Nhìn thấy Phạm Thước xuất hiện trước mặt mình thì Lộ Ký Thu vô thức lui về phía sau một bước, nghĩ rằng anh ta chỉ là ‘trùng hợp’ đến quay ở studio này mà thôi.
Nhưng hiển nhiên là không có nhiều sự trùng hợp đến như vậy.
Phạm Thước xuống xe, liếc mắt nhìn Lộ Ký Thu, không trực tiếp đi về phía trước mà tới trước mặt tổng giám Lý chào hỏi: “Tổng giám Lý, đã lâu không gặp, dạo này anh có khỏe không?”
Lộ Ký Thu đứng bên cạnh, im lặng lắng nghe hai người nói chuyện.
La Mẫn thông báo với Miêu Nhị vài câu, đi qua thì thấy Phạm Thước cũng ở đây, nhớ tới chuyện gì đó, rồi mới nói với Lộ Ký Thu: “Không chừng Phạm Thước cũng có tham dự bữa tiệc tối nay.”
Mặc dù giọng nói của La Mẫn mang theo chút không xác định nhưng Lộ Ký Thu hiểu rõ, nhất định là La Mẫn đã nắm chắc thì mới nói như vậy.
Tổng giám Lý và Phạm Thước trò chuyện xong thì đi tới, cười nói với Lộ Ký Thu: “Tôi cũng không cần giới thiệu hai người với nhau đúng không? Tôi nhớ hình như hai người cùng tham gia một chương trình đấy.”
Hai tay Lộ Ký Thu bỏ trong túi áo, dường như rất lạnh, mím môi gật đầu.
“Tiểu Phạm là người phát ngôn của dòng đồng hồ nam của công ty chúng tôi. Cậu ấy vừa mới xuống máy bay, mọi người cùng nhau đi trước đi, tôi xử lý xong chuyện bên này thì sẽ tới sau.”
Quả nhiên, Phạm Thước xuất hiện ở đây là do có trong danh sách khách mời.
Tổng giám Lý nói xong thì cũng quay lại studio. Trang phục hôm nay Phạm Thước mặc không tính là bình thường, có vẻ như anh ta rất quan tâm tới bữa tiệc tối nay.
“Làm sao vậy? Không ngờ tôi sẽ đến đúng không?” Phạm Thước đến gần, tươi cười chào hỏi.
Lộ Ký Thu luôn cảm thấy Phạm Thước có chút kỳ quái, trước và sau máy quay là hai người hoàn toàn khác.
Phạm Thước cởi cúc áo khoác, nói với cô: “Yên tâm, tôi không có đeo micro, hôm nay thuần túy là đến để tham dự tiệc thân mật.”
Lộ Ký Thu nhớ rõ La Mẫn đã nói qua, năm nay là năm thứ 15 JM được thành lập, sẽ có một bữa tiệc kỷ niệm lớn vào giữa năm, đến lúc đó sẽ mời tất cả những người phát ngôn và những nghệ sĩ nổi tiếng đến để chúc mừng.
Mà bữa tiệc tối nay chắc chắn là một màn khởi động. Nghe nói tất cả các đạo diễn nổi tiếng cũng sẽ có mặt.
Lộ Ký Thu nghiêng người, nhìn La Mẫn. Mặc dù không thể ‘thả bồ câu’ nhãn hàng nhưng cô vẫn muốn hỏi một chút.
Ai biết, còn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe La Mẫn ói: “Bữa tiệc đêm nay rất quan trọng, nếu không có gì thay đổi thì người phát ngôn năm sau cũng là của em.”
Lộ Ký Thu rũ mắt xuống, thật ra theo cô thì chuyện phát ngôn cũng không quan trọng đến như vậy.
“Ngoại trừ người phát ngôn thì còn có vấn đề tài trợ cho concept cá nhân của em vào năm sau…”
Không sai, La Mẫn nói tới vấn đề này thì Lộ Ký Thu mới để ý.
Với thực lực của JM, số tiền tài trợ có thể lên tới hàng 4 hàng 5. Để có được tài trợ, Lộ Ký Thu phải cúi đầu.
Phạm Thước đứng bên cạnh xe thương vụ, đưa tay ý bảo Lộ Ký Thu lên xe: “Ký Thu, lên xe chứ?”
Lộ Ký Thu nghe anh ta nói vậy thì nhìn sang, mỉm cười nói: “Không cần, tôi có xe.”
Nói xong cô cũng tắt nụ cười, xoay người theo La Mẫn ngồi lên xe thương vụ của bọn họ.
Đóng cửa xe, Lộ Ký Thu cảm thấy có chút phiền, nhìn đồng hồ, cách giờ lên máy bay chỉ còn khoảng năm tiếng đồng hồ.
La Mẫn vỗ vỗ chân cô, nói: “Công ty quản lý của Phạm Thước rất có năng lực. Người phát ngôn cho dòng đồng hồ nam của JM vốn định là Sở Qua. Nói về danh tiếng lẫn hình tượng thì Sở Qua đều phù hợp hơn, nhưng cũng không biết vì sao, hết lần này tới lần khác lại chọn Phạm Thước…”
Quả thực, đối với người bên ngoài, Phạm Thước là tiểu thịt tươi sáng chói như ánh mắt trời, trong khi đó, JM lại hướng tới những người đàn ông thành đạt, chọn Phạm Thước thì có chút kỳ quái thật.
Xe chậm rãi chạy ra đường lớn, Lộ Ký Thu cầm điện thoại, từ đầu đến cuối không nói chuyện. Sau một ngày quay, cô có chút mệt mỏi.
Tiện đường đưa Miêu Nhị về khách sạn. Toàn bộ lịch trình bữa tiệc tối nay thì La Mẫn sẽ theo cô, cô chỉ cần bảo đảm bản thân không nói sai, chuyện còn lại sẽ do La Mẫn đối phó.
Xe lại tiếp tục chạy ra đường lớn, Lộ Ký Thu kéo cửa xe xuống, cô vẫn chưa nhận được tin nhắn từ anh.
Nhìn những bóng cây đang chạy lùi ngoài cửa xe, Lộ Ký Thu nghĩ đến những kẻ a dua nịnh hót trên bàn cơm thì đầu muốn vỡ tung.
Nâng cửa xe lên, cô nhớ là mình còn chưa nói với La Mẫn về vài lần ‘quấy rầy’ không giải thích được của Phạm Thước trước đó.
“Chị Mẫn, Phạm Thước và Ông Y Y tương tác thường xuyên trên weibo, có vẻ rất tình cảm nhưng về tư…”
Lộ Ký Thu còn chưa nói hết thì đã bị La Mẫn giành nói.
“Về tư thì không có liên lạc gì,” La Mẫn cất máy tính bảng, nhìn sang Lộ Ký Thu, “Phạm Thước và Ông Y Y là hai bên ‘hợp tác’, nói trắng ra chính là phơi bày cho mọi người xem tình cảm ân ái nhưng đều là mánh khóe cả thôi.”
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, lập tức ngồi thẳng người, “Chị nói là… Công ty của Phạm Thước và người đại diện của Ông Y Y có…”
“Đương nhiên, theo bọn họ, cái này gọi là lợi dụng tài nguyên hợp lý. Dù sao có tài nguyên từ CP của chương trình, tại sao họ không lợi dụng cho tốt được cơ chứ?”
Lộ Ký Thu sờ cằm, gật đầu, chuyện như vậy trong giới giải trí này cũng không quá hiếm, cô không quá ngạc nhiên.
“Thế nhưng, chị nghe bọn họ nói, lúc đầu, chương trình sắp đặt em hợp tác với Phạm Thước” Lộ Ký Thu cau mày, giả vờ hỏi: “Nếu thực sự là em, em cũng sẽ không…”
La Mẫn mím môi nở nụ cười, lắc đầu nói: “Cho dù em có hợp tác với Phạm Thước thì chị cũng sẽ không để cho em và cậu ta làm như vậy. Đối với em mà nói, chuyện này không cần thiết, nhưng so với em thì Ông Y Y cần hơn.”
Lộ Ký Thu cái hiểu cái không gật đầu.
“Nhưng mà, chị cũng không biết vì sao Lục Nhất Hành lại đột nhiên muốn tham gia…”
La Mẫn nghi vấn, cũng giống như Lộ Ký Thu đang nghĩ.
Mang theo lòng nghi vấn này, mọi người đi tới khách sạn Bắc Phong.
Vào thang máy lên tầng 5. Tầng này có rất nhiều phòng VIP, bởi vì an ninh và môi trường tốt nên luôn là sự lựa chọn hàng đầu của các nhân vật công chúng và chính khách.
Phó tổng của nhãn hàng đã đứng ở cửa thang máy từ sớm, vừa thấy Lộ Ký Thu và La Mẫn thì lập tức tới đón tiếp hai người, dẫn đến phòng lớn nhất ở cuối hành lang.
Phó tổng và La Mẫn là bạn cũ, vừa đi vừa thông báo cho La Mẫn: “Hôm nay có không ít người tới, khoảng hai ba bàn. Một lát nữa tớ sắp xếp cho cậu ngồi chung bàn với các cổ đông…”
Lộ Ký Thu cúi đầu đi theo sau, khi tiến vào phòng, lấy mũ lưỡi trai đen xuống cho lịch sự.
Trên mặt Lộ Ký Thu còn có lớp trang điểm nhẹ khi quay quảng cáo vì cô chưa tẩy trang. Mặc dù quần áo hôm nay cô mặc khá bình thường nhưng cũng khá phù hợp.
Phó tổng gõ cửa một cái, nhân viên tạp vụ bên trong phản ứng rất nhanh, lập tức mở cửa ra.
Lộ Ký Thu nhìn lướt qua, phòng rất lớn, đặt ba cái bàn mà không gian trong phòng vẫn còn rộng rãi.
“Bên này, mời!” Phó tổng dẫn hai người tới bàn cổ đông kia.
Đi ngang qua hai bàn khác, ai đó nhận ra Lộ Ký Thu và La Mẫn nên giơ ly rượu lên chào hỏi.
Chính xác mà nói, Lộ Ký Thu hoàn toàn không biết bọn họ, nhưng vì lịch sự nên vẫn cười gật đầu, làm ra vẻ rất quen thuộc.
Lộ Ký Thu vừa đi đến bàn thì cô đã nhìn thấy Phạm Thước đang ngồi ngoài, đây là người thứ hai mà cô quen biết ở đây.
Mà cái người ngồi bên cạnh một vị cổ đông nào đó, với vẻ mặt nũng nịu, luyên thuyên không dứt — Trác Dư Hân.
Từ sau khi sự việc hot search trên weibo trôi qua, bị fan và netizen đồng loạt mắng mỏ, thế mà bây giờ Trác Dư Hân lại xuất hiện ở bữa tiệc của JM?
Lộ Ký Thu và La Mẫn liếc mắt nhìn nhau, La Mẫn ra hiệu cho cô tạm thời không phải nói nhiều.
“Quản tiên sinh, chúc mừng mười lăm năm thành lập của JM ——” La Mẫn đứng trước, nói lời xã giao với người sáng lập thương hiệu JM – Quản Kỳ tiên sinh.
Hầu hết những người ngồi ở bàn này đều là các cổ đông, những giám đốc điều hành cấp cao thì ngồi ở bàn khác. Những thành viên hội đồng quản trị này chỉ quan tâm đề việc đầu tư và phân chia lợi nhuận, không ai chú ý đến những lời đàm tiếu trên mạng.
Quản Kỳ đã hơn năm mươi tuổi, trước đó là nghệ nhân làm ngọc thạch. Có một cơ duyên vào mười lăm năm trước, ông ấy đã tạo dựng JM, bước chân vào nghề trang sức, đạt được danh tiếng và uy tín chưa từng có từ trước đến nay. Ngài Quản ‘rẽ hướng giữa chừng’ nhưng đã đưa thương hiệu trang sức ra thị trường, trở thành một thương hiệu đắt đỏ nổi tiếng không chỉ trong nước mà cả thế giới. Rất nhiều người kính trọng và ngưỡng mộ ông ấy.
Quản Kỳ biết Lộ Ký Thu, và vẫn muốn tiếp tục hợp tác. Ông tươi cười gật đầu, bảo hai người ngồi vào chỗ.
Trên bàn này có tám người, nhưng lại có tới hai người mà Lộ Ký Thu phiền chán ngồi cùng bàn.
La Mẫn sát bên cạnh Quản Kỳ. Dù sao trong giới giải trí này, La Mẫn cũng rất có uy tín, mặc dù không tính là quen biết Quản Kỳ nhưng cũng đã gặp mặt mấy lần. Lộ Ký Thu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngồi bên trái La Mẫn, mà bên tay trái cô là Phạm Thước còn đối diện là Trác Dư Hân.
Oan gia ngõ hẹp, có lẽ là từ thích hợp nhất để diễn tả tình cảnh lúc này.
Nếu mà Ông Y Y cũng đến đây thì như vậy, thật sự toàn bộ…
Lộ Ký Thu đang cúi đầu suy nghĩ thì đột nhiên nghe tiếng cửa phòng bị kéo ra.
Sẽ không ác như vậy chứ?
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thì thấy nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tới. Lúc này Lộ Ký Thu mới thở phào một hơi.
Những món ăn tinh tế và ngon miệng lần lượt được bưng lên bàn, trước mặt mỗi người đặt một ly rượu, bên trong là rượu đỏ thượng hạng.
Sau khi nâng ly chúc mừng với Quản tiên sinh, mọi người mới đặt ly rượu xuống, bắt đầu thưởng thức đồ ăn đêm nay.
Trên bàn ăn, ngoại trừ nói về chuyện công việc thì những đề tài nhảm nhí cũng được khai thác.
Lộ Ký Thu cắm đầu ăn cơm, bên tai là tiếng nói chuyện của Phạm Thước với mấy vị cổ động, thỉnh thoảng còn có thể nghe được giọng nói thỏ thẻ của Trác Dư Hân ở đối diện.
Cảm giác được điện thoại đang rung, Lộ Ký Thu vội vàng đặt đũa xuống, lấy điện thoại di động ra, là anh gọi điện thoại tới.
Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn mọi người trên bàn đang nói chuyện sôi nổi, bây giờ mà đi ra ngoài nghe điện thoại là không thích hợp.
Trong lúc Lộ Ký Thu còn đang xoắn xuýt thì điện thoại bị ngắt.
Trong lòng có một tia mất mát, nhưng sau đó lại nhận được tin nhắn của anh.
[Còn đang quay sao?]
Lộ Ký Thu cầm điện thoại, ở dưới bàn cơm trả lời tin nhắn của anh.
[Không có, bây giờ đang trong bữa tiệc mà bên nhãn hàng mời, vừa mới bắt đầu ăn.]
Lục Nhất Hành vừa xuống máy bay, lúc này đang ngồi trên xe của đạo diễn Ngụy.
“Sao thế, báo cáo lịch trình với bạn gái sao?” Đạo diễn Ngụy ngồi bên cạnh trêu chọc, “Tôi thấy cậu, căn bản không phải là tới đây tìm tôi rồi.”
Lục Nhất Hành cười cười, nói với tài xế ở phía trước: “Bác tài, phiền bác lái xe tới khách sạn Bắc Phong.”
“Không đi tới chỗ của lão Lưu sao?” Ngụy Sâm không hiểu hỏi. Mỗi lần bọn ông gặp nhau ở đây để ôn chuyện, thì đa phần đều đến chỗ của lão Lưu, sao hôm nay lại tạm thời đổi chỗ?
Ngụy Sâm thấy Lục Nhất Hành cười cười, không có giải thích, giống như tỉnh ngộ: “À, khẳng định là bạn gái của cậu đang ở chỗ kia. Thế mới nói, làm sao mà tên nhóc cậu lại muốn tới đây tìm tôi cơ chứ…..”
Lục Nhất Hành cười nhún nhún vai, lấy kịch bản ra, muốn thừa dịp có một chút thời gian trên đường sẽ nói chuyện chính sự.
Lộ Ký Thu nhìn tin nhắn mà anh phản hồi ——
[Đến khi bữa tiệc kết thúc thì nhớ gọi điện thoại cho anh.]
Cất điện thoại, Lộ Ký Thu ném cảm giác lo lắng lúc nảy ra sau đầu, lại tiếp tục cầm đũa ăn đồ ăn.
“Tiểu Phạm này, tôi nghe nói gần đây cậu cùng với Ký Thu tham gia ghi hình cho một chương trình, chương trình yêu đương gì đó à?”
Nghe thấy có người nhắc tới tên mình, Lộ Ký Thu vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, thấy vị cổ đông ngồi bên cạnh Trác Dư Hân đang nói chuyện.
Câu hỏi vừa đưa ra, những cổ đông khác trên bàn bắt đầu nhao nhao trêu ghẹo: “Giám đốc Tôn, ông còn chú ý tới hoạt động của ngành giải trí à……”
Giám đốc Tôn đung đưa ly rượu đỏ trong tay, cười vui vẻ lộ ra hàm răng ố vàng, nói: “Phải thế chứ, chúng ta phải theo kịp thời đại, không thể lúc nào cũng chỉ vùi đầu vào kiếm tiền được.”
Lộ Ký Thu lễ phép mỉm cười, liếc mắt nhìn thấy cánh tay kia của giám đốc Tôn cứ vuốt ve qua lại trên vai của Trác Dư Hân, kết hợp với cái bụng kia phập phồng mỗi lần di chuyển thì chỉ nhìn thôi cũng đủ cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Thế mà, Trác Dư Hân còn dựa vào thân mật như vậy……
Đột nhiên, Lộ Ký Thu cảm giác trên vai mình có thêm một cái tay, vô thức nhìn về phía chủ nhân của cái tay kia, thì thấy Phạm Thước thu tay lại, tiếp theo đặt lên mu bàn tay của cô.
Lộ Ký Thu rút tay về, thấp giọng chất vấn: “Anh muốn làm gì?”
Giống như Phạm Thước đang cố ý, cười nói: “Em cần gì quá khẩn trương, mọi người ăn cơm mà, vui vẻ lên chút ——”
Lộ Ký Thu nhíu chặt lông mày, nhìn cái ly rượu rỗng của anh ta mấy lần, hy vọng là do anh ta uống quá nhiều, nếu không thì thật là buồn nôn!
Mấy vị cổ đông ngồi ở đối diện cũng không phát giác được hai người có điểm không thích hợp, ngược lại nghe Trác Dư Hân nói: “Lúc em và Ký Thu ở trường học, cô ấy đã giúp đỡ em rất nhiều… Nào, Ký Thu, tớ kính cậu một ly!”
“Làm sao vậy? Một ly rượu mà cậu cũng không muốn uống cùng bạn cũ hay sao?” Giọng nói nũng nịu của Trác Dư Hân làm cho mấy vị cổ đông ngồi trên bàn đều ngứa ngáy, phụ họa để cho Lộ Ký Thu uống ly rượu này.
La Mẫn vốn đang nói chuyện với Quản tiên sinh, nghe thấy vậy thì lập tức xoay người, cúi đầu hỏi Lộ Ký Thu: “Có thể uống không? Nếu có thể thì ứng phó uống một ly, nếu không thể thì……”
Biết ly rượu này có trốn cũng không thoát, vì vậy không để cho La Mẫn nói nhiều, Lộ Ký Thu cầm ly rượu lên, đứng dậy nói với Trác Dư Hân: “Chỉ một ly rượu thôi mà, làm sao tớ lại không nể bạn cũ, tớ uống.”
Cũng may trong ly của Lộ Ký Thu chỉ còn một ít rượu, ngửa đầu uống cạn thì mọi người trên bàn tươi cười khen ngợi.
Vốn cho rằng dừng ở đây thôi, ai biết Trác Dư Hân lại được đà lấn tới, đi một vòng, cầm chai rượu tiếp tục rót hơn nửa ly cho Lộ Ký Thu.
Phạm Thước đứng dậy đứng qua một bên, tất cả mọi người nhìn hai vị mỹ nữ trong giới giải trí này so kè tửu lượng cho nên không ai đứng dậy ngăn cản, tất cả đều đang chờ xem.
Trác Dư Hân nâng đưa ly rượu cho cô, vừa cúi đầu tự rót cho mình, vừa dùng âm lượng chỉ có thể cho hai người nghe thấy, nói: “Không phải cô rất lợi hại sao? Để cho tôi ngã một vòng? Trái lại bây giờ tôi muốn xem xem, hôm nay ai sẽ bị làm trò mèo……”
Lời còn chưa nói hết, Trác Dư Hân đã bưng ly rượu của mình cụng vào ly rượu của Lộ Ký Thu, cất giọng nói: “Được rồi, ly này tớ mời ——”
Lộ Ký Thu không kịp ngăn cô ta lại, thì đã nhìn thấy ly của cô ta sạch trơn, sau đó úp ngược cái ly xuống, nói: “Ký Thu, cậu không thể nể mặt tớ sao… Quản tiên sinh cũng có ở đây, cậu cũng đừng……”
Lộ Ký Thu nhìn ly rượu trên tay, cô uống một ly này cũng không thành vấn đề nhưng cô không thể rót. Bởi vì, ai biết được cô có phải uống thêm đến chén thứ ba, chén thứ tư hay không?
Trong lúc Lộ Ký Thu còn đang do dự thì Phạm Thước bước tới, thuận thế quàng tay qua eo Lộ Ký Thu, nói: “Để tôi uống thay cô ấy.”
Lộ Ký Thu theo bản năng né tránh, từ lúc cô ngồi xuống, Phạm Thước đã bắt đầu động tay động chân, không khoác vai thì sờ tay. Lộ Ký Thu cố gắng đè nén lửa giận, cô mới không thèm để anh giúp mình cản rượu.
La Mẫn thấy sự việc có thể rắc rối hơn nên vội vàng đứng giữa Phạm Thước và Lộ Ký Thu, hòa giải: “Một lát nữa Ký Thu còn có công việc khác, một ly này thật sự không uống được, không giống như Tiểu Trác có tửu lượng tốt như vậy, mấy ly đều không sao……”
Dĩ nhiên, La Mẫn cũng đang ám chỉ Trác Dư Hân làm quá.
“Chị Mẫn, hôm nay là ngày vui như vậy, chỉ một ly rượu mà thôi, không ổn sao?” Trác Dư Hân trở về bên cạnh giám đốc Tôn, kéo giám đốc Tôn qua rồi bắt đầu làm nũng.
Giám đốc Tôn vỗ tay Trác Dư Hân, thêm mắm thêm muối nói: “Tôi biết, trước đó các người không thoải mái, nhưng ngày hôm nay, nhiều ít cũng cho nhau chút mặt mũi chứ?”
Đúng vậy, nếu bây giờ Lộ Ký Thu không uống chính là không cho JM mặt mũi, uống thì mọi chuyện sẽ ổn.
Lộ Ký Thu chỉ có thể nhận thua, cũng không thể để chị Mẫn uống thay cô?
Cầm ly rượu lên, quay người, khom người trước Quản Kỳ tiên sinh nãy giờ đang im lặng, nói: “Quản tiên sinh, thật xin lỗi, hôm nay tôi vừa quay xong hai bộ sản phẩm mới cho thương hiệu của quý công ty, chút nữa còn phải lên máy bay trở về để tiếp tục ghi hình cho chương trình khác……”
“Ly rượu này, tôi mời ngài! Cảm ơn ngài để cho tôi may mắn có cơ hội hợp tác với JM, cũng hy vọng sau lần này, chúng ta vẫn còn cơ hội tiếp tục hợp tác với nhau.”
Nói xong, Lộ Ký Thu uống một hơi hết ly rượu.
Hai tay Trác Dư Hân khoanh trước ngực, trên mặt có chút không vui, nhưng lại không thể nói gì.
Lộ Ký Thu đặt ly rượu xuống, che miệng ho nhẹ hai tiếng, ra hiệu cho La Mẫn là mình không sao.
La Mẫn thấy thế, dứt khoát tiếp lời, “Ngài Quản, đúng là Ký Thu còn có việc, tôi sẽ ở lại tiếp tục trò chuyện cùng với ngài, để cho cô ấy đi trước……”
Quản Kỳ là người có máu mặt, Lộ Ký Thu vừa rồi kính ly rượu này thì xem như cũng đã cho ông ấy đủ mặt mũi.
“Không sao, tôi hiểu, có cần tôi chuẩn bị xe đưa đi không?” Quản Kỳ vừa nói, phó tổng liền cúi người chờ chỉ thị.
La Mẫn vội vàng khoát tay từ chối, “Tôi đưa cô ấy tới cửa thang máy là được, xe đã ở dưới lầu.”
Dứt lời, Lộ Ký Thu mặc áo khoác vào rồi tạm biệt những người ngồi cùng bàn, sau đó rời khỏi phòng.
La Mẫn dẫn Lộ Ký Thu đi tới cửa thang máy, thở dài nói: “Thật không nghĩ tới, cái cô Trác Dư Hân này vậy mà leo lên được tới chỗ của giám đốc Tôn.”
Lộ Ký Thu xoa xoa thái dương đau nhức, thấp giọng hỏi: “Cái vị giám đốc Tôn kia là ai vậy?”
Trên bàn cơm, có vẻ giám đốc Tôn là người ít ảnh hưởng nhất, nhưng ông ấy lại là người duy nhất mang ‘bạn gái’ theo.
La Mẫn nhấn nút thang máy, đỡ Lộ Ký Thu, nói: “Người này lúc trước cùng với Quản tiên sinh làm ngọc thạch, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Người tương đối thô kệch, khó nghe chút chính là nhà giàu mới nổi, có vợ có con nhưng cả ngày ở bên ngoài bao nuôi bồ nhí, chưa từng quản công việc làm ăn của JM, chỉ nhận cổ tức mà thôi.”
Thì ra là dạng này, đột nhiên Lộ Ký Thu có chút đồng tình với Trác Dư Hân, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt thôi.
Còn chưa nói được vài câu, thì phó tổng đã ra tìm La Mẫn.
Trước khi đi La Mẫn đã dặn dò Lộ Ký Thu vài câu, “Trong xe có thuốc giải rượu, đến sân bay gửi tin nhắn cho chị.”
Lộ Ký Thu gật đầu, đưa mắt nhìn La Mẫn trở về phòng.
Thang máy vừa tới, chân Lộ Ký Thu còn chưa bước vào, thì cảm giác dạ dày cuồn cuộn, che miệng bước nhanh vào toilet.
Có thể vì uống hai ly rượu kia quá nhanh nên Lộ Ký Thu đã nôn hết ra.
Nhưng mà sau khi nôn xong, dùng nước vỗ lên gương mặt của mình, nhìn gương mặt đỏ rực trong gương, đột nhiên Lộ Ký Thu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nhìn đồng hồ, nghĩ đến đêm nay trở về căn hộ thì có thể nhìn thấy anh, trong lòng lại vui vẻ hơn mấy phần.
Lấy điện thoại ra, gọi cho anh.
Điện thoại vang hai tiếng thì anh đã nhận.
“Kết thúc sớm như vậy sao?”
Giọng nói của Lục Nhất Hành từ trong điện thoại truyền tới.
Lộ Ký Thu không khỏi nở nụ cười, bước ra ngoài, nhẹ giọng trả lời: “Vâng, có một chút rắc rối nhỏ, sau đó thì kết thúc sớm.”
Ngay lúc Lộ Ký Thu chuẩn bị nói cho anh biết là đêm nay cô muốn về căn hộ thì điện thoại bị người ta giật lấy, còn mình thì suýt chút nữa bị kéo đi.
Sau khi đứng vững thì thấy Phạm Thước ở trước mặt, giật nảy mình hỏi: “Anh muốn làm gì? Đưa di động cho tôi!”
Lời còn chưa nói hết, Lộ Ký Thu vừa vươn đi ra tay thì đã bị Phạm Thước nắm lấy.
“Thả tôi ra! Phạm Thước! Anh, anh thả tôi ra ——” Lộ Ký Thu luống cuống, giãy dụa muốn thoát.