Lục Gặp Ký Thu

Chương 21: Thu Thu chủ động



Ở trong phòng tắm trốn một lúc, Lộ Ký Thu lại lo lắng Lộ Cẩm Vũ sẽ nói lung tung nên không thể làm gì khác hơn là phải đối mặt với hiện thực.

Cầm tay nắm cửa phòng tắm, cúi đầu mới vừa kéo cửa ra thì trán đã đụng phải một lồng ngực ấm áp.

Vô thức lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn thì thấy Lục Nhất Hành đang đứng ở cửa phòng tắm, nhìn biểu cảm trên gương mặt anh thì hình như đang rất không vui vẻ?

“Chúng ta nói chuyện một chút.”

Lộ Ký Thu còn chưa hiểu ý tứ của anh thì đã bị anh kéo vào phòng tắm.

Nhìn anh trở tay đóng cửa phòng tắm, rồi lại dùng khăn mặt che máy quay.

Anh muốn làm gì?

Nghi vấn vẫn chưa kịp hỏi để tìm đáp án thì thấy anh khom lưng tắt micro của cô đi.

“Ta, chúng ta cần nói chuyện gì?”

Lộ Ký Thu dựa vào cửa phòng tắm, bị một loạt các động tác của anh làm cho bối rối.

Lục Nhất Hành lấy hộp micro trên người mình xuống, tiện tay đặt ở bên cạnh bồn rửa tay, giương mắt nhìn thẳng cô, nhưng lại không dám tùy tiện mở miệng, rất sợ cô bị dọa sẽ chạy trốn.

Hai tay nhỏ bé của Lộ Ký Thu che ở trước ngực, dường như đoán được anh sẽ nói chuyện gì, đưa tay xoa xoa trán vừa bị đụng đau, nhỏ giọng hỏi anh: “Không phải em trai của em đã nói bậy chuyện gì chứ?”

Còn chưa nói xong thì đã bị Lục Nhất Hành cắt đứt.

“Em nói là… Cậu ấy là em trai của em?”

“Đúng vậy, em ấy không nói cho anh biết sao?” Lộ Ký Thu cho rằng hai người bọn họ ở cùng nhau một lúc lâu, Lộ Cẩm Vũ đã nói cho anh biết từ sớm.

Nhìn thấy biểu tình của Lục Nhất Hành như vậy, hiển nhiên là Lộ Cẩm Vũ chưa nói gì.

Lộ Ký Thu nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi anh: “Anh vừa mới nói cần nói chuyện một chút? Là nói chuyện gì?”

Hiểu lầm đã được xóa bỏ, Lục Nhất Hành cúi đầu, nhịn không được mà cười ra tiếng. Cười bản thân vừa rồi không có hỏi rõ mà đã chạy vọt vào đây tìm cô, là do anh quá xúc động rồi.

Ngẩng đầu nhìn cô, nhưng lại cảm thấy bây giờ là một cơ hội tốt —— cơ hội tuyệt vời để có thể đẩy mạnh quan hệ của hai người.

“Có phải chưa bao giờ em nghĩ tới việc sẽ yêu một người cùng trong giới giải trí ?” Lục Nhất Hành hỏi rất cẩn thận, nhưng lại không muốn cho cô cơ hội trốn tránh.

Lộ Ký Thu nhìn thẳng vào mắt anh, tim đập chậm nửa nhịp, rất thành thật trả lời : “Đúng, chưa từng nghĩ tới.”

Nếu như không phải La Mẫn nhận chương trình này, có lẽ cả đời cô cũng sẽ không chủ động cân nhắc đến việc tìm bạn trai là một người đàn ông trong giới giải trí.

Đương nhiên, quan hệ như bây giờ, cũng là ở trong chương trình này, từ đầu đến cuối cô đều ở thế bị động. Thậm chí dưới cái nhìn của cô, tất cả mọi hành động của Lục Nhất hành đều không thể tách rời khỏi những nhiệm vụ mà chương trình đã thiết lập ra.

Trong phòng tắm, hai người yên lặng một lát, cuối cùng vẫn là Lục Nhất Hành phá vỡ phần yên tĩnh này.

Tới gần nàng thêm nửa bước, động tác ôn nhu ôm cô vào trong ngực, cất giọng trầm thấp bên tai cô: “Vậy bắt đầu từ giờ khắc này, em có thể suy tính một chút được không?”

Những lời anh vừa nói, từng chữ từng chữ một đều rơi vào tâm trí của cô.

Đây là lần đầu tiên, Lộ Ký Thu xác định được —— Anh đối với mình, có tình cảm tồn tại bên ngoài chương trình.

Mặt dán trước ngực anh, lúc này căn bản cô không thể tìm thấy giọng nói của chính mình.

“Lộ Ký Thu.”

Trên đỉnh đầu lại một lần vang lên giọng nói của anh, Lộ Ký Thu theo bản năng gật đầu, đáp lời: “Vâng.”

Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng tắm vang lên tiếng chuông điện thoại di động, nghe thì cách bọn họ rất gần, giống như là ở ngay tại cửa.

Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, nhận ra tiếng chuông điện thoại kia là của Lộ Cẩm Vũ, vội vàng thoát khỏi ngực anh, quay người mở cửa ra.

Mà Lộ Cẩm Vũ đang ngồi xổm nghe lén ở cửa thì luống cuống tay chân, đưa di động giấu ra sau lưng, ngắt chuông báo.

“Lộ Cẩm Vũ!”

Lộ Ký Thu đỏ mặt gọi cậu ấy, nhìn thấy Lộ Cẩm Vũ đứng dậy, giả bộ như không có việc gì.

“Khụ khụ…… Em muốn báo cho hai người là thức ăn đã được mang tới.”

Nói xong, Lộ Cẩm Vũ gãi đầu, bước nhanh về phía bàn ăn, sợ bị Lộ Ký Thu nắm thóp ‘tay đấm chân đá’ mình.



Ba người ngồi quanh bàn ăn, Lộ Cẩm Vũ ân cần bỏ hộp thức ăn ra, ngoài miệng không quên tìm đường lui cho mình trước.

“Vừa rồi, em chỉ đùa một chút, anh đừng có để ý nha ——”

Lộ Cẩm Vũ nói xong thì đưa một con hàu nướng tới trước mặt Lục Nhất Hành, bộ dáng kia rõ ràng là đang ra vẻ.

Lộ Ký Thu không khách khí vỗ tay cậu một cái, nhắc nhở nói: “Em nha, ăn xong thì đi ngay, có nghe không?”

“Đã biết,” Lộ Cẩm Vũ lẩm bẩm lên tiếng, sau đó lại quay đầu nói với Lục Nhất Hành: “Nếu dựa theo quy định của chương trình, em phải gọi anh là anh rể, có đúng không?”

“Lộ Cẩm Vũ ——”

Khuôn mặt nhỏ của Lộ Ký Thu đỏ bừng, hét lên với ‘kẻ gây chuyện’ Lộ Cẩm Vũ, dùng ánh mắt điên cuồng ra hiệu cho cậu ấy, hãy ngậm miệng lại!

“Được được, em không nói nữa là được chứ gì……”

Lộ Cẩm Vũ cũng biết chừng mực, ngồi ngay ngắn ăn đồ ăn, không dám trêu tức cô nữa.

Nhưng mà, Lục Nhất Hành ngồi bên cạnh, ngược lại rất hài lòng khi được gọi là ‘anh rể’.

Lục Nhất Hành cầm khăn giấy, cẩn thận lau sạch cây que, sau đó mới đưa mấy xâu không cay cho Lộ Ký Thu, rồi nói chuyện với Lộ Cẩm Vũ.

“Chủ đề của triển lãm thiết kế này của em là gì?”

Lộ Cẩm Vũ thu hồi vẻ mặt vui đùa, chững chạc, đàng hoàng trả lời: “Sử dụng các sản phẩm phế liệu được thu hồi để tạo ra một số thiết bị mới sáng tạo và thú vị, nói cách khác chính là cải tạo phế liệu, ít nhiều cũng có ý nghĩa về bảo vệ môi trường trong đó.”

Hai người câu được câu không trò chuyện, bầu không khí so với vừa rồi đã tốt hơn một chút.

Sau khi ăn uống no nê, Lộ Cẩm Vũ tựa lưng vào ghế, nhìn như nghiêm túc đánh giá hai người: “Thật ra, hôm nay là bà Uông muốn em đến, dù sao thư mời cũng không phải quan trọng như vậy, không đến mức để cho em phải tự đưa tới……”

Lộ Ký Thu cầm khăn giấy chùi miệng, giải thích với Lục Nhất Hành: “Em ấy nói ‘bà Uông’ chính là mẹ của em.”

Lộ Cẩm Vũ vuốt tóc mái phía trước, cố ý thở dài một tiếng, nói: “Vài ngày trước, kể từ khi tập đầu tiên của hai người, không biết bà Uông đã xem đi xem lại mấy lần.”

“Nói điểm chính!” Lộ Ký Thu thúc giục.

Lộ Cẩm Vũ dứt khoát ngồi thẳng người, trực tiếp nói: “Bà Uông là fan hâm mộ trung thành của chương trình hai người, để em cho hai người vài đề nghị.”

Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa liền vang lên.

Lộ Ký Thu đi ra mở cửa, thì thấy Lưu Đồng đang sốt ruột đứng ngoài cửa.

“Ký Thu, em và anh Hành quên mở micro……”

“A! Chúng tôi quên mất!”

Sau khi Lưu đồng nhắc nhở, một lần nữa hai người mở micro, nhưng Lưu Đồng lại không vội vã rời đi.

“Đây là thông báo nhiệm vụ mới, một hồi các ngươi ăn xong lại nhìn đi.”

Lưu Đồng đặt thẻ nhiệm vụ mới thẻ lên mặt bàn. Vừa muốn rời đi, thì bị Lộ Cẩm Vũ gọi lại.

“Đạo diễn ——”

Lưu Đồng dừng bước, quay người nhìn cậu: “Sao vậy?”

Lộ Cẩm Vũ đứng dậy, vừa dọn dẹp đồ vật của mình, vừa nói: “Trước khi đi, em muốn đưa ra một đề nghị cho chương trình của mọi người.”

Lưu Đồng ngẩn người, gật đầu nói: “Được, em nói đi.”

Lộ Cẩm Vũ lấy micro xuống, giả bộ như rất nghiêm túc, nói: “Chương trình này của mọi người không phải là mô phỏng cuộc sống của các cặp đôi yêu nhau sao, nhưng mà tính cách của chị gái em lại quá bị động, nhiệm vụ của chương trình có thể thiết kế để chị ấy có thể chủ động thêm một chút, người xem cũng sẽ thích thú hơn.”

“Lộ Cẩm Vũ! Em còn muốn dạy người ta làm chương trình như thế nào hả……” Lộ Ký Thu vừa tức vừa muốn cười, cầm áo khoác của Lộ Cẩm Vũ ném lên người cậu ấy, thật lòng muốn tranh thủ thời gian tiễn cậu ấy đi ngay lập tức.

Lộ Cẩm Vũ mặc áo khoác vào, nháy mắt ra hiệu với Lưu Đồng, nói một câu cuối cùng.

“Mấu chốt là, mẹ em cũng rất sốt ruột khi xem chương trình!”

Lưu Đồng nhận lấy micro mà cậu ấy đưa, cười gật đầu nói: “Được, chúng tôi sẽ thay đổi!”

Đi ra khỏi căn hộ 901, Lộ Cẩm Vũ xoay người, đứng trước mặt Lộ Ký Thu, giương cằm nói với Lục Nhất Hành đang đứng ở sau lưng cô: “Chị gái em ngoại trừ phản ứng chậm còn có chút mạnh miệng, anh nên tập làm quen với những điều này.”

Lộ Ký Thu bị kẹp giữa hai người, cố kìm nén xúc động muốn đánh Lộ Cẩm Vũ, đưa mắt nhìn cậu ấy đi vào thang máy.

Sau khi Lộ Cẩm Vũ rời khỏi chung cư, ngay lập tức gọi điện thoại cho Uông Bình.

“Mẹ, con cảm thấy hai người bọn họ chắc chắn có hy vọng.”



Hai người trở lại phòng khách, Lộ Ký Thu không khỏi thở phào một hơi, rốt cục cũng tiễn được quỷ ầm ĩ Lộ Cẩm Vũ đi. Đoán chừng hôm nay có rất nhiều hình ảnh cần phải cắt đi, căn bản là không thể phát sóng được.

Vừa định đi qua thu dọn bàn ăn, thì đột nhiên bị Lục Nhất Hành kéo cổ tay.

“Sao thế?”

“Anh cảm thấy, em trai em nói rất đúng.”

Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

“Chương trình còn lại hai mươi ba ngày, em muốn cứ tiếp tục như vậy sao? Tiếp tục trốn tránh như thế này?”

Không sai, Lục Nhất Hành quyết định thay đổi phương thức.

Lộ Ký Thu luôn cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ vẫn bị ảnh hưởng bởi chương trình, vì vậy anh cũng chỉ mượn chương trình này một chút ……

Nắm tay cô, chững chạc đàng hoàng nói: “Thời gian một tuần qua, anh cảm thấy chúng ta tiến triển quá chậm, nếu như ở trong cuộc sống thực ngoài đời, nhất định đã sớm chia tay.”

Lộ Ký Thu bị hù dọa khi thấy anh đột nhiên nghiêm túc như vậy, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy anh nói không có sai.

Lục Nhất Hành nhấp máy khóe miệng, tiếp tục nói: “Thay vì cứ nghĩ dính dấp với chương trình sẽ cảm giác khó khăn, không bằng chúng ta buông bỏ lo lắng, thử xem đối phương như nửa kia chân chính của mình?”

Lộ Ký Thu nhìn anh, một hồi lâu không nói chuyện.

Trong đầu hiện lên hình ảnh ngày đầu tiên hai người gặp mặt, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên anh nói anh là bạn trai cô…… Rồi đến một giờ trước, lời nói mà anh nói ở trong phòng tắm lại một lần quanh quẩn bên tai.

Cả những lời mà Lộ Cẩm Vũ vừa nói nãy, cô dường như có chút bị động thật.

Lộ Ký Thu cúi thấp đầu, khẽ cắn môi dưới, từ từ phá vỡ phòng tuyến trong lòng, Lục Nhất Hành nhìn cô giống như đứa trẻ phạm sai lầm, bộ dáng cúi đầu có chút ủy khuất. Rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng vẫn nhịn lại được.

Nếu như luyến tiếc cô, vậy thì vĩnh viễn cũng không bao giờ có thể có được cô.

Lục Nhất Hành buông tay cô ra, nhẹ giọng hỏi: “Nếu như, từ giờ trở đi anh không còn chủ động nắm tay em nữa, em có muốn nắm tay anh không?”

Lộ Ký Thu mím chặt môi, phải cố gắng nỗ lực đến cùng, nắm lấy bàn tay đang rủ xuống của anh, giống như được giao việc, giơ lên cho anh nhìn.

Cô cũng có thể học cách chủ động.

Lục Nhất Hành mím chặt môi, cố gắng không cười, cố ý nói: “Ừm, cảm giác này tốt hơn nhiều.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.