diễn viên phụ đang chuẩn bị lời thoại cho cảnh tiếp theo, thấy có người đưa nước tới thì thuận tay nhận lấy, cũng không có nhìn Lộ Ký Thu đang quần áo, mũ nón không bình thường.

Lúc này, Lục Nhất Hành vừa mới xuống ngựa, đang chuẩn bị nghỉ ngơi cùng trợ lý Ngô Hạo thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một người.

Chỉ thấy người này ôm mấy chai nước khoáng trước ngực, thì xem là nhân viên đưa nước.

“Không cần, anh Hành có mang theo.” Ngô Hạo uyển chuyển từ chối khi thấy Lộ Ký Thu đưa nước tới.

Vừa dứt lời, liền dẫn Lục Nhất Hành đi về phía bên kia.

Lộ Ký Thu cúi đầu, nghe Lưu Đồng ở bên tai nói: “Ký Thu, đuổi theo nha!”

Trong lòng Lộ Ký Thu không nhịn được mà ‘oh’ một tiếng, nhiệm vụ này thật khó nha!

Xoay người, quyết tâm cố gắng tới bước cuối cùng (3), cô chạy chậm đuổi theo hai người.

(3) Từ gốc là “nhất cổ tác khí”: một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.

Nghe tiếng bước chân, Lục Nhất Hành theo bản năng xoay người, thấy “anh ta” cầm một chai nước đưa tới trước mặt mình, nhưng từ đầu đến cuối, một chữ cũng không nói.

Ngô Hạo không khỏi nhíu mày, cảnh giác nói: “Vừa nãy tôi không phải đã nói rồi sao? Không cần! Trong xe anh Hành có nước rồi, không uống cái này…”

Ngô Hạo còn chưa nói hết lời thì Lục Nhất Hành đột nhiên kéo tay cô đang cầm chai nước qua.

Lộ Ký Thu kêu lên một tiếng, lại không biết bản thân đã sớm bị lộ thân phận.

Sau khi xác nhận được giọng nói, khóe miệng Lục Nhất Hành cong lên, đưa tay trực tiếp ôm Lộ Ký Thu vào lòng.

Những người đứng vây xem ở bên cạnh nhìn thấy hành động này của anh thì lập tức hét lên!

Lẽ nào ảnh đế cong sao!! Thậm chí còn ở trước mặt mọi người ôm “nam nhân viên công tác”?!

Lục Nhất Hành khom lưng, nhẹ đặt cằm trên vai của cô, cười nhẹ hỏi.

“Đưa nước, còn tặng người nữa sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.