Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 102: Nửa đêm con nít khóc, ba canh quỷ gõ cửa



Edit: Xiaoxi Gua

“Cô rốt cuộc là ai? Là ma nữ oán khí lan tràn trong toà nhà này? Vì sao tìm tới tôi?”

Mộc Ân cảnh giác lui ra phía sau mấy bước, cùng “Lục Phong Miên” kéo dài khoảng cách, đồng thời quyết định không chạy nổi thì dùng miệng công kích.

“Oan có đầu nợ có chủ, nếu như người Thẩm gia hại cô, thì cô nên đi tìm người Thẩm gia báo thù! Tìm tôi làm gì? Bởi vì trên người tôi âm khí nặng? Nhưng tôi cũng có bùa hộ thân, nếu cô dám làm tổn thương tôi, chú Lục cùng Uyển Di đều sẽ không bỏ qua cô!”

Cô lời nói này cũng không phải là cáo mượn oai hùm, Trần Uyển Di bây giờ trong thái người giấy, lời nói của cô ấy có thể bị người khác nghe thấy.

Nếu đêm nay mình xảy ra chuyện gì ở đây, Trần Uyển Di quyết sẽ không buông tha cho ma nữ nhà họ Thẩm, cô ấy học rộng tài cao như vậy, có thể so bằng với đại sư phong thủy, cũng khẳng định có biện pháp tìm ma nữ này báo thù.

“Bé ngoan nửa đêm đều sẽ không ra khỏi cửa.” Ngay lúc Mộc Ân từng bước lui lại cố gắng cò kè mặc cả, “Lục Phong Miên” ở trước mặt cô đột nhiên mở miệng nói.

Giọng nói có chút nhè nhẹ, ngữ điệu trầm bồng du dương có chút giống đang hát: “Nửa đêm trẻ con khóc, ba canh quỷ gõ cửa, bé ngoan, cùng tôi trở về.”

Dứt lời bay về phía Mộc Ân, đồng thời gương mặt giống Lục Phong Miên như đúc, bắt đầu vặn vẹo biến hình, trở lại nguyên hình của cô ấy.

Mộc Ân né tránh không kịp, đồng thời cũng thối lui đến cuối cùng, trơ mắt nhìn thấy bộ dáng của cô ấy.

Nhưng khi ma nữ muốn chạm vào cô, đột nhiên sắc mặt nhăn nhó lui trở về.

Đồng thời, thời gian trên hành lang chỗ cô dường như dừng lại, một đóm lửa cháy chậm chạp ở góc, chậm rãi lan về phía cô.

Tốc độ lan tràn cực nhanh, rất nhanh bao trọn hành lang cháy hừng hực, Mộc Ân nhìn, lại không cảm thấy sợ hãi, dường như ánh lửa kia là ánh mặt trời ấm áp, có thể xua tan hắc ám nhưng sẽ không đốt cô bị thương.

Cả người lạnh lẽo của cô cũng bắt đầu ấm lên, cảm giác được bao quanh bởi sự ấm áp của nhiệt độ khiến cho người cô thoải mái dễ chịu cũng an tâm, lại cảm giác buồn ngủ.

Mộc Ân ngăn không được ủ rũ nhắm mắt lại, cảm giác an tâm khiến con người ta chìm đắm vào trong đó, mãi đến khi trong thoáng chốc nghe được giọng nói của Lục Phong Miên.

“Ân Ân Ân Ân!”

Là chú Lục đang gọi cô.

Ý thức được điểm này, Mộc Ân cho dù có mệt mỏi, cũng cố gắng giật giật mở to mắt.

Ánh đèn mờ tối trong hành lang, cô nhìn thấy mặt của Lục Phong Miên phía trên cô, biểu cảm lo lắng nhìn cô, tay cũng ở trên người cô nhẹ nhàng đẩy.

“Ân Ân…” Thấy cô tỉnh, Lục Phong Miên ôm cô vào trong ngực, ôm rất chặt.

Mộc Ân vô thức ôm lại anh, nhớ tới ảo giác trước đó, lại nhìn hai bên hành lang, hỏi: “Chú Lục, tại sao chú lại ở đây?”

“Tỉnh lại không thấy em ở trong phòng, ra nhìn, kết quả em choáng ngất trong hành lang.” Lục Phong Miên nói, rồi bế cô từ dưới đất lên, đá văng cửa trở về phòng, đặt lên giường.

Mộc Ân tỉnh táo, trong đầu dần dần rõ ràng, nhớ tới trước đó là bởi vì cái gì mới rời giường đi ra ngoài, sợ hãi cả kinh: “Chú Lục, chú đi ra ngoài có nghe được âm thanh gì không?”

“…” Lục Phong Miên nhìn cô lắc đầu.

“Cháu nghe được có tiếng khóc của đứa trẻ…” Mộc Ân nhìn về phía ngoài cửa: “Cháu cảm thấy có chút không đúng, chúng ta đến phòng chị Thanh Thanh xem một chút đi.”

“Được.” Lục Phong Miên đỡ cô xuống giường, giống như sợ làm mất cô, lôi kéo cô cùng đi ra.

Lòng bàn tay tiếp xúc với nguồn nhiệt ấm áp, cùng với hơi thở sạch sẽ ấm áp trên người Lục Phong Miên, là khiến cho người ta có cảm giác am tâm cực kỳ.

Một giây này Mộc Ân mới hoàn toàn thoát ra khỏi ảo giác, cảm thấy mình được an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.