Lục Nhất Hành bất ngờ chủ động giới thiệu khiến cho Lộ Ký Thu sững sờ.
“Cái kia, chúng tôi là…” Lộ Ký Thu cố gắng giải thích.
Lời còn chưa nói hết, Lục Nhất Hành đã cắt ngang, nghiêng đầu nhìn cô nói: “Chẳng lẽ không đúng ư?”
Vừa nói vừa giơ tay đang nắm của hai người lên cao một chút, như đang nhắc nhở cô — “bằng chứng” còn ở đây, em muốn phủ nhận sao?
Lộ Ký Thu nhìn anh chằm chằm, chớp chớp mắt, không biết phải nói gì.
Ảnh đế quả thực chẳng phải hữu danh vô thực, cô thiếu chút nữa cũng tin là thật.
Hai nữ sinh đứng một bên nhìn nhau rồi chủ động nói: “Không có việc gì, không có việc gì, tụi em hiểu rồi, đều hiểu cả rồi ạ!”
Nói xong cũng đưa tay chỉ chỉ chỗ hai người nắm tay chung với nhau, sau đó giơ tay làm kí hiệu ok.
Nhìn bóng lưng chạy đi của hai nữ sinh, khóe miệng của Lộ Ký Thu không khỏi co rút, các cô ấy có thật sự hiểu hay không…
Lục Nhất Hành nắm tay cô đi vào bên trong siêu thị, thấy cô còn đang lo ngại chuyện vừa rồi, không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Ba mươi ngày này, chúng ta là một cặp đôi yêu nhau. Nếu như chính mình không tin điều này thì làm sao để cho khán giả nhìn thấy được sự “chân thực” được đúng không?”
Vừa đẩy xe mua sắm, anh vừa quan sát nét mặt của cô, lại tiếp tục nói: “Hơn nữa, chương trình này là mô phỏng sinh hoạt của cặp đôi yêu nhau, bây giờ vẫn chưa chính thức phát sóng, nếu cứ như vậy, khán giả sẽ cho rằng chúng ta giả vờ, đang diễn thôi, có đúng không nào?”
Được Lục Nhất Hành khai thông tư tưởng, Lộ Ký Thu cảm thấy anh nói vô cùng có lý.
Thấy cô không còn mất tự nhiên, Lục Nhất Hành đi tới quầy bên cạnh chọn nguyên liệu nấu ăn, khóe miệng không nhịn được mà vểnh cao, chỉ có cô là không nhìn thấy được.
Dù sao cũng là chương trình quay ở nơi công cộng, độ nổi tiếng của hai người rất cao, thực sự không thích hợp ở bên ngoài quá lâu, vì thế, họ chỉ mua những nguyên liệu cần dùng cho đêm nay.
Ngoài ra, hai người còn phải mua thêm đồ vật nhỏ để làm tăng cảm xúc cho ngôi nhà nhỏ của hai người.
Đạo diễn tiết lộ cho hai người, Ông Y Y và Phạm Thước đã mua rất nhiều nến.
Lộ Ký Thu nghe xong, không kìm lòng được mà bĩu môi, bữa tối dưới ánh nến ư? Càng nghĩ thì chỉ càng thấy buồn nôn mà thôi.
“Chúng ta không nên mua cái đó. Rất kỳ quái!” Lộ Ký Thu sáp lại gần anh và nói, rất sợ anh cũng muốn mua nến để có bữa tối lãng mạn.
Lục Nhất Hành cười nhẹ, cũng không nói chuyện, trực tiếp kéo cô đi tới khu trưng bày độc quyền… Khu vực sản phẩm điện tử.
Bọn họ đang đứng trước tủ trưng bày sản phẩm mới nhất của Polaroid (1).
(1) Polaroid là công ty sản xuất máy ảnh chụp lấy liền nổi tiếng của Mỹ.
Lúc trở lại căn hộ 902 đã là năm giờ rưỡi chiều.
Bảy giờ là thời gian để các cặp đôi tập trung một chỗ để ăn tối, vậy là có khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ để làm hai món ăn, thời gian còn khá nhiều.
Lộ Ký Thu tuy rằng không biết nấu ăn nhưng lại là một trợ thủ vô cùng tốt, ví dụ như lặt cần tây…
“Ký Thu, cần tây sẽ không đủ dùng mất.”
Nghe thấy anh nhắc nhở, Lộ Ký Thu mới vội vàng cúi đầu, nhìn cần tây trong tay đã không còn hình dáng cần tây như ban đầu, cô quyết định không cần phải hành hạ cần tây nữa, chuyển sang gọt khoai tây.
Đưa dụng cụ gọt cho cô, gọt thử vài đường, Lục Nhất Hành lại không nhịn được mà nhắc nhở: “Cẩn thận chứ không sẽ gọt vào tay đấy nhé!”
“Dạ!”
Lộ Ký Thu trả lời chắc chắn, nhưng đã thất bại chỉ trong không quá ba giây sau đó.
Lục Nhất Hành nghe thấy cô hít vào một hơi, liền vội vàng chạy lại xem cô.
“Không có việc gì, không có việc gì, thiếu chút nữa mới bị…” Lộ Ký Thu nhanh chóng thu lại vẻ mặt lúng túng, một lần nữa cầm cẩn thận củ khoai tây.
Lục Nhất Hành lấy dụng cụ gọt vỏ và khoai tây trong tay cô, nói: “Đúng vậy, chỉ thiếu chút nữa! Thiếu chút nữa là bị gọt vào tay đấy.”
Lộ Ký Thu chỉ cảm thấy vừa rồi tay cô bị trơn, cũng không phải là do cô làm không tốt.
“Em làm được mà, chậm một chút thì sẽ không bị cắt vào tay.” Lộ Ký Thu vừa nói vừa muốn cầm lại củ khoai tây, cô muốn chứng minh là mình có thể giúp anh mới được.
Lục Nhất Hành cố ý cầm khoai tây giơ cao khỏi đỉnh đầu, nhìn cô với không tới, vẻ mặt nóng nảy thì không nhin được cười, nói: “Nghe lời, để anh gọt khoai tây, cái này yêu cầu phải có “kỹ năng nghề nghiệp”, em không làm được đâu.”
Lộ Ký Thu thả tay xuống, sờ sờ chóp mũi, hai người cùng nhau tranh giành một củ khoai tây, trông có vẻ ngu ngốc quá đi!
“Vậy thì em…”
Lực Nhất Hành đã đoán được sự kiên trì của cô, nhẹ giọng nói: “Em chỉ cần đứng chỗ này, nhìn anh làm là được.”
Lộ Ký Thu há miệng, quên đi, cô hình như không giúp được gì.
Cứ như vậy, Lộ Ký Thu khéo léo đứng bên cạnh anh, “một tất cũng không rời”.
Nhìn động tác gọt khoai tây thành thạo của anh, rồi sau đó bỏ vào nồi thịt bò đang hầm, cho thêm các loại gia vị mà Lộ Ký Thu không hề biết tên.
Chờ thịt bò ngấm gia vị, Lục Nhất Hành lại xoay người xử lý tôm, thấy anh cầm cây tăm ghim dọc theo thân tôm, nhẹ nhàng khều một cái, dễ dàng lấy đường chỉ trên lưng tôm ra.
“Thật lợi hại nha!” Lộ Ký Thu buột miệng thốt lên, rốt cuộc không kìm lòng được mà hỏi anh: “Thầy Lục, anh học được kỹ năng nấu nướng từ khi quay bộ phim “Hương vị và cuộc sống” ạ?”
Đó là bộ phim mà Lộ Ký Thu đã xem đi xem lại ba, bốn lần, nhớ tới đạo diễn đã từng nói người đồng hành của cô là khách mời nam với khả năng nấu ăn cực kỳ tốt, bây giờ Lộ Ký Thu nhìn thấy anh thuần thục như vậy liền nghĩ đến bộ phim đó,
Trong phim, Lục Nhất Hành đóng vai ông chủ nhà hàng kiêm đầu bếp chính, khi đó, Lộ Ký Thu mới học năm ba đại học, nhìn Lục Nhất Hành trong phim, cô liền cảm thấy đàn ông biết nấu ăn là một người đàn ông tốt.
Lục Nhất Hành trả lời cô, nhưng một lúc lâu không nghe Lộ Ký Thu nói tiếp, vì vậy anh ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện cô đang nhìn chằm chằm mình.
Lục Nhất Hành rửa tay, đi gần về phía cô, nói: “Đang suy nghĩ chuyện gì thế?”
“A?” Lộ Ký Thu lúc này mới hồi phục tinh thần, lại bị Lục Nhất Hành đứng gần nên nói năng lộn xộn, “À, em đang nghĩ về anh nha…”
Lục Nhất Hành hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười.
“Không phải, em là đang suy nghĩ về bộ phim của thầy Lục…” Lộ Ký Thu càng nói càng thấy mất tự tin.
Lục Nhất Hành cười phá lên, nhặt hạt điều mới nướng xong, tự nhiên đưa tới bên miệng cô.
Lộ Ký Thu theo bản năng há miệng, nhưng khi cắn hạt điều thì không cẩn thận cắn vào đầu ngón tay của anh, cảm giác ấy làm cô không tự chủ lui về phía sau né tránh.
“… Em có mang theo một chai rượu đỏ, để em lên lầu cầm xuống.”
Lộ Ký Thu nói xong liền chạy trốn lên lầu như bay.
Lục Nhất Hành đứng trong phòng bếp, cúi đầu nở nụ cười yếu ớt, liệu ba mươi ngày có đủ không đây —–
Trong phòng giám sát, là một người từng trải, Lưu Đồng liên tục lẩm bẩm, “Chị nói mà, với địa vị như cậu ấy, hà tất gì phải tham gia chương trình này của chúng ta, thì ra là như vậy nha!”
Trên đầu đầy dấu chấm hỏi, A Hồng hỏi: “Chị Đồng, chị đang nói cái gì vậy nha?”
Lưu Đồng nhìn “cẩu độc thân” A Hồng, lắc đầu thở dài, nói: “Cậu nha, vẫn không hiểu gì thì tốt hơn.”
Nếu A Hồng mà hiểu, cẩu lương này phải ăn gấp đôi.
Đem thức ăn ngon bỏ vào trong hộp giữ nhiệt, hai người đi đến tòa nhà số 1.
Đúng lúc gặp được đội Ông Y Y, Lộ Ký Thu bình thường không nói nhiều, Ông Y Y xuất hiện thì cô càng kiệm lời hơn. Nhưng Phạm Thức lại là người thích khuấy động bầu không khí thêm sôi động, vừa vào cửa đã chủ động hỏi hai người làm món gì.
Món ăn được đồng loạt bày lên bàn, đưa mắt nhìn thì thấy món của Ông Y Y toàn vị cay.
Món cháo sở trường của cô Y Mai vẫn đang nấu, thầy Tiết Phong thì làm món khâu nhục kho dưa (2) đặc biệt của mình, mùi hương lan tỏa bốn phía, mọi người không kìm lòng được mà nuốt nước miếng.
(2) Khâu nhục, còn gọi là Nằm khâu, là món ăn có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc, được làm từ thịt ba chỉ kho rau cải khô.
Lục Nhất Hành cũng làm món tôm bóc vỏ và thịt bò nạm, những món mà già trẻ lớn bé đều vô cùng thích, còn Ông Y Y và Phạm Thước nấu món Shuizhu (3) và cải thảo xào ớt.
(3) Shuizhu (tên đầy đủ là Shuizhuroupian) là một món ăn Trung Quốc, có nguồn gốc từ ẩm thực của Tứ Xuyên và tên theo nghĩa đen là “thịt luộc cắt lát” với gia vị chính gồm ớt và dầu thực vật. Thịt heo đem luộc sau đó sẽ rưới ớt đã được phi qua dầu và một số nguyên liệu khác lên.
Vừa sáp lại gần gửi, cô Y Mai đã hắt hơi ba cái liền, vị cay tê dại của hai món này thật đúng là không thể đùa.
Lộ Ký Thu đưa khăn giấy cho cô Y Mai, Ông Y Y tức giận bĩu môi.
Còn Phạm Thước thì có chút ngượng ngùng, đem hai món ăn xê dịch ra xa.
Tiết Phong giải thích: “Hai chúng tôi đều không thể ăn cay, cô Y Mai của mọi người thậm chí còn không ngửi được mùi cay.”
Dứt lời còn bật cười vài tiếng, vì thế bầu không khí lúng túng đã hòa hoãn không ít.
Món cháo hải sản được mang lên, mọi người đều ngồi vào bàn, toàn bộ camera đứng thành một hàng, trung bình cứ mỗi vị khách mời sẽ có hai camera trở lên.
Lộ Ký Thu mang rượu vang tới, đứng dậy rót cho mỗi người một ly, sau đó mới ngồi xuống.
Tiết Phong bình thường rất thích uống rượu vang, nên chỉ vừa ngửi thấy mùi rượu đã không nhịn được mà khen ngợi: “Ký Thu, rượu này chắc chắn rất ngon đấy.”
Lộ Ký Thu bình thường cũng sẽ uống một vài ly trong những trường hợp đặc biệt, nhưng hoàn toàn không am hiểu về rượu.
Rượu này là bạn tốt Tần Cẩn tặng cho cô vào dịp sinh nhật hai mươi ba tuổi, Tần Cẩn biết uống và pha chế rượu, cũng biết Lộ Ký Thu không thể uống được rượu mạnh, vì vậy mỗi năm cô ấy đều cẩn thận chọn một chai rượu vang chất lượng để tặng cho cô.
Bình thường Tần Cẩn còn hay nói giỡn, cô ấy đã chôn một vò rượu “Bạn Thân” Hồng (4), chờ đến ngày Lộ Ký Thu lấy chồng, cô ấy sẽ đào lên tặng cho cô.
(4) Ở Trung Quốc, thời xưa, cha mẹ thường chôn rượu vào ngày sinh con gái, ủ đến khi con gái đi lấy chồng thì đào lên đãi mọi người. Vì thế, rượu này có tên gọi là “Nữ Nhi Hồng. Trong dân gian Trung Quốc có truyền câu thơ: “Sinh nữ tất nhưỡng Nữ Nhi Tửu, Giá nữ tất ẩm Nữ Nhi Hồng” (Tạm dịch: “Sinh con gái thì ủ Nữ Nhi Tửu, Gả con gái thì uống Nữ Nhi Hồng”). Ở đây, Tần Cẩn là bạn thân của Lộ Ký Thu nên cô ấy chôn rượu thì tự ví là rượu “Bạn Thân” Hồng.
Bữa tiệc đầu tiên, cứ như vậy mà bắt đầu.
Trước ống kính, hôm nay Ông Y Y có vẻ rất nhiệt tình, ngồi ở đối diện liên tục gắp đồ ăn cho Lộ Ký Thu, tuy nhiên tất cả các món cô ta gắp đều rất cay.
Lộ Ký Thu nói cảm ơn nhưng cũng chậm chạp không ăn, Ông Y Y liền không vui.
“Ký Thu, đồ ăn của chị và Phạm Thước làm không ngon sao? Em cũng thật không nể tình đấy!” Nửa câu sau nghe có vẻ đùa giỡn nhưng Lộ Ký Thu biết, Ông Y Y đang khó chịu với cô.
Lộ Ký Thu còn chưa kịp đáp lời thì miếng thịt trong chén của cô đã bị Lục Nhất Hành gắp đi.
“Sắp tới, Lộ Ký Thu phải thu âm bài hát, cô ấy không ăn cay trong thời gian này.” Lục Nhất Hành nói chuyện nhưng không nhìn Ông Y Y lấy một lần, giọng nói lãnh đạm.
Lộ Ký Thu hơi giật mình nhìn anh, làm sao anh biết được cô sắp thu âm bài hát?
Lục Nhất Hành nói xong thì ăn miếng thịt, sau đó nói với Phạm Thước: “Bình thường nghe đạo diễn Vương nói, cậu làm đồ ăn Tứ Xuyên đặc biệt tốt, hôm nay được thưởng thực, quả thật rất ngon!”
Trong ngoài lời nói này đều ám chỉ rằng anh đang ăn đồ ăn do Phạm Thước làm, chẳng liên quan gì đến Ông Y Y cả.
Phạm Thước là người thông minh, anh cười nâng ly, thật vất vả đem đề tài này chấm dứt.
Sau bữa ăn, mọi người cũng nói chuyện thoải mái hơn.
Y Mai cầm giấy ăn lau miệng, cười hỏi Ông Y Y: “Tiểu Ông, dạo này vẫn đang quay phim sao?”
Ông Y Y trên mặt tươi cười, thừa dịp quảng cáo cho bản thân: “Cô Y Mai, cuối tuần tới sẽ khởi quay ạ, là một bộ phim thanh xuân vườn trường.”
Ông Y Y thao thao bất tuyệt nói bản thân gần như đã thử sức với n vai diễn khác nhau, Lộ Ký Thu cảm thấy nhàm chán, ngửa đầu uống cạn ngụm rượu vang cuối cùng trong ly.
Ông Y Y năm nay hai mươi bảy tuổi, nhưng công ty vẫn còn hướng cho cô ta hình tượng thanh xuân ngọt ngào động lòng người. Việc này luôn luôn bị cộng đồng mạng đem ra đàm tiếu.
Nghĩ đến đây, Lộ Ký Thu đột nhiên phát hiện, Ông Y Y và Phạm Thước hợp tác là “tình chị em”, hơn kém nhau ba tuổi đấy!
Mà cô và Lục Nhất Hành…
Lộ Ký Thu còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì trên má truyền đến sự ấm áp, cô ngập ngừng nhìn anh, “Ưm ? Có chuyện gì vậy?”
Có lẽ một phần do tác dụng của rượu, lúc này Lộ Ký Thu cũng quên né tránh.
“Nên về thôi.”
Lục Nhất Hành đưa tay cọ nhẹ gò má phiếm hồng của cô, xác định cô không uống say thì mới yên tâm.
Bốn người mới vừa mặc áo khoác thì đạo diễn bất ngờ đề nghị: “Hôm nay anh Hành và Ký Thu đã mua máy chụp hình Polaroid, vậy chúng ta cùng nhau chụp một bức hình để cho bữa tiệc đầu tiên của “Gặp gỡ người yêu lý tưởng” thành công mỹ mãn nhé!”
Vì thế, sáu người đã có một bức hình chụp chung đầu tiên.
Các vị khách mời đều lấy điện thoại ra lưu lại, dù sao, ảnh này cũng do tổ tiết mục lưu giữ, lưu về điện thoại sẽ giúp các khách mời tuyên truyền trên weibo dễ dàng hơn.
Hai người nắm tay trở về căn hộ, Lộ Ký Thu rụt cổ một cái, lấy khăn quàng cổ che kín nửa gương mặt. Về đến phòng 901, nhiệm vụ nắm tay của hai người cũng sẽ kết thúc.
Vừa đi vào thang máy, Lưu Đồng đã nói với hai người: “Hôm nay còn có một buổi phỏng vấn trước khi đi ngủ, hai vị trực tiếp theo chúng tôi vào phòng 902 nhé!”
Tới phòng 902, Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành làm theo hướng dẫn của đạo diện, mọi thứ chuẩn bị cho buổi phỏng vấn đều đã sẵn sàng.
Lộ Ký Thu ngồi trên ghế, tháo khăn quàng cổ ra, đợi thợ trang điểm vào giúp cô trang điểm lại một chút, cuộc phỏng vấn trước khi ngủ bắt đầu.
Lưu Đồng ngồi ở phía sau máy quay, nhẹ giọng hỏi cô: “Ký Thu, trải qua một ngày làm quen, anh Hành có phải là hình mẫu lý tưởng của bạn hay không?”