Lục Gặp Ký Thu

Chương 15: Gặp gỡ không hạn chế



Mọi người xô đẩy tán loạn, một lớp lại thêm một lớp vây quanh, tình hình hiện tại như muốn không kiểm soát nổi.

Lục Nhất Hành nắm tay cô, tìm đúng vị trí khe trống trong đám người, cố sức mang cô thoát ra khỏi. Có lẽ mọi người chen lấn quá chặt, hai người chen ra ngoài một lúc mà mọi người bên trong vẫn không có cách nào bứt ra để đuổi theo hai người.

Hai người chạy ra khỏi đám người thì nhân viên an ninh của tổ tiết mục và cameraman tiến lên, chặn đám người muốn đuổi theo hai người lại, coi như giúp hai người kéo dài thời gian.

“Mọi người chú ý an toàn! Không nên chen lấn!”

Mấy nhân viên an ninh lớn tiếng hô to, nhưng không có ai nghe cả.

Anh Lương cao lớn, khiêng camera, dẫn hai người chạy vào trong hẻm nhỏ.

Ba người băng qua vô số con đường trong hẻm, nếu như Lục Nhất Hành không nắm tay, chắc chắn cô đã bỏ cuộc.

“Mau tới đây!” Anh Lương sải bước, quẹo qua một con hẻm, lách mình đi vào con hẻm không có đèn đường.

Ngay sau đó hai người đã đuổi kịp, Lộ Ký Thu tựa lên tường, khom lưng thở dốc, bình thường cô cũng hay vận động, nếu không bây giờ cô khẳng định mình sẽ mệt đến mức nằm lăn xuống đất.

Lục Nhất Hành thở phào một hơi, nghiêng đầu nhìn thấy mặt cô vì chạy nhanh mà đỏ bừng. Nhìn gương mặt như sắp ngất của Lộ Ký Thu mà không kìm lòng nổi, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của cô.

Lộ Ký Thu thật vất vả mới bình thường lại, vừa đứng thẳng người thì đột nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện ngày càng gần.

“Là hướng bên này sao?”

“Đúng vậy! Tôi thấy Lục Nhất Hành nắm tay Lộ Ký Thu chạy về phía bên này!”

“Đúng không, có phải chúng ta chạy sai hướng rồi hay không? Bọn họ đã đi đâu vậy nha?”

“Tôi còn thấy bên cạnh họ còn có một cameraman nữa đấy, chính là chạy về hướng này, chuẩn 100%, không có sai!”

Tiếng nói vừa dứt thì tiếng bước chân cũng càng lúc càng gần.

Lộ Ký Thu vô thức tiến lại gần anh thêm một bước, từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt tay anh, không có buông ra, nhỏ giọng hỏi: “… Làm sao bây giờ?”

Lục Nhất Hành cúi đầu nhìn cô, lập tức mím môi, xoay người nhìn anh Lương đang rất chuyên nghiệp quay hình, nói: “Anh Lương, anh chạy về phía bên kia nhé!”

“Vậy hai người…” Anh Lương chạy trốn nên trán cũng đầy mồ hôi, không khỏi có chút chần chừ.

“Anh kéo bọn họ rời đi, chúng tôi trốn ở đây một lúc, sau đó sẽ quay về khách sạn.” Lục Nhất Hành nghiêm túc nói.

Kế điệu hổ ly sơn.

Chỉ cần bọn họ nhìn thấy anh Lương khiêng camera chạy hướng bên kia thì nhất định sẽ đuổi theo. Như vậy, Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu sẽ tránh được.

Anh Lương do dự, muốn gọi điện thoại cho đạo diễn Lưu Đồng, nhưng tiếng bước chân trong hẻm bên cạnh càng ngày càng gần.

” Cứ làm như vậy đi.” Anh Lương nhìn hai người gật đầu, trước khi rời đi lại xác nhận một lần nữa, “Hai người nhớ chú ý an toàn nhé!”‘

Nhìn anh Lương chạy ra hẻm nhỏ, quả nhiên, đám người mới vừa rồi còn ở trong hẻm bên cạnh, thấy anh Lương xuất hiện thì lập tức đuổi theo.

“Mau lên! Có một cameraman!”



Một loạt tiếng bước chân chạy gấp đi qua đầu hẻm, Lộ ký Thu dựa sát vào tường, không khí mới được lưu động một chút. Bởi vì lúc này, anh đã cởi áo khoác để cô ôm toàn bộ vào trong ngực, khoảng cách của hai người chỉ còn một centimet.

Một lúc lâu sau, Lộ ký Thu mới nghiêng đầu về phía bên kia, nhắc nhở, “Bọn họ đều đi rồi…”

Xung quanh đã không còn bất kỳ âm thanh nào, trong hẻm rất yên tĩnh.

Lục Nhất Hành lui về phía sau một bước, tùy ý mặc áo khoác vào, nhìn xung quanh một chút, quả thực là không còn ai.

Lộ Ký Thu lặng lẽ hít thở, thực ra, đám người ngày cùng lắm chỉ muốn ký tên và chụp ảnh chung. Nhưng tất cả các công ty giải trí đều không cho phép nghệ sĩ của mình thực hiện điều này ở những nơi công cộng mà không được sắp xếp trước.

Bởi vì không ai biết được, liệu rằng có người có ý định gây rối trà trộn vào hay không. Nhất là đối với nghệ sĩ nữ, nếu không được đảm bảo an toàn thì không thể để họ bị bao vây bởi quá nhiều người. Trong quá khứ đã có nhiều tình huống không may như vậy xảy ra, nên mọi người mới khẩn trương đến thế, phải chạy trốn chật vật như thế này.

“Ăn đi.”

Anh vừa dứt lời, Lộ Ký Thu đã thấy trước mặt có thêm một miếng gà rán.

Hởi sửng sốt rồi không khỏi nở nụ cười, nói: “Em gần như quên mất nó, không nghĩ là anh vẫn cầm đấy!”

Lục Nhất Hành giống như không bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa xảy ra, ngược lại, không có máy quay thì càng buông lỏng không ít.

“Hiện tại không có quay hình,” Lục Nhất Hành vừa nói vừa giúp cô mở túi gà rán, khẽ mím môi, nói: “Hơn nữa, người đại diện của em cũng sẽ không biết.”

Lộ Ký Thu tự nhiên nhận lấy, không kìm lòng được mà nghiêng đầu nhìn anh, hết thảy giống như đã được anh lên kế hoạch từ trước, mà tình huống hiện tại của bọn họ giống như đang yêu đương vụng trộm.

Cắn một miếng gà rán, mặc dù không ăn khi còn nóng nhưng vỏ ngoài vẫn còn giữ được độ giòn, thịt bên trong rất mềm. Thảo nào mà có nhiều người xếp hàng đến như vậy.

Ăn một miếng, khỏi khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh, do dự một chút, rồi xe miếng gà kia ra, đưa tới trước mặt anh, nói: “Anh ăn bên này nhé, bên này em chưa có đụng tới.”

Hai người nhìn nhạu chằm chằm, được một giây, Lộ Ký Thu đã vội vàng dời mắt, nhỏ giọng nói: “Nếu như anh không ăn, em sẽ…”

Lời còn chưa nói hết thì thấy anh đã nở nụ cười.

Cuối cùng, phần gà rán “Ưu đãi dành cho các cặp đôi, giá cực thấp” này đã được ai người ăn sạch hoàn toàn.



Hai giờ sau, hai người trở lại khách sạn bằng taxi.

Vừa mới xuống xe, thì đã thấy Lưu Đồng và A Hồng đang đứng trong đại sảnh khách sạn, hai người đều đi qua đi lại gọi điện thoại, không cần đoán thì cũng khẳng định là tìm hai người bọn họ.

Hai người còn chưa đi đến đại sảnh, thì anh Lương đã nhanh chóng nhìn thấy bọn anh.

“Bọn họ đã trở về!”

Anh Lương lớn giọng nói, tất cả mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn sang.

Trên mặt Lưu Đồng thả lỏng, thở phào một hơi, thấp giọng nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Anh Phan, không sao rồi, bọn họ đã trở về.”

Nói xong, thì cúp điện thoại.

Đi nhanh mấy bước, tiếp đón hai người, “Thật xin lỗi, hôm nay là do vấn đề an ninh của chúng tôi không tốt, hai người không sao chứ?”

Lộ Ký Thu lắc đầu, nói không có việc gì, sau đó nói: “Là do em không mang khẩu trang tốt, không phải……”

Lưu Đồng vội vàng phất tay, nói: “Hai người luôn phải ăn mà, cái này không do lỗi của em được, lần này xem như một bài học, lần sau chúng ta sẽ chú ý hơn.”

Hai người trở về, cả tổ tiết mục đều thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng đầu óc sau khi khẩn trương hơn nửa ngày.

Một đoàn người vào thang máy lên lầu, Lưu Đồng nhịn không được mà hỏi: “Chúng tôi đã gọi điện thoại cho hai người, nhưng đều không thông, còn tưởng rằng hai người bị fan hâm mộ vây ở đâu rồi……”

Lục Nhất Hành nhẹ nắm bàn tay nhỏ của cô, cúi đầu chủ động trả lời: “Điện thoại không còn pin.”

Lưu Đồng ‘A’ một tiếng, lại quay đầu hỏi Lộ Ký Thu: “Ký Thu, điện thoại di động của ngươi cũng không còn pin sao?”

Lộ Ký Thu không khỏi ho khan hai tiếng, gật đầu mập mờ trả lời: “Vâng……”

Điện thoại di động của bọn cô đều còn pin. Gọi không thông, là bởi vì bị Lục Nhất Hành tắt đi.

Trong ngõ hẻm, anh đã nói với cô ——

“Lộ Ký Thu, có muốn bỏ trốn với anh không?”

Lúc Lộ Ký Thu nghe những lời này của anh, đầu tiên là sững sờ, cho là anh là đang nói đùa, cười nói được, nhưng không ngờ những lời anh nói đều là thật.

Hai người rời chợ đêm ồn ào náo nhiệt, bắt một chiếc taxi ở ven đường, đi lên đỉnh núi, để lái xe chở họ đi một vòng hóng gió, sau đó mới kết thúc ‘hành trình bỏ trốn’ , trở lại khách sạn.

【 Đinh ——】

Cửa thang máy mở, Lưu Đồng và A Hồng dẫn đầu đi ra ngoài, đưa hai người trở về phòng.

Lộ Ký Thu đi ở phía sau, nhịn không được hắt hơi một cái, Lục Nhất Hành không khỏi thả chậm bước chân, “Bị cảm sao?”

Lộ Ký Thu sờ sờ mũi, lắc đầu nói không sao.

Lúc ở trên đỉnh núi hóng mát, Lộ Ký Thu chưa bao giờ thấy cảnh đêm đẹp như vậy, vì thế cô đã mở cửa sổ để gió lạnh thổi khá lâu.

“Anh Nhất Hành ——”

Một giọng nữ nũng nịu vang lên, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thì thấy Trình Vi đang đứng trước cửa phòng 8111, trên tay còn mang theo một cái hộp bánh gatô, và một chai rượu sâm panh.

Mấy người đến gần, ánh mắt Trình Vi lóe lên nhìn không thấu cảm xúc, lập tức tươi cười chào hỏi: “Lộ Ký Thu, xin chào, tôi là Trình Vi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ?”

Lộ Ký Thu thấy hai tay cô ấy đều phải cầm đồ, cũng không chủ động đưa tay ra bắt, chỉ gật đầu cho qua chuyện, vô thức nhìn chiếc váy mà Trình Vi đang mặc.

Áo len có cổ, nhưng cổ áo được tùy ý mở rộng, chỉ cần khẽ cúi người thì sẽ lộ hàng ngay lập tức, chiều dài của váy ngắn lại ngắn kết hợp với một đôi boot dài tới đầu gối.

Nhìn cách ăn mặc, phối hợp với gương mặt được trang điểm tinh xảo, không biết còn tưởng rằng cô ấy đang quay phim đấy.

“Có chuyện gì sao?” Lục Nhất Hành cũng không có buông tay Lộ Ký Thu ra, giọng điệu bình thản hỏi Trình Vi.

Trình Vi lúng túng cười cười, giơ tay đang cầm bánh ga-tô và sâm banh lên, ngọt ngào nói: “Anh Nhất Hành, em thấy hôm nay anh không có tham gia liên hoan của đoàn phim nên tới thăm anh một chút.”

Trình Vi vừa nói thì Lộ Ký Thu lại tiếp tục hắc xì một cái.

“Thật xin lỗi, mọi người nói chuyện trước đi nhé!”

Lộ Ký Thu cố gắng rút tay mình ra khỏi tay anh, nhưng ai biết anh còn giữ chặt hơn.

Lục Nhất Hành lấy thẻ phòng trong tay cô, tự mình mở cửa phòng, khi dẫn cô vào trong thì dừng bước.

Xoay người nhìn Trịnh Vi đang đứng ở cửa, nhếch mày hỏi: “Trình tiểu thư tới đây để tặng bánh ga-tô và rượu ư?”

“Đúng vậy, chúc mừng anh Nhất Hành quay phim thuận lợi.” Trình Vi híp mắt cười, nụ cười cực kỳ ngọt.

Lộ Ký Thu không ngốc, cũng hiểu được lý do Trình Vi lại chạy đến đây vào giờ này, nhất định là muốn mượn chuyện chúc mừng hoàn thành quay phim để đơn độc ở chung một chỗ với Lục Nhất Hành?

Nghĩ như vậy, cô không khỏi mím chặt môi, vừa định nói mình có thể tránh đi một chút thì thấy Lục Nhất Hành nhận lấy bánh ga-tô và rượu sâm banh từ tay Trình Vi.

Trình Vi ngẩn ra, tươi cười tiến lên một bước: “Em…”

“Cảm ơn, nhưng mà khuya lắm rồi, chúng tôi còn muốn nghỉ ngơi, sẽ không tiễn cô được.” Lục Nhất Hành hạ lệnh đuổi khách.

Có nhiều nhân viên công tác ở đây như vậy, mặc dù mặt của Trình Vi đã cứng đờ, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục mỉm cười, trơ mắt nhìn cửa bị nhân viên công tác đóng lại.

Cửa vừa đóng, A Hồng nhịn không được mà hỏi ngay lập tức: “Cô ấy mặc như vậy, không lạnh sao?”

Anh Lương đứng bên cạnh, nhún vai phụ họa, nói: “Chỗ chúng ta không gần với khách sạn của đoàn phim, Trình Vi này cũng có nhiều thời gian đấy, chạy tới tặng bánh ga-tô và sâm banh…”

Lộ Ký Thu vừa cởi áo khoác vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Lộ Ký Thu không khỏi suy nghĩ, bây giờ đã hơn mười giờ tối, cho dù Trình Vi không phải là nghệ sĩ tuyến đầu thì cũng là nghệ sĩ tuyến hai. Làm sao có thể một mình đi đến khách sạn này? Coi như là đến để chúc mừng Lục Nhất Hành, thì sao chỉ có một mình cô ấy? Ngay cả trợ lý cũng không dẫn theo sao?

Trong đầu hiện ra vô số dấu chấm hỏi, Lộ Ký Thu trong giây lát không tìm ra được đáp án.

Bên kia, Lưu Đồng đang cầm kịch bản để thực hiện phỏng vấn trước khi ngủ, nhỏ giọng hỏi: “Cái cô Trình Vi này, nhất định là đã nghe được tin chúng ta ở khách sạn này, công ty của cô ta thích nhất là các scandal tạo sức nóng.”

Lộ Ký Thu nghe như vậy, đi tới ghế sa lon ngồi xuống, chờ bọn họ điều chỉnh ánh sáng.

A Hồng sờ sờ cằm, nói: “Chị Đồng nói như vậy, em lại nghĩ tới những vụ bê bối trước đây của Trình Vi… Không biết công ty của bọn họ đã xử lý như thế nào?”

Lưu Đồng lật kịch bản, mũi hừ một tiếng: “Điều này cũng không chính xác, dù sao thì cũng không đơn giản.”

Lộ Ký Thu yên lặng nghe chuyện bát quái, đột nhiên có một ly sứ xuất hiện ngay trước mặt.

“Uống một ngụm nước ấm, chút nữa ăn xong thì uống thuốc cảm.”

“Hả, được.”

Lộ Ký Thu khéo léo nhận lấy ly nước, miệng nhỏ húp từng ngụm nước ấm, thấy anh đã đổi thành quần áo ở nhà, ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhìn lén anh vài lần, nhân lúc nhân viên công tác còn đang điều chỉnh thiết bị, kìm lòng không được mà hỏi anh: “Chuyện Trình Vi vừa rồi…”

Lục Nhất Hành nghiêng người nhìn cô, không đợi cô hỏi mà chủ động giải thích: “Cùng đóng chung một bộ phim, nhưng không có diễn chung với nhau. Cô ta thường xuyên quyến rũ lấy lòng, ở đoàn phim ba tháng mà đã cùng với ba nam diễn viên lan truyền chuyện xấu.”

Lộ Ký Thu sững sờ nghe anh nói, trong thời gian ngắn không biết nên nói gì.

“Cho nên, đã mười giờ tối, anh không muốn bị phóng viên chụp hình trước cửa phòng, không muốn trở thành đề tài tiêu khiển trên các tạp chí giải trí, lại càng không muốn em hiểu lầm anh và cô ta có chuyện gì.”

Có thể nói là Lục Nhất Hành —— rất nghiêm túc giải thích cho Lộ Ký Thu.

Nhân viên công tác ở bên cạnh nghe được, không khỏi cười trộm. Cục diện này, rất giống như bạn trai đang giải thích với bạn gái của mình nha…

Thật ra, vừa nghe Lưu Đồng nói như vậy, Lộ Ký Thu cũng có ấn tượng về Trình Vi. Cơ bản những tin tức liên quan đến cô ta, toàn bộ là chuyện xấu cả.

Hai tay cầm ly nước, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh, anh không cần giải thích nhiều với em như vậy, em đều hiểu cả…”

Lưu Đồng ho khan hai tiếng, nhịn cười nhìn hai người, nói: “Chúng ta bắt đầu nhé!”



Tối nay, chương trình “Gặp gỡ người yêu lý tưởng” sẽ phát sóng, phóng vấn trước khi ngủ bây giờ của bọn họ sẽ được phát vào tuần tới.

Mà buổi phòng vấn trước khi ngủ hôm nay, trọng tâm câu chuyện là tổng kết một chút về cuộc sống ở chung mấy ngày nay của hai người, nói đơn giản hơn là cảm nhận về chợ đêm hôm nay.

“Mọi người đều biết, trước khi tham gia chương trình này, hai người điều không quá quen thuộc. Bây giờ đã là ngày thứ năm, chương trình đã đi được một phần sáu chặng đường, phải chăng hai người đã thấu hiểu đối phương thêm vài phần nào chưa?”

Vấn đề vừa được đưa ra, Lộ Ký Thu không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái.

“Ký Thu, em nói trước đi?” Lưu Đồng đem vấn đề vứt cho cô.

Lộ Ký Thu đặt ly nước xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đối với anh ấy mà nói, nói thật là tôi cũng không biết nhiều, nhưng so với ấn tượng trước đây thì đã có thay đổi.”

“Thay đổi gì?” Lục Nhất Hành đưa tay đặt ở sau lưng Lộ Ký Thu, nghiêng mình nhìn cô, có chút mong đợi chờ cô trả lời.

“Trước đây, khi xem tác phẩm của anh, sẽ cảm thấy có chút khoảng cách, bây giờ, mỗi ngày đều gặp mặt nên về mặt sinh hoạt thì có thể dễ dàng trò chuyện hơn, cảm giác này rất khó để hình dung…”

Lộ Ký Thu trả lời rất nghiêm túc, cũng rất đúng trọng tâm.

Lưu Đồng gật đầu, rồi hỏi Lục Nhất Hành.

“Tôi cảm thấy, hai người có thể hiểu nhau từ từ. Tôi thích chương trình mang đến cho chúng ta cảm giác yêu đương nhẹ nhàng, bởi vì như vậy sẽ giống với cuộc sống bình thường của chúng ta. Nếu thật sự nói chuyện yêu đương, thì nhìn thấy máy quay nhất định sẽ tránh, nhưng bây giờ…”

Lục Nhất Hành phất tay ngắt lời cô ấy, nhìn vào máy quay, nhếch môi nói: “Hiện tại, có thời gian để nói chuyện yêu đương, tôi cảm thấy tốt vô cùng.”

Trên màn hình, đôi gò má của Lộ ký Thu đỏ ửng.

Lưu Đồng là người từng trải cũng không chịu nổi chiêu này của Lục Nhất Hành, nhanh chóng bỏ qua mấy câu hỏi râu ria, trực tiếp đi đến câu hỏi mấu chốt cuối cùng.

“Năm ngày “thân mật” sống chung với nhau, nếu như sau khi chương trình kết thúc, hai người có muốn tiếp tục tìm hiểu rõ hơn về đối phương nữa hay không? Có nghĩ tới chuyện sẽ tiếp tục gặp gỡ không?”

Vấn đề này, không còn gì nghi ngờ, chắc chắn sẽ khiến khán giải thét chói tai không ngừng.

Lộ Ký Thu mím môi, đang xoắn tít không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào thì Lục Nhất Hành đã mở miệng trước ——

“Sẽ, nhưng không chỉ giới hạn trong việc gặp gỡ không thôi, tôi cảm thấy có thể có nhiều khả năng hơn.”

Lục Nhất Hành nói xong thì quay qua nhìn Lộ Ký Thu.

Máy quay chuyển nhanh qua Lộ Ký Thu, cô đang cúi đầu nhìn ngón tay, lỗ tai đỏ bừng, gật đầu nói: “Ừ, sẽ.”

Nói xong câu đó, Lộ Ký Thu cũng chỉ thôi miên bản thân trong lòng, đây chỉ là làm tăng hiệu quả cho chương trình mà thôi, đừng quá để bụng!

Nhưng có một giọng nói từ trong đáy lòng cô nói rằng, cô đã nghĩ như vậy.



Phỏng vấn trước khi ngủ kết thúc, hai người tiễn các nhân viên công tác, lúc này mới có thể nghỉ ngơi một chút.

Lộ Ký Thu dựa người vào ghế sa lon, cầm điện thoại khởi động máy.

Vừa mở mấy, La Mẫn liền gọi điện thoại tới. Lộ Ký Thu không khỏi mím môi, quay đầu liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành, thấy anh đang ở quầy bar mở hộp bánh ga-tô.

Ấn nút nghe, thấp giọng nói.

“Chị Mẫn…”

“Ký Thu! Hôm nay quay hình bị hỗn loạn, sao em còn tắt điện thoại nữa vậy!”

Có thể nghe được, chị Mẫn rất lo lắng cho cô về tình huống vừa mới xảy ra.

“Xin lỗi chị Mẫn, tụi em đi với cameraman, sau đó lại đi…”

Lộ Ký Thu còn chưa nói xong, bả vai đã bị anh vỗ hai cái.

“Để anh nói cho.” Lục Nhất Hành bưng miếng bánh ga-tô đưa cho cô.

Anh cầm lấy điện thoại của cô, xoay người đi lại gần cửa sổ.

“Chị Mẫn, tôi là Lục Nhất Hành —— “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.