Lộ Ký Thu đứng ở cửa, ánh mắt nhìn theo hướng ngón tay Hạ San, dưới lớp áo khoác len rộng rãi không có gì ‘đặc biệt’.
Hạ San đưa túi xách cho Chử Tu Bình, ôm lấy vai Lộ Ký Thu, vừa đi vào phòng khách, vừa nhỏ giọng nói: “Vừa mới tròn mười một tuần.”
Lộ Ký Thu không giấu được vẻ ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn chính là chúc phúc và vui mừng cho bọn họ.
Nói đến Hạ San, chị ấy thật ra là nghệ sĩ xuất đạo làm diễn viên, rồi chuyển sang làm biên kịch vào năm ngoái, còn nhận được giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất, có thể nói đây là bước chuyển vô cùng thành công. Sau khi Hạ San đoạt giải không bao lâu thì đang định hướng phát triển ở mảng đạo diễn. Cô ấy đã từng quay một MV đơn cho Lộ Ký Thu, cũng từ khi đó, hai người mới quen biết nhau.
Trong giới giải trí này, Lộ Ký Thu luôn xem Hạ San như chị gái, bởi vì suy nghĩ của chị ấy luôn thành thục, nói chuyện với làm việc đều mạnh mẽ vang dội. Khác với La Mẫn ở chỗ, tính cách Hạ San cởi mở hơn, thích những điều mới mẻ và thách thức.
“Mọi người chưa ăn cơm tối sao?” Hạ San thoáng nhìn thấy mấy gói mì tôm trong phòng bếp, vội vàng gọi: “Tu Bình, mau tới đây hâm nóng đồ ăn.”
Nói xong thì nói với hai người Lộ Ký Thu: “Trên đường tới đây, tụi chị đã mua đồ ăn tới, đoán trước là hai người chưa có ăn tối.”
Chử Tu Bình cũng có quan hệ tốt với Lục Nhất Hành nên cũng không khách khí, tiện tay đặt vali qua một bên rồi theo Lục Nhất Hành vào phòng bếp hâm nóng đồ ăn.
Trong phòng khách giờ chỉ còn lại hai người Lộ Ký Thu và Hạ San.
Lộ Ký Thu rót cho Hạ San một ly nước ấm, có chút không yên lòng nhìn bụng chị ấy, “Chị San, chị…”
Mặc dù đây là một chương trình thực tế, kịch bản không có gì quá kích nhưng đối với phụ nữ mang thai thì có hơi vất vả quá không?
“Yên tâm, ngoài thèm ăn ra thì tất cả những vấn đề khác không sao, coi như là tới đây để nghỉ ngơi.”
Hạ San vừa nói vừa ngẩng đầu đánh giá cách bài trí nội thất trong căn hộ.
“Thật ra, ngay từ đầu, tổ tiết mục đã tìm bọn chị, nhưng khi đó bọn chị còn đang loanh quanh ở châu Âu nên lúc đó đã từ chối…” Hạ San bưng ly nước lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Mấy hôm trước, chương trình xảy ra chuyện với Trác Dư Hân đó, cho nên tổ tiết mục liên hệ lại với tụi chị, bảo là có muốn qua đây làm nhóm khách mời thứ tư hay không.”
Lộ Ký Thu thật sự không biết chuyện tổ tiết mục mời hai người bọn họ, gật đầu, nghiêm túc nghe chị ấy nói.
“Vừa đúng mấy ngày nay bọn chị biết được có tiểu gia hỏa này,” Vừa nói Hạ San vừa đưa tay vuốt ve bụng mình, “Lúc đó còn do dự đấy…”
“Nhưng mà, chị xem mấy tập có hai người, ngoại trừ các hạng mục ra ngoài thì còn lại chỉ ở nhà, nên chị đồng ý. Chỉ là không ngờ nhanh như vậy, vốn định ở lại một tuần nữa…”
Lộ Ký Thu nhẹ gật đầu. Nếu như không phải Phạm Thước không có khả năng tiếp tục ghi hình thì Ông Y Y cũng không mất đi người hợp tác, làm cho cô ta kết thúc ghi hình trước thời hạn.
Hạ San đặt ly nước xuống, tựa lưng vào gối ôm trên ghế sofa nói: “Cũng may Ông Y Y rời đi, quan hệ của chị và cô ta cũng không tốt…”
Lúc trước, Hạ San từ diễn viên chuyển sang biên kịch, vì thế cũng có quen biết nhất định với Ông Y Y. Cụ thể chuyện như thế nào thì Lộ Ký Thu không biết, nhưng khẳng định có một số quy tắc thủ đoạn ngầm ở bên trong.
Hạ San nói những lời này thì hai camera gần nhất quay về phía bọn họ.
“Này, ghim đoạn này cho tôi —— “
Hạ San chỉ vào mấy camera trong phòng, uy hiếp từng cái một.
“Được rồi, em dẫn chị đi tham quan một vòng quanh nhà em một chút đi!” Hạ San nói xong thì đứng dậy, đầy tò mò với căn hộ thông tầng nhỏ xinh này.
Lộ Ký Thu vội vàng đứng dậy, kéo tay chị ấy, nghiêm trang giới thiệu: “Phòng ngủ của em ở trên lầu, phòng ngủ của anh ấy ở đằng kia.”
Hạ San đè tay Lộ Ký Thu xuống, cười nói: “Chị đã xem vài tập, vẫn có một nghi vấn.”
Lộ Ký Thu dẫn chị ấy lên lầu, nghiêng đầu tò mò hỏi: “Nghi vấn gì?”
“Lần cắm trại dã ngoại trước, còn cả lần em đi tham ban nữa, không phải đều ở trong ‘một phòng’ sao? Sao mà về tới căn hộ thì lại chia ra? Còn phải một người trên lầu một người dưới lầu?”
Lộ Ký Thu vừa mở cửa phòng ngủ, đỏ mặt, ấp úng nói: “Đều là do chương trình sắp xếp…”
Hạ San lại gần, nhìn khăn quàng cổ nam trên kệ, rồi lại nhìn nhìn gò má phiếm hồng của Lộ Ký Thu, lôi kéo cô, nhỏ giọng hỏi: “Nói thật cho chị San nghe, hai người các em rốt cuộc có ở chung một chỗ không đó?”
Lộ Ký Thu mím môi, còn chưa mở miệng thì Hạ San lại nói một câu: “Đừng nghĩ chị ngu ngốc, chị quan sát hai người từ trong ra ngoài rồi đấy!”
Quả thực Hạ San là người từng trải, những chuyện trước đây với Chữ Tu Bình cũng gây xôn xao trong giới. Hơn nữa Hạ San trải qua rất nhiều mối tình, Lộ Ký Thu không thể gạt chị ấy được.
Lộ Ký Thu bước sang một bên, khẽ lên tiếng: “Ừ…”
Nghe vậy, Hạ San rất vui vẻ.
“Chị chỉ biết chị sẽ không nhìn lầm mà. Tên Chử Tu Bình kia còn nói Lục Nhất Hành sẽ không phải công tư không phân biệt được, chị thấy…” Hạ San đi tới bên giường, ngồi xuống, híp mắt cười nói: “Lục Nhất Hành chính là mượn chương trình này để nói chuyện yêu đương với em.”
Lộ Ký Thu gãi gãi lỗ tai đang nóng dần lên, chỉ cười không nói.
Hình như, đúng là như vậy.
Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, Hạ San vừa đứng dậy, xua tay nói: “Thẻ nhiệm vụ ở trong túi xách, chị nói trực tiếp với em luôn.”
Lộ Ký Thu cười nhìn Hạ San với tính cách vẫn như trước đây, gật đầu nói được.
“Chắc là kinh phí của tổ tiết mục có hạn. Căn hộ ban đầu chuẩn bị cho tụi chị đã bị công ty kia tạm thời lấy lại. Vì vậy, bọn chị chỉ có thể chờ Ông Y Y và Phạm Thước dọn đi xong, sắp xếp lại thì mới vào ở được… Bên kia nói nhanh nhất thì trưa mai mới có thể qua, vì vậy đêm nay chỉ có thể ở nhờ chỗ các em.”
“Được!” Lộ Ký Thu nhanh chóng đồng ý, cô và Hạ San vẫn hay trò chuyện, ở với nhau một đêm thì ngược lại cũng rất tốt.
Hạ San gật đầu, chỉ vào giường, nói: “Hai chúng ta ngủ trên lầu, để hai ông kia ngủ dưới lầu.”
Dưới lầu, đột nhiên mũi Lục Nhất Hành ngứa ngứa, xoay người qua một bên hắc xì một cái.
Chử Tu Bình vừa mới vứt hộp cơm đi, bất mãn kêu lên một tiếng, dùng cùi chỏ đụng mạnh vào người anh nói: “Tớ nói, đừng nói là cậu bị cảm đấy chứ!”
Lục Nhất Hành còn tưởng là đã lâu không gặp Chử Tu Bình cho nên cậu ấy đột nhiên quan tâm săn sóc mình, xua tay nói: “Không có, tớ rất tốt.”
Ai ngờ Chử Tu Bình đưa cho anh một tờ khăn giấy, nhàn nhạt nói: “Vợ tớ mới mang thai, cậu đừng có lây cho tụi tớ.”
…
Được, phải biết rằng cái người Chử Tu Bình này chỉ ân cần săn sóc với vợ cậu ấy mà thôi.
Đổ canh cá vào xoong, đun trên lửa nhỏ rồi đậy vung lại, hai người đàn ông thoáng cái nhàn rỗi.
Chử Tu Bình xoa tay, nhìn anh nói: “Nghe nói dạo gần đây cậu không nhận bộ phim nào, một lòng một dạ tham gia chương trình thực tế này… Cảm giác yêu đương có tốt không?”
Lục Nhất Hành không muốn đem chuyện tình cảm của anh và Lộ Ký Thu nói trước ống kính, đưa tay vuốt tóc, chuyển đề tài: “Chuyến đi tuần trăng mật của cậu như thế nào?”
“Vợ tớ không phải cậu không biết,” Chử Tu Bình liếc mắt nhìn lên lầu, nhún vai nói: “Một ngày không làm việc thì có thể, một tuần không làm việc cũng có thể, nhưng mà thời gian này hơi lâu, không ngừng nháo loạn nói đã bị thoát ly khỏi xã hội. May mà có chương trình này của các cậu, nếu không thì sẽ không có chương trình nào để cho tớ và cô ấy có thể ‘hợp tác’ với nhau.”
Trên lầu.
Hai cô gái đã trò chuyện một lúc lâu, sau khi Chử Tu Bình đi lên tìm bọn họ thì hai người mới đi xuống chuẩn bị ăn tối.
Mới vừa xuống dưới lầu thì cô nhìn thấy Lục Nhất Hành đang ở trong phòng bếp bưng thức ăn ra.
“Em giúp anh —— “
Lộ Ký Thu nói xong thì đưa tay nhận lấy.
Hạ San lặng lẽ kéo tay Chử Tu Bình, “Chồng, anh xem Tiểu Thu và Nhất Hành kìa, tình yêu cuồng nhiệt của vợ chồng son không giống với…”
Chử Tu Bình nhướng mày, vòng tay qua eo cô, làm bộ bất mãn hỏi: “Có gì khác nhau?”
Hạ San nhìn ông chồng nhà mình, cong môi lắc đầu, “Ôi, cái ông này, một khi từ ‘bạn trai’ biến thành ‘chồng’ thì mọi cử chỉ thân mật đều khó làm cho người ta đỏ mặt hồng tai.”
Nói xong thì đưa ngón trỏ điểm lên chóp mũi của Chử Tu Bình, giống như bất đắc dĩ, lại gần hôn một cái, “Chồng à, nếu không thì anh học cách rụt rè một chút?”
Trên mặt Chử Tu Bình xuất hiện vạch đen, rụt rè cái quỷ gì! Điều này không phải là nói anh phải mắc cở sao!
Trong phòng bếp.
Lộ Ký Thu vừa giúp Lục Nhất Hành bưng tô canh cá, vừa truyền đạt ‘nhiệm vụ’ mới.
“Tổ tiết mục vẫn chưa dọn dẹp xong căn hộ bên kia, cho nên đêm nay chị San và anh Tu Bình sẽ ở lại đây với chúng ta…”
Lời còn chưa nói hết thì chén trong tay Lộ Ký Thu đã bị anh cầm đi, Lộ Ký Thu theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh: “Làm sao vậy?”