Lục Gặp Ký Thu

Chương 34: Cấm rải cẩu lương



(1) Cẩu lương (thức ăn chó) là một từ lóng của người Trung Quốc dùng để trêu đùa, chỉ các hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào mà các cặp đôi yêu nhau thể hiện trước mặt những người độc thân. (nguồn: SGV)

Lộ Ký Thu đứng tại chỗ sửng sốt một chút, sau đó nói: “Không cần đi sớm như vậy, bảy giờ mới vào cửa, bảy giờ rưỡi chúng ta hẳn đến là được.”

Nói xong, Lộ Ký Thu lại đi thông báo với Lưu Đồng, mặc dù quán bar của Tần Cẩn không phải là hộp đêm, nhưng ánh sáng và tiếng nhạc ồn ào nhất định sẽ không có cách nào để phối hợp cùng tổ tiết mục, có thể sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của việc ghi hình.

Nhưng cũng may, Lưu Đồng hiểu rõ, nếu như lúc đó không thể thu âm thì bọn họ sẽ tập trung vào hình ảnh. Dù sao đây cũng là chương trình truyền hình thực tế, không thể bởi vì không tiện ghi hình, mà cứng rắn yêu cầu khách mời mất đi cuộc sống của mình.



Vì để hai người khởi hành thuận tiện, không quá gây chú ý, Lộ Ký Thu cố ý nhờ Cẩm Vũ bảy giờ tới đón bọn cô.

Lộ Cẩm Vũ cũng coi như đúng giờ, qua bảy giờ một chút thì đã gọi điện thoại cho Lộ Ký Thu, nói là cậu ấy đã đến.

Hai người đi theo nhân viên công tác đi xuống lầu. Vừa đi ra khỏi chung cư, Lộ Ký Thu thấy Lộ Cẩm Vũ đang đứng bên cạnh Đồng Tiểu Nam.

“Chị Ký Thu!”

Lúm đồng tiền vẫn xuất hiện trên mặt Đồng Tiểu Nam giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi.

Lộ Ký Thu có hơi kinh ngạc khi Lộ Cẩm Vũ mang Tiểu Nam đến, cười chào hỏi Đồng Tiểu Nam rồi quay lại nhìn Lộ Cẩm Vũ.

Đồng Tiểu Nam nhỏ hơn Lộ Cẩm Vũ một tuổi, nhà họ Lộ và nhà họ Đồng cũng đã là hàng xóm vài chục năm, nên Lộ Ký Thu vẫn luôn yêu thích cô em gái nhà bên này.

Ba năm trước, Lộ Ký Thu bận rộn chuyện tranh tài, nửa đêm chạy về nhà lấy tài liệu thì phát hiện hai người này đang hẹn hò, nói chuyện yêu đương.

Gia giáo nhà Đồng Tiểu Nam rất nghiêm, Lộ Cẩm Vũ cam đoan với Lộ Ký Thu là sau khi tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định mới chính thức công khai quan hệ yêu đương của hai người.

Thật ra hai đứa cũng không cần vụng trộm yêu đương, nhưng nếu như người lớn hai nhà biết chuyện hai đứa ở cùng một chỗ, thì nhất định là so hiện tại sẽ phiền phức hơn nhiều, yêu đương cũng không có tự do như vậy.

Lộ Ký Thu không có lý do để phản đối, thế nên vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao đây cũng là chuyện của hai đứa chúng nó, cô không tiện nhúng tay vào.

Nhưng mà, hôm nay Lộ Cẩm Vũ mang Đồng Tiểu Nam đi theo, chắc hẳn là em ấy đã chuẩn bị thẳng thắn nói chuyện với người lớn hai nhà.

Bây giờ, tổ tiết mục đang gắn hai ba cái máy quay trên xe Lộ Cẩm Vũ, như vậy sẽ không cần cameraman ngồi cùng xe với bọn họ. Bọn họ nói chuyện trong xe cũng có thể thỏa mái hơn một chút.

Đồng Tiểu Nam ngồi ở ghế phụ, cúi đầu cài micro trên cổ áo, nửa ngày cũng không gắn được.

“Thật ngốc!”

Ngoài miệng Lộ Cẩm Vũ nói như vậy, nhưng cơ thể lại xích lại gần, kiên nhẫn giúp Đồng Tiểu Nam gắn micro.

Lộ Ký Thu ngồi ở ghế sau, nhìn hai người phía trước, không nhịn được mà nở nụ cười.

Bình thường cô đều làm việc bên ngoài, rất hiếm khi thấy được bộ dáng này của em trai nhà mình.

“Chị, nghe nói gần đây chị Tần Cẩn đang theo đuổi bác sĩ Hứa, sắp thành công rồi.”

“Bác sĩ Hứa?”

Lộ Ký Thu khó nén kinh ngạc, trong ấn tượng của mình, bác sĩ Hứa sẽ không giống là người sẽ đi quán bar.

“Đúng vậy nha, gần đây phong cách ăn mặc của chị Tần Cẩn thay đổi, nói chuyện còn ỏn ẻn, làm cho em khó chịu chết đi được!” Lộ Cẩm Vũ vừa nổ máy, vừa tò mò hỏi, “Chị, bác sĩ Hứa này có phải rất đẹp trai không, nên mới làm cho chị Tần Cẩn bị mê hoặc như vậy?”

Lộ Ký Thu nhún vai, thành thật trả lời nói: “Rất đẹp trai!”

Lục Nhất Hành ngồi ở một bên, yên lặng nghe.

Lộ Cẩm Vũ liếc nhìn vào gương chiếu hậu, không khỏi cười trộm một chút, tiếp tục đào cái hố kia, “À, có thể so với anh rể em không?”

Lộ Ký Thu chưa kịp phản ứng, nói: ‘Anh rể em?”

Sửng sốt một chút, lập tức hét lên: “Lộ Cẩm Vũ! Đã nói là em không được gọi loạn!!” Lộ Cẩm Vũ nhún vai, giả bộ nhu thuận im lặng, nhưng mà bên trong là đã đạt được mục đích.

Xe chậm rãi chạy ra đường lớn, gương mặt Lộ Ký Thu cũng nhanh chóng đỏ rực như trời ráng chiều.

Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn bóng cây lui dần, không biết đêm nay, Lộ Cẩm Vũ sẽ còn nói lung tung cái gì nữa.

Đột nhiên, bên cạnh vang lên giọng nói của cậu ấy.

“Thật ra, em cũng tò mò em với bác sĩ Hứa kia thì ai sẽ đẹp trai hơn.”

Vừa mới nói xong, Lộ Cẩm Vũ đã phốc một tiếng, bật cười.

Lộ Ký Thu đưa tay sờ lỗ tai, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Em, hai người không cùng một phong cách.”

Đúng lúc đèn đỏ, Lộ Cẩm Vũ nhẹ phanh xe, thay Lộ Ký Thu trả lời.

“Yên tâm đi anh rể, bác sĩ Hứa không hợp với khẩu vị của chị gái em.”

“Lộ Cẩm Vũ, em đúng là phiền phức, lo lái xe đi!”

“Chị, đang đèn đỏ.”

Trên đường đi, Lộ Ký Thu hận không thể nhảy xe bỏ trốn, nếu không thì chính là bịt cái miệng của Lộ Cẩm Vũ lại.



Hôm nay là thứ sáu, lại đúng giờ tan tầm giờ cao điểm, lúc bọn cô đến quán bar thì đã bảy giờ rưỡi.

Quán bar tên gọi Keer.

Đây là tên của một ngôi sao mới nhất trong dải ngân hà. Có ghi chép chỉ ra rằng, từ thế kỷ 16 đến bây giờ, đây là ngôi sao đầu tiên có thể nhìn thấy bằng mắt thường vào ban ngày.

Tần Cẩn không muốn lập quán bar hộp đêm, mà là tạo ra một nơi để mọi người có thể buông lỏng, thoải mái dễ chịu.

Uống một ly rượu đặc biệt, nghe một bài hát đặc biệt, gặp gỡ một người đặc biệt.

Đây mới là quán bar lý tưởng mà Tần Cẩn muốn.

Lộ Cẩm Vũ thường xuyên đến đây cổ vũ, xem như là người quen của nơi này, dẫn Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành đội mũ đi đến bên cạnh quầy bar.

Tần Cẩn đang đứng trong quầy bar, cúi đầu gửi nhắn tin, hôm nay cô ấy lại đổi phong cách, tóc uốn gợn sóng dài tới eo, trên người mặc một chiếc váy màu trắng, nhìn nữ tính thêm mười phần. Chỉ cần cô ấy không mở miệng nói chuyện, nhất định sẽ không phá hủy hình tượng của mình.

Lộ Ký Thu đi qua, đưa tay gõ gõ quầy bar trước mặt cô ấy, “Bác sĩ Hứa đã đến!”

Cứ tưởng rằng Tần Cẩn sẽ bị lừa, nhưng mà không biết là khi cô ấy ngẩng đầu lên, thì là gương mặt rầu rĩ không vui.

“Hắc, chị Tần Cẩm, chị sao vậy?” Lộ Cẩm Vũ dẫn Đồng Tiểu Nam ngồi xuống bên cạnh, nhịn không được trêu ghẹo: “Sẽ không phải là thất tình chứ?”

Tần Cẩn nghe xong, tay chống eo, mắng: “Phi, em mới thất tình đấy!”

Nói xong cũng cất điện thoại di động, trên mặt nở nụ cười chào hỏi Lục Nhất Hành, sau đó quay người nhìn Đồng Tiểu Nam nói: “Tiểu Nam, tranh thủ thời gian vứt cậu ấy đi, để cho nó nếm thử mùi vị thất tình.”

Trêu ghẹo vài câu, Tần Cẩn để trợ lý đi lấy khay trái cây và đồ ăn vặt tới, sau đó dựa trên quầy bar thở dài.

“Có chuyện gì giữa cậu với bác sĩ Hứa thế?” Lộ Ký Thu đưa tay giúp cô ấy sửa tóc giả cho ngay thẳng.

“Hôm qua anh ấy đã đồng ý sẽ tới, buổi sáng tớ không yên lòng nên gọi điện thoại cho anh ấy. Anh ấy nói nhất định bảy giờ sẽ đến.”

Tần Cẩn vừa nói, vừa chỉ chỉ đồng hồ, “Bây giờ đã mấy giờ rồi, gọi điện thoại thì anh ấy cũng không nhận, không muốn tới cũng đừng có đồng ý với tớ mà!”

Ngược lại, Lộ Ký Thu không cảm thấy bác sĩ Hứa là người không giữ chữ tín, không đúng giờ như vậy.

“Có thể là phòng khám quá bận.”

“Vừa rồi tớ cũng đã gọi điện cho phòng khám. Anh ấy không có ở đó.” Tần Cẩn càng nói lòng càng phiền, dứt khoát ngồi thẳng người khoát khoát tay nói, “Được rồi, được rồi, thích tới hay không, chúng ta tự chơi đùa, mặc kệ anh ấy.”

Chỉ một lát sau, khay trái cây cùng đồ ăn vặt đã được bưng lên. Lúc này trong quán bar còn chưa có nhiều người, nhưng ánh đèn đã điều chỉnh tối hơn một chút.

Ở phía sàn nhảy bên kia đã một ban nhạc đang hát, giai điệu nhạc jazz dễ chịu, thoải mái, không ồn ào.

Tần Cẩn an bài cho tổ tiết mục một phòng bao trên lầu, với cảnh tượng như bây giờ, việc thu âm là không có khả năng. Tần Cẩn đồng ý để bọn cô sắp xếp mấy cameraman đi cùng, nhưng không thể quá trắng trợn, dù sao sẽ có khách hàng nhìn thấy sẽ để ý.

“Chị Tần Cẩn, khi nào anh Hạ Duy đến nha? Một giờ trước anh ấy gọi điện thì anh ấy nói là đã ra ngoài.” Lộ Cẩm Vũ cất giọng hỏi Tần Cẩn.

“Người này, chưa tới tám giờ thì sẽ không xuất hiện.” Tẩn Cẩn vừa pha rượu vừa nói. Lộ Ký Thu cầm một miếng khoai lang tím sấy khô, xích lại gần Lục Nhất Hành, nhẹ giọng giải thích: “Hạ Duy là đàn anh cùng trường đại học với tụi em, cũng là người hợp tác mở quán bar này với Tần Cẩn.”

Vừa nói xong, khoai lang tím sấy khô trong tay bị anh ăn hết một nửa.

Tim bị chậm một nhịp, nghiêng đầu tránh không nhìn vào mặt anh, thiếu chút nữa là mơ hồ bỏ nửa còn lại vào trong miệng mình.

Lúc này, cô lại thoáng nhìn thấy Đồng Tiểu Nam bên cạnh đang cầm một miếng khoai tây đút cho Lộ Cẩm Vũ ăn.

Lộ Ký Thu không khỏi ho một tiếng, học bọn họ, đem nửa khoai lang tím sấy còn lại đưa đến bên miệng Lục Nhất Hành, “Cho anh!”

Chắc hẳn những cặp đôi yêu nhau thường hay làm mấy động tác nhỏ này đi.

Tần Cẩn ngẩng đầu nhìn, trước mắt là hai cặp đôi, nhìn không được mà lên tiếng: “Các người không thấy thông báo trước cửa sao, có thể mang thú cưng đến nhưng không được mang thức ăn cho chó vào?”

Vừa dứt lời, sau lưng mọi người lại vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Ấy chà, hôm nay đúng là đông đủ quá nhỉ!”

Nghe tiếng, Lộ Ký Thu theo bản năng quay đầu, đứng dậy chào đàn anh Hạ Duy.

Hạ Duy tiến lên một bước, mở rộng tay, cho Lộ Ký Thu một cái ôm thật to. Lộ Ký Thu giật mình, đứng nguyên tại chỗ, trước kia Hạ Duy không giống như vậy nha, hôm nay uống lộn thuốc gì à!

Ở bên cạnh quầy bar, mọi người đều đang cười trộm, chỉ duy nhất Lục Nhất Hành là không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.