Lục Gặp Ký Thu

Chương 27: Bút ghi âm



Hai người ở trong lều chợp mắt một lát thì Lưu Đồng đến tìm. Nhìn thấy màn che cửa bị đóng, thì trong lòng cũng suy đoán được vài phần. Cô chỉ đứng ở cửa, không cho phép người khác lại gần quấy rối.

Tuy việc câu cá rất quan trọng, nhưng bọn họ lại đang ở trong trong không gian mập mờ, nhất định sẽ hâm nóng mối quan hệ của hai người, dù sao trong lều cũng có máy quay ghi hình, đợi đến tối câu cá cũng không sao.



Hai mươi phút sau, hai người trở lại bờ hồ một lần nữa. Tất cả mọi người giống như đều ngầm hiểu lẫn nhau, không hỏi quá nhiều, chỉ là quan tâm ngón tay bị thương của Lộ Ký Thu có gì đáng quan ngại không.

Thời điểm này, cá trong hồ rất nhiều, mọi người thu hoạch cũng không ít.

Mọi người mang mấy con cá chép trong xô, trở lại bên cạnh lều vải. Sau đó phân công công việc, Tiết Phong với Y Mai sẽ xử lý cá chép, những người khác thì nhóm lửa.

Lúc này mặt trời đúng lúc bị mây che khuất, nên bên hồ có chút ẩm ướt, đánh lửa nửa ngày mà chưa bắt cháy được, cuối cùng Lục Nhất Hành lấy than mới dùng để nướng thịt còn thừa lại, sau bao công sức thì rốt cục đốm lửa nhỏ đã cháy lên.

Nồi súp được đặt trên bếp, lửa nhỏ hầm súp cá chép, mọi người ngồi trong lều vải lớn, đặt một bàn trà ở bên cạnh, nghe hai vị tiền bối kể chuyện kinh nghiệm và sự cố xảy ra kể từ khi họ vào nghề đến nay.

Trên đống lửa, súp cá chép dần dần chuyển thành màu trắng sữa, màn đêm cũng lặng lẽ buông xuống.

Tổ tiết mục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, bên trong nồi súp cá này còn có đậu hũ và nấm hương. Bỏ hết nguyên liệu vào rồi đậy nắp lại rồi tiếp tục đun nhừ trong nửa giờ.

Một lần nữa nhấc nắp vung lên thì mùi thơm đã tỏa khắp nơi, mỗi người múc một chén, cơm tối cũng vì thế mà đã giải quyết xong.

Cơm nước xong xuôi, Lộ Ký Thu xoay người thì phát hiện hộp mạch micro đỏ đèn, pin không còn đủ.

Đi ra bên ngoài máy quay, đưa mắt nhìn bốn phía tìm Lưu Đồng, anh Lương cao lớn liếc mắt đã thấy Lưu Đồng đang ngồi bên cạnh xe ăn tối.

Buông camera trên vai xuống, anh Lương đưa tay chỉ chỉ cho Lộ Ký Thu, ra hiệu cô đi thẳng qua.

Lộ Ký Thu bước nhanh qua nhóm các cameraman, “Chị Đồng, hộp mạch micro của em sắp hết pin rồi.”

Lưu Đồng vội vàng đứng dậy, vừa thu dọn bữa ăn vừa nói: ” Ừm, được, em đi vào phòng trong xe đi, chị sẽ thay pin cho.”

Lộ Ký Thu đi theo vào trong phòng trên xe, có chút khó xử nói: “Thật xin lỗi chị Đồng, nếu không chị ăn trước đi, một lát nữa em hẳn đến.”

“Không có việc gì, chị cũng ăn no rồi.” Lưu Đồng đi ra phía sau xe, tìm kiếm trong mấy thùng dụng cụ.

Lộ Ký Thu lấy hộp mạch micro trên người xuống, đứng bên cạnh đợi chị ấy.

Đột nhiên, có một cuộc trò chuyện thì thầm truyền đến.

“A Hồng, ban đêm, cậu sẽ cùng với chị Đồng theo dõi màn hình giám sát sao?” Người đặt câu hỏi có giọng nói khá lạ, có vẻ là đạo diễn của nhóm khác.

“Không phải, tôi là nửa đêm về sáng, chị Đồng với Tiểu Dương là từ tối tới nửa đêm.”

Giọng nói quen thuộc của A Hồng vang lên, Lộ Ký Thu không tự giác mím môi lắng nghe.

Sau đó, đạo diễn kia còn nói thêm, “Tôi nghe nói anh Hành có chứng mất ngủ, việc này là thật sao?”

Nghe thấy vậy, Lộ Ký Thu không khỏi sửng sốt một chút.

Anh ấy có chứng mất ngủ.

“Đúng vậy nha, tôi thường xuyên nhìn thấy anh ấy uống thuốc vào ban đêm, trước đó tổ tiết mục ra ngoài quan tâm còn cố ý hỏi qua, là có cần thuốc ngủ không.”

“Cũng đúng, nghệ sĩ bây giờ, nhất là ở vị trí như anh ấy, thật không có mấy người có thể mỗi đêm đều ngủ tốt.”

Lộ Ký Thu nghe xong thì không khỏi sửng sốt.

Lưu Đồng đưa hộp mạch cho cô, thấy cô chậm chạp không nhận lấy, thì gọi: “Ký Thu, em làm sao vậy?”

Lúc này, Lộ Ký Thu mới lấy lại tinh thần, nhận lấy hộp mạch đeo lên, rồi lắc đầu nói không có việc gì.

Xoay người xuống xe, chẳng biết tại sao, cô dường như theo bản năng bước chân chậm hơn một chút.

Mơ hồ còn có thể nghe thấy A Hồng đang nói: “Mỗi đêm anh Hành đều phải đeo tai nghe để nghe nhạc mới chìm vào giấc ngủ, chắc là một bài hát giúp ngủ ngon.”

Đi xa dần, trong đầu Lộ Ký Thu lại hiện lên hình ảnh hai người ở trên máy bay cùng đeo tai nghe nghe nhạc.

Nói thầm trong lòng, lẽ nào…



Khi quay lại lều, cô thấy trước cửa lều đều treo một ngọn đèn nhỏ, màu sắc thiên về tông ấm, nhìn rất thoải mái.

Đến trước cửa lều của bọn họ, Lộ Ký Thu khom người đang định đi vào thì thấy anh đang cầm bình xịt để phun xung quanh bên trong.

“Anh xịt ít thuốc chống muỗi,” Lục Nhất Hành vừa giải thích rồi từ bên trong đi ra, cẩn thận kéo màn che lên, “Để thuốc ngấm một chút rồi vào lại.”

Lộ Ký Thu đứng thẳng người, tò mò hỏi: “Bây giờ mới tháng ba, có muỗi sao?”

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (1), hơn nữa đây là thuốc chống muỗi nên cũng có thể ngăn côn trùng rất tốt.”

(1) Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất là câu thành ngữ Trung Quốc, đại ý là phải cẩn thận, đề những việc không hay, không lường trước được có thể xảy ra.

Lục Nhất Hành nhún vai cười nói, nói chung là phòng ngừa một chút vẫn hơn.

Lộ Ký Thu cái hiểu cái không gật đầu.

“Đi thôi, anh dẫn em đi rửa mặt.” Lục Nhất Hành vén tay áo lên, nắm tay cô đi ra chỗ cách đây không xa, đèn không đủ sáng, nắm tay cũng coi như hợp lý.

Lúc này, Ông Y Y ở trong lều đối diện liên tục oán giận, “Ở đây sao lại nhiều muỗi như vậy, buổi tối làm thế nào để ngủ nha, thật không hiểu tổ tiết mục nghĩ thế nào,”

Phạm Thước ngồi trước cửa lều, nghe vậy có chút không chịu nổi mà đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên tay, làm bộ phải rời đi.

Ông Y Y vội vàng gọi anh: “Anh đi đâu vậy, ở đây đen kịt như vậy, em sợ.”

Nếu như không phải đang ghi hình, chắc chắn Phạm Thước đã xoay người rời đi.

Thế nhưng, từ trước đến nay, công ty đã xây dựng hình tượng cho cậu, hiển nhiên không cho phép cậu làm như vậy.

Phạm Thước xoay người, cười nhìn Ông Y Y, nói: “Anh đi hỏi đạo diễn một chút, xem bọn họ có xịt chống muỗi không?”

Nói xong thì mới xoay người rời đi.

Nhìn cậu ấy đi xa, Ông Y Y đứng dậy, đưa tay kéo màn che máy quay xuống, lấy mũ che một máy quay khác ở bên cạnh, xoay người đưa lưng về phía máy quay bên kia.

Che micro, tức giận lầm bầm: “Dã ngoại cái gì cơ chứ, hết nướng lại câu cá.”

Ban đầu là Ông Y Y tận dụng quan hệ của bản thân mới có thể được đề cử tham gia chương trình này. Đương nhiên cô cũng biết, chương trình vốn chỉ định Lộ Ký Thu rồi, cũng biết người sẽ hợp tác với Lộ Ký Thu là Phạm Thước.

Thẳng thắn mà nói, trước đây cô cũng không trông cậy vào việc có thể hợp tác với Phạm Thước, nhưng vì chương trình có sự tham gia của tiểu thịt tươi như Phạm Thước, thì so với những vị khách mời lớn tuổi, sức hút nhất định chỉ có cao chứ không thấp hơn.

Không biết số phận trêu ngươi như thế nào, lúc bắt đầu ghi hình, người hợp tác của cô lại biến thành Phạm Thước. Lúc đầu còn vui mừng, cảm giác mình có thể dựa vào mối quan hệ đang hot này để mượn cơ hội hâm nóng tên tuổi.

Nhưng đến khi nhìn thấy Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành thành một đôi xuất hiện thì trong lòng cô ta chỉ còn lại tức giận. Ông Y Y nghĩ vốn Lục Nhất Hành sẽ hợp tác với cô, thậm chí cảm thấy độ hot bây giờ của Lộ Ký Thu đáng lẽ đều là của cô ta.



Dù sao ở bên ngoài cắm trại dã ngoại, điều kiện sẽ không quá tốt, rửa mặt chỉ có thể dùng chậu để đựng nước, đánh răng trước rồi mới rửa mặt.

May mắn là Lộ Ký Thu không thuận tay trái, nếu không ngón tay trỏ trái bị băng bó thành như vậy thì không biết phải đánh răng như thế nào.

Lục Nhất Hành thấy cô lấy tay trái giữ tóc, động tác tay phải nhanh chóng đánh răng, còn không quên vỗ nước lên mặt để rửa sạch sẽ.

“Em định rửa mặt như thế nào?” Lục Nhất Hành hỏi cô.

Nghe vậy, Lộ Ký Thu ngẩn ra, cô quên mang dây buộc tóc rồi, nếu rửa mặt thì có chút phiền toái.

“Em đi tìm nhân viên công tác mượn một sợi dây buộc tóc nhé!”

Nói xong, Lộ Ký Thu xoay người muốn rời đi.

Lục Nhất Hành đã tiến lên trước một bước, ngăn cản cô: “Để anh giúp em.”

“Anh làm thế nào…”

Lộ Ký Thu còn đang muốn hỏi anh sẽ giúp như thế nào thì thấy hai tay anh xẹt qua lỗ tai cô, động tác nhẹ nhàng cầm gọn tóc của cô lên.

“Chờ một chút.” Lục Nhất Hành nhẹ giọng nói, buông một tay ra rồi đi vòng ra phía sau cô, cẩn thận lấy toàn bộ tóc rũ xuống bên tai cô nắm gọn ra phía sau.

“Được rồi, rửa đi!”

Giọng nói của anh tự nhiên ở đằng sau vang lên, hai tai Lộ Ký Thu không khỏi đỏ rực, chỉ vội vàng khom lưng, lấy nước rửa mặt.

Cách đó không xa, Lưu Đồng sờ sờ mái tóc ngắn của mình, không kìm lòng được mà nói: “Ảnh đế làm cho người ta thật đau lòng, tôi cũng muốn nuôi tóc dài.”

A Hồng đứng ở bên cạnh, cười nói: “Chị Đồng, cẩn thận bị anh rể nghe thấy nha!”

Lưu Đồng tức giận hừ một tiếng, nói: “Đừng nhắc đến chồng chị thì hơn, trước đây nên phải cho anh ấy theo đuổi thêm vài năm nữa.”



Dưới chân núi, bên mặt hồ, nhiệt độ buổi tối luôn luôn thấp hơn một chút so với khu vực trung tâm thành phố.

Tất cả mọi khách quý đều đi vào trong lều, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhân lúc Lục Nhất Hành còn chưa đi vào trong lều, Lộ Ký Thu vội vàng vào lều. Không chỉ thay đổi đồ ngủ, cô còn mặc cả áo len và quần thể thao rồi chui vào trong túi ngủ, rất sợ sẽ phải đối mặt cùng ngủ với anh.

Đây là lần đầu tiên cô đi cắm trại dã ngoại, cùng là lần đầu tiên ngủ trong túi ngủ. Có chút mới mẻ, cũng có chút khẩn trương.

Chẳng lẽ chút khẩn trương này là bởi vì anh và cô cùng ở trong một cái lều ư?

Mới vừa nằm xuống, Lục Nhất Hành đã trở lại.

Lộ Ký Thu còn không kịp nhắm mắt, chỉ có thể cùng anh nhìn nhau, cười cười, giả vờ bình tĩnh, hỏi anh: “Anh cũng muốn ngủ sao?”

Lục Nhất Hành nhìn cô chui vào trong túi ngủ, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ra bên ngoài, hai tay nhỏ bé cũng nắm chặt túi ngủ, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

“Ừ, bây giờ ngủ.”

Khom lưng đi vào trong lều, xoay người thả màn che cửa xuống, lúc này với chui vào trong túi ngủ.

Lộ Ký Thu Thu nín thở, bên cạnh có thêm một người là anh, cảm giác bên trong lều đều ngập tràn mùi hương của anh. Một nửa là an tâm, một nửa là luống cuống.

Bên ngoài lều, nhân viên công tác đi tới đi lui, giống như đang thu dọn cái gì.

“Muốn nghe nhạc không?”

Nghe anh nói vậy, Lộ Ký Thu nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đưa một bên tai nghe cho cô. Cảnh này với lần trước trên máy bay đều giống nhau như đúc.

Lộ Ký Thu gần như không có lý do gì để từ chối, vừa định đưa tay nhận lấy nhưng mà tay chưa kịp đưa ra thì đã thấy anh nghiêng người lại gần.

Một giây tiếp theo, bên tai phải đã có tiếng nhạc.

Hai người nằm song song trong lều, trong tai nghe vẫn là bài hát đó, là bài hát của cô.

Lộ Ký Thu rất muốn hỏi tại sao lại là bài hát này, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể nói ra lời.

Nhắm mắt lại, bên tai phải là tiếng nhạc, tai trái còn lại có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh.

Không biết qua bao lâu, dường như anh đã chìm vào giấc ngủ.

Lộ Ký Thu lặng lẽ xoay người, hơi ngạc nhiên khi thấy bút ghi âm anh đặt trên gối để phát nhạc.

Thì ra anh đều dùng bút ghi âm này để phát nhạc.

Mượn ánh sáng bên ngoài lều, tầm mắt cô không tự chủ được mà nhìn về phía gò má của anh, hiếm có cơ hội để có thể nhìn anh một cách tỉ mỉ, từ lông mày tới lông mi rồi từ mũi đến khóe miệng.

Lộ Ký Thu mấp mím môi, có chút chột dạ thu hồi tầm mắt, lực chú ý lại một lần nữa dời tới bút ghi âm.

Thuận tay cầm bút ghi âm lên, nhấn vào bài hát tiếp theo, lại phát hiện cũng chỉ có một bài duy nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.