Lục Gặp Ký Thu

Chương 53: Nụ hôn cổ tích



Đối diện với ống kính, Lộ Ký Thu rất khó để không băn khoăn khi đưa ra đáp án chính xác. Nhưng cô cũng không muốn nói dối.

“Tôi cảm thấy, anh ấy nhất định có thể cân bằng tốt hai thân phận này.”

Cô đã dần dần bắt đầu thích ứng với câu trả lời lướt đôi như thế này.

Lưu Đồng cũng không cố ý làm cô khó xử, dựa theo kịch bản mà hoàn thành buổi phỏng vấn, để Lộ Ký Thu rời đi và gọi Lục Nhất Hành qua đây.

Vừa đi ra khỏi phòng 902 thì Lộ Ký Thu không nhịn được mà thở phào một hơi.

Trở lại căn hộ 901, cô thấy anh và Tiểu Bân đang ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, đi tới nhẹ giọng nói: “Tiểu Bân, chị dẫn em đi rửa mặt trước. Một lát nữa anh đi qua phòng đối diện phỏng vấn, chờ anh trở về sẽ kể chuyện cổ tích cho em nghe, có được không?”

Tiểu Bân biết rằng chỉ có ngoan ngoãn rửa mặt thì mới có thể nghe chuyện cổ tích, vì vậy khéo léo gật đầu nói được.

Đừng nghĩ rằng Tiểu Bân chỉ qua đây hai ngày, nhưng mà La Mẫn đã chuẩn bị đầy đủ mọi đồ dùng hằng ngày của cậu. Từ đồ lót để thay đến bàn chải đánh răng, hay khăn nhỏ rửa mặt đều có.

Ngâm khăn tay với nước nóng, sau đó Lộ Ký Thu đứng phía sau che chở cho cậu bé, sờ thử thấy nhiệt độ của khăn vừa phải thì lau mặt cho Tiểu Bân.

Tiểu Bân đứng trên ghế nhỏ, tay nhỏ vịn bồn rửa mặt, híp đôi mắt nhìn xung quanh, tinh quái nói: “Chị Tiểu Thu, bây giờ có thể nói không?”

Lộ Ký Thu hơi sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó lập tức nhớ tới, bây giờ đã là buổi tối.

Vì vậy không thể làm gì khác hơn là giặt khăn tay, giả vờ bất đắc dĩ hỏi cậu bé: “Được, em muốn hỏi gì?”

Tiểu Bân tươi cười, lộ ra chiếc răng sữa nhỏ xinh, hỏi: “Chị Tiểu Thu và anh Lục đã kết hôn rồi đúng không?”

Lộ Ký Thu vừa vắt sạch nước chiếc khăn nhỏ, vừa lau nước trên mặt cậu rồi hỏi ngược lại: “Vì sao Tiểu Bân cảm thấy chị và anh đã kết hôn rồi?”

Tiểu Bân nhắm mắt lại, để mặc cho Lộ Ký Thu lau khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nghiêm túc nói: “Bởi vì hai người ở chung một ‘nhà’, giống như ba ba và mẹ em lúc trước vậy, ở chung một chỗ, chỉ khác là hai người không có tiểu bảo bảo…”

Nói cũng thật có đạo lý.

Lộ Ký Thu treo chiếc khăn nhỏ lên, đưa bàn chải đánh răng dành cho em bé cho Tiểu Bân, trả lời: “Thế nhưng, chị và anh không có ảnh cưới, cũng không có kết hôn, bọn chị chỉ là…. người yêu.”

Không sai, cô và Lục Nhất Hành chỉ là người yêu, ở trong chương trình bắt chước người yêu này.

Sau khi được Lộ Ký Thu giúp bóp kem đánh răng ra bàn chải thì trước khi cho bàn chải vào miệng, Tiểu Bân lại hỏi một câu: “Người yêu là gì?”

Lộ Ký Thu nhìn cậu bé, đột nhiên có chút chần chừ, trẻ con mà thôi, có cần để cho cậu bé biết những chuyện này sớm hay không? Có phải sớm quá hay không?

Tiểu Bân vừa đánh răng, vừa gọi cô: “Chị Tiểu Thu?”

“Ừ…” Lộ Ký Thu xoay người nhìn cậu bé trong gương, giải thích qua loa: “Người yêu chính là hai người thích nhau… so với bạn bè thì có thân mật hơn một chút.”

Nói xong thì Lộ Ký Thu cúi đầu, làm bộ bận rộn, hoàn toàn không dám ngẫm nghĩ là mình đã nói cái gì.

Tiểu Bân nhìn vào gương, lẩm bẩm trong miệng: “Em biết ‘thích nhau’… Thế nhưng em thích chị Tiểu Thu, chị Tiểu Thu cũng thích em, chúng ta cũng là người yêu sao?”

Nghe vậy, Lộ Ký Thu không nhịn được mà cười, đưa tay lau bọt kem đánh răng trên cằm cậu.

“Cái loại thích này, là một với một, chính là….” Lộ Ký Thu nói đến phân nửa thì cảm thấy với đứa trẻ dưới bốn tuổi, những loại chuyện này không thể giải thích rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là nói một câu vạn năng.

“Chờ em lớn lên thì sẽ hiểu.”

Thật ra, Lộ Ký Thu đã trưởng thành nhưng vẫn không hiểu những điều này nha.



Trong phòng 902.

Toàn bộ nhân viên công tác đều biết, nếu là phỏng vấn cá nhân với Lục Nhất Hành thì chỉ cần là câu hỏi đúng, Lục Nhất Hành đều sẽ đưa ra câu trả lời rất đúng trọng tâm.

Giống như ——

“Anh Hành, giải thiết sau này nửa kia của anh chính là Ký Thu, anh sẽ thích mỗi ngày con mình sẽ vây quanh hai người không?”

Lục Nhất Hành sửa sang lại ống tay áo, không khỏi nhếch mày nở nụ cười: “Câu hỏi của các người thực sự càng ngày càng có tính dẫn dắt đấy!”

Được, câu hỏi này không hợp khẩu vị.

“Vậy xin hỏi anh Hành, anh có quan tâm đến những bình luận trên internet không? Có rất nhiều khán giả và người hâm mộ nói rằng họ không muốn kết thúc trong 30 ngày này. Anh nghĩ sao?”

Câu hỏi vừa đưa ra, Lục Nhất Hành nâng cầm, mím nhẹ môi, nói: “Tôi cảm thấy, ba mươi ngày này chỉ là một bắt đầu, đương nhiên nếu như không có kịch bản chương trình thì quá trình quảng bá cho chương trình cũng sẽ bị kém đi rất nhiều, nhưng mà ở những phương diện khác nhau thì sẽ cho cảm thụ không giống nhau, giống như… không có máy quay ghi hình thì sẽ có thể có nhiều khả năng hơn.”

Lưu Đồng đứng ở cách đó không xa, nghe xong thì không khỏi cười cười, nhân viên công tác ở bên cạnh thì thì thào hỏi làm sao vậy?

Lưu Đồng khoát tay, tỏ ý không có chuyện gì.

Câu trả lời này của Lục Nhất Hành nghe thì có vẻ rất quy cũ, thế nhưng tỉ mỉ đánh giá thì thực sự trống rỗng. Trần trụi. Trần trụi có chút đáng yêu nha!

Ngụ ý là, chương trình gắn kết hai người ở chung một chỗ, ba mươi ngày chỉ mới là bắt đầu đối với hai người, sau khi xác định tâm ý đối phương, anh còn hy vọng chương trình này sớm kết thúc, nhưng vậy có thể không có máy quay, không có ràng buộc… dễ dàng nói chuyện yêu đương!

Phỏng vấn trước khi ngủ của Lục Nhất Hành kết thúc, Lưu Đồng và A Hồng đứng bên cạnh nói chuyện: “… Chương trình đã được hơn phân nửa.”

Rõ ràng, bọn họ cảm giác được bóng dáng rời đi của Lục Nhất Hành chần chừ một chút, Lưu Đồng vừa thu dọn thiết bị vừa nói với A Hồng: “Một hồi nhớ đưa thẻ nhiệm vụ mới.”



Lục Nhất Hành vừa mới trở lại căn hộ 901 thì A Hồng tới để đưa thẻ nhiệm vụ mới.

Hóa ra trong tháng này, công viên giải trí lớn của thành phố này đang tổ chức lễ kỷ niệm năm năm khánh thành, bởi vì quan hệ hợp tác, cho nên…

“… Trân trọng mời hai vị mang theo sứ giả nhỏ tới pháo đài kỳ huyễn của chúng tôi vui chơi một ngày.”

Có thể đến công viên giải trí, đương nhiên Tiểu Bân là người vui nhất, ngoan ngoãn thay đồ đi ngủ, chuẩn bị nghe truyện cổ tích.

Thế nhưng ——

Tiểu Bân đứng trên giường Lục Nhất Hành, ôm Lộ Ký Thu không buông tay: “Không, chị Tiểu Thu không cần đi!”

Lộ Ký Thu xoa xoa đỉnh đầu của cậu bé, nhẹ giọng dụ dỗ: “Tiểu Bân ngoan, ca ca ở đây kể truyện cổ tích cho em nghe, chị chỉ ở trên lầu…”

“Chị có thể không ở trên lầu không?” Tiểu Bân từ trong ngực Lộ Ký Thu ngẩng đầu lên, giương vẻ mặt ủy khuất: “Giường của anh rất lớn, chúng ta có thể cùng nghe anh kể truyện cổ tích.”

Lộ Ký Thu không khỏi đỏ bừng hai tai, bóp bóp gương mặt của cậu bé, nói: “Nếu không, em lên lầu ngủ với chị? Chị cũng có thể kể truyện cổ tích cho em nghe.”

Vừa dứt lời, cậu nhóc ngay lập tức lắc đầu: “Không được, giường của chị màu hồng nhạt, con trai không nên ngủ giường màu hồng.”

Cái này thì Lộ Ký Thun cũng không có cách, lại bất lực nhìn Lục Nhất Hành thì thấy anh đang cười, nghĩ là anh có biện pháp gì đó, nhưng lại nghe anh nói ——

“Vậy em buông chị ra, để chị lên lầu cầm chăn xuống.”

Chờ một chút? Này, đây là anh đang thỏa hiệp với bạn nhỏ bốn tuổi sao? Cô đâu có muốn như vậy nha!

Tiểu Bân rất nghe lời Lục Nhất Hành, buông tay ra, thúc giục Lộ Ký Thu: “Chị Tiểu Thu, chị đi nhanh lên, em và anh ở chỗ này chờ chị!”

Cúi đầu nhìn sắc mặt cậu nhóc chuyển từ mây mờ trở nên tươi sáng, Lộ Ký Thu nở nụ cười, được rồi!

Dù sao chỉ cần dỗ cậu nhóc ngủ thì cô có thể lên lầu để ngủ.

Ôm suy nghĩ ngây thơ như vậy, Lộ Ký Thu lên lầu ôm chăn xuống, vừa mới đi vào phòng ngủ của Lục Nhất Hành thì phát hiện Tiểu Bân đã khéo léo nằm chính giữa giường lớn. Lục Nhất Hành đang nằm bên trái cậu bé, mà phần bên phải giường thì đang có một chỗ trống lớn.

“Chị Tiểu Thu, chị mau tới đây——”

“Ừ, tới đây!”

Lộ Ký Thu cúi đầu đi vào, cẩn thận trèo lên giường, quấn mình trong chăn của mình.

“Anh, đây là cái gì?” Tiểu bân tiện tay cầm lấy một quyển truyện ra, chỉ vào chữ trên bìa, hỏi Lục Nhất Hành.

Lục Nhất Hành nhận lấy quyển truyện cổ tích, nói: “Đây là truyện cổ tích ‘Công chúa Bạch Tuyết’.”

Tiểu Bân đọc theo một lần, “Công chúa Bạch Tuyết… Ở trong đó có hoàng tử sao?”

“Có, còn có bảy chú lùn đấy!” Lộ Ký Thu nói bổ sung.

Vừa nghe thấy có bảy chú luôn thì cậu bé hiếu kỳ, nói: “Được! Vậy đọc truyện này! Lúc chơi trò chơi trong nhà trẻ, cô giáo đã nói qua.”

Mở trang thứ nhất ra, trong sách vẽ một tòa lâu đài. Hoàng hậu nhìn vào gương thần trước mặt, hỏi ai là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này, gương thần thành thật trả lời —— là công chúa Bạch Tuyết.

Tiểu Bân không kịp chờ đợi, muốn nhìn dáng vẻ của công chúa Bạch Tuyết, vừa lật đến trang thứ hai thì nhìn thấy mái tóc xoăn màu đen của Bạch Tuyết, không kìm lòng được mà liếc trộm Lộ Ký Thu.

Lục Nhất Hành thấy sự thay đổi của cậu nhóc nên cố ý hỏi: “Chị có giống công chúa Bạch Tuyết không?”

Nghe vậy, trong nháy mắt mặt Lộ Ký Thu đỏ bừng.

Tiểu Bân nhìn Lộ Ký Thu, cười cong mắt, nói: “Giống! Công chúa Tiểu Thu!”

Lộ Ký Thu híp mắt cười, trốn khỏi tầm mắt của Lục Nhất Hành, vươn tay lập một trang, nói: “Công chúa Bạch Tuyết không thể làm gì làm gì khác hơn là đi tới nơi hẻo lánh, nơ có một nhà gỗ nhỏ, bên trong có bảy chú lùn…”

Tiểu Bân lại bị nội dung truyện cổ tích thu hút, nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm đội những chiếc mũ có màu sắc khác nhau trong cuốn truyện, còn nghiêm túc đếm, “1, 2, 3, 4, …”

Đọc đến đoạn hoàng hậu đóng giả thành bà bà độc áo lừa gạt công chúa Bạch Tuyết ăn táo độc thì cậu nhóc không dám nhìn kỹ bà bà độc ác đó, giống như sợ quả táo độc sẽ chui vào trong bụng mình.

“Công chúa Bạch Tuyết nhận lấy quả táo, nói…” Lục Nhất Hành vừa nói vừa làm bộ đưa cho Lộ Ký Thu quả táo.

Lộ Ký Thu rất phối hợp, nhận lấy quả táo không tồn tại, dùng giọng của công chúa Bạch Tuyết, nói: “Cảm ơn bà bà!”

Nói xong lại dựa theo nội dung trong sách viết, cắn một miếng, ngay sau đó, công chúa Bạch Tuyết bất tỉnh nhân sự.

Lộ Ký Thu cố ý tựa đầu trên vai Tiểu Bân, học trạng thái mê man của công chúa Bạch Tuyết, nhắm mắt lại và không nhúc nhích.

Ngay khi Lục Nhất Hành đọc đến đoạn hoàng tử xuất hiện, phát hiện công chúa Bạch Tuyết vẫn ngủ không tỉnh, cuối cùng hôn công chúa…

Lộ Ký Thu còn đang giả bộ mê man, chỉ nghe thấy Tiểu Bân đang gấp giọng nói: “Anh Lục, anh mau hôn chị Tiểu Thu đi!”

“Được!”

… Chờ một chút!

Lộ Ký Thu vội vàng ‘tỉnh’ dậy, sờ lỗ tai đang đỏ của mình, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Được rồi, công chúa tỉnh… Truyện cổ tích đến đây kết thúc viên mãn!”

Tiểu Bân chu cái miệng nhỏ, trên mặt viết đầy chữ bất mãn, trong miệng còn lẩm bẩm muốn nghe tiếp.

Lục Nhất Hành nhìn đồng hồ, đã đến chín giờ, cậu nhóc kia nên đi ngủ rồi.

Lộ Ký Thu ôm chăn xuống giường, khom lưng giúp cậu bé gạt tóc trên trán, “Nhắm mắt lại, nói không chừng trong giấc mơ có bảy chú lùn đang đợi để tìm em chơi đùa đấy!”

Tiểu Bân nghiêng đầu nhìn Lộ Ký Thu, có chút sợ hỏi: “Bà bà xấu xa kia sẽ cho em ăn táo độc sao?”

Lục Nhất Hành đứng bên kia giường, giơ tay bật đèn ngủ, thấp giọng cười nói: “Buổi tối, anh sẽ ở bên cạnh em, bà bà xấu xa sẽ không dám tới.”

Nghe anh nói như thế, Tiểu Bân mới cười, nhắm mắt lại.

Lục Nhất Hành vẫn chưa tắm rửa, vì vậy cầm áo ngủ đi ra khỏi phòng ngủ cùng với Lộ Ký Thu.

Lộ Ký Thu ôm chăn trong lòng, nhưng bởi vì chăn quá lớn, không có chú ý tới một góc chăn đã thòng xuống đất, chân đạp lên một cái…

Kêu một tiếng, Lộ Ký Thu vô thức ôm chặt chăn trong tay, nhưng lại không có cảm giác đau đớn ngã xuống sàn, chỉ có nhiệt độ chậm rãi lan rộng từ bàn tay anh qua eo cô.

Thật là quá xấu hổ!

Lộ Ký Thu nói thầm trong lòng một câu, lập tức mượn lực của cánh tay anh, đứng thẳng người.

“Cảm ơn…”

Hai chữ ‘cảm ơn’ còn chưa nói hết thì thấy anh nhích lại gần, một giây sau quanh mũi đã tràn ngập mùi hương của anh, Lộ Ký Thu tự nhiên nhắm mắt lại.

Một giây, hai giây, ba giây ——

Không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Lộ Ký Thu không kìm được tò mò mở hai mắt ra, thấy anh cách chóp mũi của mình khoảng 0.5mm.

Theo bản năng liếm môi. Thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của mình, “Anh…”

Chỉ thấy anh mỉm cười, sau đó rút ngắn khoảng cách 0.5mm còn lại.

So với lòng bàn tay thì môi anh lạnh hơn một chút, nhưng lại mềm mại hơn gấp chục lần.

Qua một hồi lâu, Lộ Ký Thu mới nghe anh nói: “Ngủ ngon!”

Lấy lại tinh thần, cô hốt hoảng dùng chăn che kín khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, “Ngủ ngon, ngủ ngon!”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích của Tiểu Bân từ cửa phòng cách đó vài mét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.