Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 156: Nhật ký và Chu tiên sinh



Edit: Xiaoxi Gua

Quyển nhật ký bị lật ra, bên trong vẫn là những con chữ tròn vo đáng yêu của Giản Thi.

Ngày 7 tháng 6, trời quang, đằng sau vẽ một mặt trời nhỏ, rất có tính trẻ con.

Hôm nay mình bị Chu tiên sinh cử người đón về nhà, dường như anh ấy muốn bao nuôi mình, nhất định là trong tiệc rượu đêm đó uống say rồi thấy biểu hiện của mình quá tốt, Chu tiên sinh mới quyết định kim ốc tàng kiều*.

*Kim ốc tàng kiều: xây một nơi đẹp để cất giấu người đẹp, hoặc có thể hiểu là bao nuôi ấy.

Lúc gia nhập ngành giải trí, bạn bè đã từng nói với mình, người con gái xinh đẹp đều sẽ được kim chủ coi trọng, mình đoán chắc mình cũng được như vậy.

Vậy nếu như là được bao nuôi, mình hi vọng là một tổng tài đại nhân vừa đẹp trai vừa ôn nhu lại có tiền, còn có thể bảo vệ mình, giống như trong tiểu thuyết ngôn tình vậy…

Lúc ấy mình cũng nói với bạn mình như vậy, đây là giấc mộng của mình, bạn mình khịt mũi coi thường, nói đó là không thể nào, bình thường kim chủ trong vòng giải trí này, đều là những người lớn tuổi lại háo sắc, bằng không thì cũng là những thằng nhóc con nhà giàu không học hành.

Trong đầu mình thử tưởng tượng một chút hình ảnh lão già và những thằng nhóc, có chút hối hận khi gia nhập ngành giải trí, nhưng mà đã ký hợp đồng xong, cũng chỉ có thể cẩn thận một chút khi nhìn thấy những lão già và những cậu ấm lêu lỏng kia.

Sự thật chứng minh, thật ra mình là con cưng của Thượng Đế, mình chỉ là bồi Chu tiên sinh ngủ một đêm, Chu tiên sinh liền coi trọng mình, những yêu cầu kia của mình, Chu tiên sinh đều phù hợp tất cả, aaa…Chu tiên sinh rất đẹp trai….

Hôm nay thật sự là một ngày vui vẻ.

Nhìn đến đây, Mộc Ân nhịn không được cười một tiếng, cảm giác Giản Thi trong nhật ký đáng yêu giống như Trần Uyển Di, căn bản là không có cách nào tưởng tượng được cô ấy và cô gái lạnh lùng không thích chốn đông người ở phim trường lúc bây giờ là cùng một người.

Cô cảm giác được Chu Mạc Viễn cũng rất vui sướng, cái cảm giác thực sự này, cô đều sẽ cảm nhận được.

Ngày 8 tháng 6, trời nhiều mây, còn may không có trời mưa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến lễ khởi quay bộ phim truyền hình đầu tiên của mình.

Tối hôm qua trước giờ cơm tối mình gặp được Chu tiên sinh trong truyền thuyết, trong khoảnh khắc cửa mở ra, bỏ qua quầng thâm mắt có chút nghiêm trọng, Chu tiên sinh như có hào quang bốn phía, đôi chân dài nghịch thiên không có chút nào ảnh hưởng vẻ đẹp của chiếc áo khoác, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan cân đối, bị người như vậy bao nuôi, mình có cảm giác như đang yêu đương với tổng tài bá đạo.

Mình tự bóp lòng bàn tay một cái, nhắc nhở mình phải có sự chuyên nghiệp của một minh tinh nhỏ.

Mình đứng lên chào hỏi Chu tiên sinh một tiếng, Chu tiên sinh cởi áo khoác xuống ra rồi gật đầu nhẹ một cải, từ đầu đến cuối đều là biểu cảm lạnh như băng.

Đêm đó ký ức quá mơ hồ, mình không đoán được tính tình của Chu tiên sinh, liền đi theo ngồi xuống ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi thì thời gian còn rất sớm, sau khi Chu tiên sinh hỏi mình tên là gì, thì đi thư phòng làm việc, mình có chút thất vọng, bởi vì đêm đó mặc dù uống say, nhưng mình nhớ được trước khi tiệc rượu bắt đầu, mình đã bắt chuyện với Chu tiên sinh đẹp trai nhất hội trường, đồng thời nói tên của mình, đáng tiếc anh không có nhớ kỹ.

Nhưng mà được rồi, mình rất nhanh lấy lại tinh thần, dù sao mình còn thời gian rất dài để Chu tiên sinh nhớ kỹ mình.

Sau đó, trong lúc rảnh rỗi mình đi theo quản gia đi tới đi lui, kỳ thật bởi vì mình có chút căng thẳng, vừa nghĩ tới đêm nay sẽ ngủ chung với Chu tiên sinh, bắp chân và bụng mình liền run lên.

Lo lắng thật lâu, đi theo quản gia đến phòng bếp rồi đến vườn hoa, cẩn thận xem xét từng ngóc ngách trong căn biệt thự của Chu tiên sinh, về đến phòng, ngâm mình vào bồn tắm lớn không muốn nhúc nhích, trong phòng tắm mờ mịt hơi nước khuếch tán bốn phía, lúc mình đi ra phòng tắm cả người đều là choáng, bước chân lảo đảo đi đến giường cuộn mình vào trong chăn như một cục hình tròn.

Nghe được âm thanh tay cầm cửa chuyển động, mình mở to mắt, tầm mắt có chút mông lung, Chu tiên sinh vừa vào cửa vừa cởi áo sơmi trên người xuống, cơ bắp và đường cong lộ ra không sót thứ gì, Chu tiên sinh không coi ai ra gì cởi quần áo xuống, đi vào phòng tắm.

Hô hấp của mình bắt đầu trở nên gấp rút, theo tiếng nước liên tục trong phòng tắm, lòng bàn tay của mình cũng trở nên ẩm ướt, Chu tiên sinh rất nhanh đã tắm rửa xong, mang theo một người hơi nước đi vào trên giường, cơ thể mình bắt đầu trở nên cứng ngắc, vừa sợ hãi lại vừa chờ mong những hành động tiếp theo của Chu tiên sinh.

Haiza… đêm đó anh ấy hình như cũng không có đụng vào mình, chỉ là ôm mình ngủ một giấc, đêm nay hẳn là đêm đầu của mình…

Mình đang nghĩ ngợi những điều này, ba một tiếng, đèn tắt, cơ thể nóng hầm hập dựa vào mình, mình bị ôm vào trong một lồng ngực như lò lửa, hô hấp khó khăn, giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến: “Ngủ đi.”

“…” Mình?

Bên cạnh rất nhanh liền truyền đến tiếng hít thở của Chu tiên sinh.

“…” Mình?

Mộc Ân nhìn đến đây nhịn không được bật cười, cảm thấy Giản Thi trong nhật ký có chút ngốc lại đáng yêu.

Nhưng vì sao Giản Thi mà cô nhìn thấy lại lạnh lùng như vậy, tránh xa người khác ngàn dặm?

Mơ hồ cảm thấy trong đó đã xảy ra chuyện vô cùng bi thảm, Mộc Ân là người sợ bị ngược, nhưng Chu Mạc Viễn cười lật qua trang kế tiếp, cô liền cũng không nhịn được nhìn theo.

Ngày 9 tháng 6, trời quang.

Tối hôm qua sau khi Chu tiên sinh ngủ rồi, bi kịch của mình là mất ngủ, buổi sáng lúc tỉnh lại một bên khác đã trống không, mình đứng lên nhìn đồng hồ một chút, đã mười giờ sáng.

Lúc xuống lầu, lão quản gia nhìn mình cười đến có chút quá hiền lành: “Tiên sinh nói tối hôm qua ngài ấy ngủ rất ngon, cháu làm rất tốt.”

Mình sa sút tinh thần ngồi trên ghế, không rõ vì sao lại được khen, Chu tiên sinh căn bản cũng không làm cái gì, cũng không chiếm tiện nghi, tay cũng không có sờ, còn không có làm mình như thế này thế kia.

Mình khuấy tô cháo một hồi, một chút khẩu vị đều không có.

Quản gia rất hiền hòa hỏi mình muốn hâm nóng lại hay không, mình cũng từ chối khéo ý tốt của ông ấy, ăn xong bữa sáng, đến phim trường quay phim.

Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên mình diễn xuất, hơn nữa là sau khi bồi Chu tiên sinh ngủ nên nhận được, mặc dù là nữ số ba, đối với người mới mà nói đã là ghê gớm rồi, mình đến công ty được rất nhiều người hâm mộ, nhưng mình hoài nghi đây là nhân vật mà Chu tiên sinh nện tiền giành được cho mình.

Nghĩ đến nhân vật này giành được từ tay của một nữ diễn viên có thực lực nào đó nhưng không có kim chủ, mình vô cùng băn khoăn, quyết định càng cố gắng diễn xuất tốt nhất, báo đáp Chu tiên sinh.

Thời gian ở phim trường trôi qua rất nhanh, thoáng chớp mắt lại đến chạng vạng tối, người hầu đều chuẩn bị bữa tối đâu vào đấy, Chu tiên sinh về nhà đúng 6 giờ tối.

Mình vừa múc canh vừa lén la lén lút nhìn Chu tiên sinh, kém chút bị lóe mù, đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

“Ở đây đã quen chưa?” Chu tiên sinh ngồi xuống hỏi, tư thái ưu nhã.

“Cũng được.” Ngoại trừ gật đầu mình cũng nghĩ không ra động tác khác.

“Có gì cần trực tiếp nói với quản gia, hoặc là trực tiếp nói với tôi.” Chu tiên sinh nói.

Quản gia ở một bên cúi người, mính đáp lại một tiếng là được, Chu tiên sinh nói xong lại trực tiếp lên lầu làm việc.

“Một ngày anh ấy cần làm việc bao nhiêu tiếng?” Mình hỏi quản gia.

“Mười bốn tiếng trở lên.” Đáy mắt quản gia hiện lên một tia lo lắng, mình hít sâu một hơi, tiếp tục như vậy, rất dễ dàng chết đi vì quá cực khổ, vì để tránh cho mình bị mất đi một kim chủ đại nhân tốt như vậy, mình quyết định gan lớn một chút, mỗi ngày nhắc nhở Chu tiên sinh ngủ sớm một chút.

Ngày 11 tháng 6, mưa vẫn rơi.

Tối hôm qua cùng khuya ngày hôm trước, Chu tiên sinh vẫn không làm chuyện phải làm của một kim chủ đối với mình, chỉ là ôm mình đi ngủ.

Cái này khiến mình có chút buồn bực, vì thế dự định làm một số việc, cố ý hỏi quản gia ngoại trừ công việc bên ngoài Chu tiên sinh còn có hoạt động nào khác không?

Quản gia suy nghĩ một chút, nói một câu, công việc.

Mình không hề chết tâm, hỏi quản gia bình thường Chu tiên sinh có sở thích nào khác không, quản gia trả lời vẫn là công việc, mình lại hỏi một câu Chu tiên sinh sinh vào ngày bao nhiêu, ngày 12 tháng 1, mình cảm giác mình đã ngộ ra một điều, cuồng công việc lại thêm cấm dục, dự cảm tiền đồ của mình là một mảnh ảm đạm.

Buổi tối chờ mình tắm rửa xong từ phòng tắm ra, Chu tiên sinh đang tựa đầu ở đầu giường xem văn kiện, vừa tắm xong đuôi tóc còn có chút ướt át, mình tự ý cầm khăn xoa tóc cho anh, thân thể Chu tiên sinh cứng đờ, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục bình thường, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.

Ánh đèn chiếu vào trên da màu mật ong của Chu tiên sinh, dát lên một tầng màu vàng mờ mờ, con mắt của mình giống như là mọc ra đôi chân tự chạy về phía t*i trên ngực của Chu tiên sinh, mình nhanh chóng nhắm mắt lại, dùng khăn mặt vuốt nước trên tóc của Chu tiên sinh, bây giờ mình vô cùng ghen ghét với chiếc khăn trong tay của mình.

Rất nhanh, Chu tiên sinh đã xem xong văn kiện: “Hai ngày này đi học thế nào?”

“Còn, còn tốt, giáo viên đều rất chuyên nghiệp.” Bởi vì ngày đầu tiên liền bị đạo diễn mắng kỹ năng diễn xuất yếu kém, Chu tiên sinh đã đăng ký chương trình học diễn xuất cho cô, mỗi ngày cô đều chăm chú học hành.

“Đi ngủ sớm một chút.” Chu tiên sinh rất ít nói chuyện, để sách xuống.

Tám tiếng đồng hồ trong một ngày mong đợi nhất lại gian nan nhất lặng lẽ qua đi.

Trong bóng đêm mình tính toán dùng tư thế nào mới có thể tiếp xúc da với Chu tiên sinh với diện tích lớn nhất, chờ Chu tiên sinh rốt cục cũng ngủ thiếp đi, mình nhẹ nhàng nâng lên chân, đưa chân của mình vào giữa hai chân của Chu tiên sinh, từ từ tuột xuống, hai người dán vào nhau càng thêm chặt chẽ, đôi tay ôm bên hông mình vẫn vững như bàn đá.

Mình hài lòng, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Ngày 18 tháng 6, trời quang, nhưng tâm trạng của mình như mưa không ngừng.

Đã một tuần mình không hề động bút viết nhật ký, bởi vì mình gần đây rất lo nghĩ, đau đầu.

Một tuần lễ này, quan hệ của mình và Chu tiên sinh đột nhiên tăng mạnh, cụ thể là, mỗi ngày nói chuyện vượt qua mười câu; tiếp xúc thân thể tăng lên không biết bao nhiêu, bởi vì gần đây mình học được xoa bóp tinh dầu, mỗi ngày đều có cơ hội tiếp xúc thân mật với Chu tiên sinh.

Quản gia cũng nói mình cùng Chu tiên sinh ở chung càng ngày càng tự nhiên và hòa hợp, trong nhà cũng thường xuyên quanh quẩn những tiếng cười, cứ phát triển như vậy thì tiền đồ của mình vô cùng xán lạn.

Nhưng, tương đối khiến cho người ta khổ não là, mấy ngày nay thời gian Chu tiên sinh chìm vào giấc ngủ càng ngày càng trễ, buổi sáng tỉnh lại sẽ bị mắt quầng thâm có màu xanh nhạt, tinh thần có chút không tốt.

Lúc mình đang tự kiểm điểm lại bản thân, bạn mình xuất hiện: “Gần đây bạn với tên Chu Mạc Viễn kia thế nào? Anh ta có làm được không?” “Chỗ đó của của anh ta lớn không?” “Hôm qua mình nghe người ta nói anh ta rất lạnh lùng.”

“…” Là một người trung thành với chức vụ của mình, mặc dù chưa thử qua, mình cũng quyết định giữ gìn tôn nghiêm của Chu tiên sinh trước: “Ngày thứ hai mình đau lưng đến dậy không nổi, hai cánh tay đều nhích không được.”

Bạn mình không tin: “Đó là một cái chày gỗ đi.”

Bị Chu tiên sinh ôm ngủ một đêm, hôm sau tuyệt đối đau lưng, bởi vì mình vốn dĩ không dám lật, hai cánh tay đều nhúc nhích không được,, bởi vì lúc xoa bóp phải xoa bóp cơ của Chu tiên sinh.

Mình không để ý đến nghi ngờ của bạn mình, ngược lại là rất muốn tự mình đi nghiệm chứng vấn đề thứ ba.

Sau bữa cơm chiều, đầu tiên mình chuyên tâm tắm một cái, chuyên tâm kỳ cọ từ trên xuống dưới không bỏ sót chỗn nào.

Chờ mình tắm rửa xong đi ra ngoài, Chu tiên sinh đã làm việc xong ngồi ở trên giường, hương thơm tinh dầu mát xa tản ra hương vị ngào ngạt trong không khí, Chu tiên sinh đã hết sức quen thuộc cái mùi này, từ biểu cảm của anh ấy, mình có thể nhìn ra cũng không ghét mùi vị tinh dầu tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt này, ngón tay của mình lướt trên da của Chu tiên sinh, ấn huyệt nhẹ nhàng cho Chu tiên sinh như thường ngày.

Mùi hương tinh dầu càng ngày càng đậm, hô hấp của Chu tiên sinh theo ngón tay ấn huyệt của mình lúc nặng lúc nhẹ, ngón tay một đường từ phần phía dưới cổ đến ngực, lại đến trên bụng, dựa theo thường ngày, lúc này hẳn là đến đùi.

Tay mình tiến vào trong quần lót căng phồng của Chu tiên sinh.

Sau đó, trong ánh mắt mang theo kinh ngạc của Chu tiên sinh, mình liền bị Chu tiên sinh xách lên, áo ngủ của Chu tiên sinh đều không cài lại liền bước chân rời khỏi phòng, trước khi đi vứt lại một câu: “Tôi đến thư phòng.”

Mình ngồi ở trên giường rối tinh rối mù, trong đầu đều là cuộc sống tối tăm sau khi bị kim chủ vứt bỏ.

Ngày hôm sau lúc thức dậy mình nơm nớp lo sợ, quả nhiên không thấy Chu tiên sinh ở trong phòng ăn, mình hỏi quản gia anh ấy đi đâu, quản gia ra nói đi công tác.

Lúc mình biết lần đi công tác này mất một tuần, mình cứ như sấm sét giữa trời quang, sau khi đến phim trường cũng không tập trung.

Lúc ăn cơm trưa, mình lấy dũng khí gửi tin nhắn Wechat cho Chu tiên sinh, lải nhải một đoạn dài dòng đơn giản là đường đi bình an, chú ý an toàn, mình chỉ là muốn xem thử Chu tiên sinh có thể trở về hay không, sự thật chứng minh, những chuyện như như muốn thăm dò lịch trình của kim chủ thì nghĩ một chút thì được, tuyệt đối không nên đi thử.

Buổi chiều mở điện thoại ra thu được một đống hồng bao nhắc nhở, đều là Chu tiên sinh gửi qua, ting ting ting, đếm tới mắt của mình hoa cả lên, đếm mãi cũng đếm không hết, hơi sợ giáo viên biết được sẽ đánh mình vì không tập trung vào bài giảng, mỗi cái hồng bao đều là hai trăm, nhưng là mười mấy cái cộng lại cũng không ít, mình ngơ ngác, bây giờ cũng đã lưu hành cách dùng hồng bao làm phí chia tay sao? Đến một cái ôm từ biệt cũng không có, thật sự là cảnh già thê lương.

Trơ mắt trông thấy một ngày này mà còn có chút an tâm, nếu không thì cứ lo lắng trăn trở mãi. Chí ít Chu tiên sinh còn để lại cho mình một câu nói sau cùng, mười mấy cái hồng bao bên trên đều viết sáng loáng bốn chữ vàng “chúc mừng phát tài”.

Thế nhưng mình chỉ muốn phát tài ở bên cạnh anh ấy, những người khác, mình đều không cần.

Ngày 19 tháng 6, thời tiết như thế nào thì mình đã không còn để ý tới.

Mình suy tư một đêm, vẫn là quyết định thức thời chủ động rời đi.

Lúc ra cửa, đầu bếp nữ đã từ quê nhà trở lại biệt thự, quản gia cắt cành tỉa lá trong hoa viên, lúc mình đẩy cửa ra đi nữ đầu bếp còn nhìn mình cười cười, rồi quay người đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, mình ở đây không đến một tháng, lại giống như đã ở đây rất lâu, khổ sở đến không nỡ rời đi.

Lúc ở phim trường tâm trí như trên mây, ngay cả đạo diễn gọi mình đều nghe không thấy, mãi cho đến khi bên tai có người cười hì hì kêu hai tiếng tiểu mỹ nữ, mình mới lấy lại tinh thần.

Người trước mặt có khuôn mặt vuông (mặt chữ quốc 国), từng thấy qua hai lần ở phim trường, hình như là bạn trai của diễn viên chính nào đó.

Mình cực kỳ không thích anh ta, bởi vì anh ta rất giống những cậu ấm vô học ăn chơi như lời bạn mình nói, bề ngoài cũng chả đẹp hơn mấy ông già đâu.

Mình không để ý tới anh ta, đứng lên rời đi, anh ta lại nắm tay của mình, muốn tới ôm mình, mình bị dọa sợ, vừa vặn trên tay có cái bình giữ nhiệt, xoay lại gõ một cái trên đầu anh ta.

Có Chu tiên sinh bao dưỡng, đích thật là bị làm hư, mỗi ngày đều rất tùy hứng, cho nên cũng không thấy cái gõ lần này có gì không đúng.

Nhưng thể chất của người đàn ông kia không phải rất tốt, trực tiếp bị mình gõ đưa vào bệnh viện, buổi chiều, mình bị đoàn làm phim đuổi việc.

Sau khi mất đi Chu tiên sinh bao nuôi, mình lại mất đi nguồn sống, công ty nói muốn tuyết tàng mình…

*Tuyết tàng: có nghĩa là giấu, bị cấm.

Mộc Ân nhìn đến đây, trực giác cho rằng người có khuôn mặt vuông kia hẳn là Giang Minh Kiệt, đùa giỡn Giản Thi bị cô ấy dùng bình giữ nhiệt đánh phải vào bệnh viện, sau đó sử dụng thủ đoạn phong sát Giản Thi.

Những chuyện này rất giống Giang Minh Kiệt có thể làm ra được.

Nhưng một kẻ tiểu nhân có thù tất báo như cậu ta, lại háo sắc như vậy, Mộc Ân luôn cảm thấy cậu ta không phải chỉ là phong sát Giản Thi, sẽ từ bỏ ý đồ.

Chu Mạc Viễn lại lật ra một tờ phía sau.

Một ngày này không có viết nhật ký, mở đầu chính là một câu hôm nay xảy ra một chuyện lớn.

Cả ngày không có quay phim, mình ở trong căn phòng thuê cũng cảm thấy khó chịu, lúc buổi tối đổi quần áo thể thao, quyết định ra ngoài hít thở không khí.

Mình mới đến ngoài cửa cư xá cũ nát, một chiếc xe dừng ở trước mặt mình.

Xe kia rất giống chiếc Cayenne của Chu tiên sinh, mình còn tưởng rằng là Chu tiên sinh hối hận vứt bỏ mình, tới đón mình, nhưng người xuống xe lại làm cho mình rất thất vọng, là kẻ mặt hình vuông yếu đuối kia.

Mình rất không thích anh ta, quay người bỏ đi, anh ta lại đưa tay đem mình kéo trở về.

Lúc này trên tay của mình không có bình giữ nhiệt, chỉ có thể dùng tay đánh anh ta, nhưng anh ta có đề phòng.

Anh ta nắm cổ tay của mình, cười hắc hắc, tay gõ vào sau người mình, cả người mình đều đã mất đi tri giác.

Chờ lúc mình tỉnh lại, mình phát hiện mình bị trói lại, chung quanh tất cả đều là màn đen, hẳn là sau cốp xe, bởi vì ta nghe thấy âm thanh của động cơ.

Xe đang chạy về phía trước, ngẫu nhiên có xóc nảy, đụng vào khiến lưng mình đau nhức.

Mình bị bắt, bị tên mặt vuông kia bắt cóc, ý nghĩ anh ta muốn giết người vứt xác hiện lên trong đầu mình, mình bắt đầu cố gắng giãy dụa.

Lúc này, xe đột nhiên ngừng lại.

Xong rồi, đến nơi muốn đến rồi, mình có thể hay không bị phanh xác không? Chỗ xe dừng có phải bờ sông không? Hay là bờ biển?

Một đống suy nghĩ lung tung hiện lên trong đầu mình, mình nghe phía bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng kêu của người đàn ông, cốp xe cách âm quá tốt, mình không biết có phải là giọng nói của người đàn ông mặt vuông kia không.

Trải qua một khoảng thời gian dài dằng dặc như một thế kỷ, cốp xe bị người bên ngoài mở ra, bốn phía xung quanh mình sáng lên một chút.

Chu tiên sinh xuất hiện trước mắt mình.

Anh tựa như một thiên thần.

Mình bị anh kéo ra ngoài, ôm vào trong ngực, tay anh xoa phía sau cổ của mình, rất ôn nhu, ôn nhu đến nỗi mình cảm thấy chỗ bị đánh không có chút nào đau đớn.

Ôm một hồi, anh tháo dây thừng trói mình, ôm mình xuống xe.

Mình vốn là có thể đi, nhưng lần đầu tiên được Chu tiên sinh ôm như thế, hạnh phúc muốn chết, mình còn chứng kiến tên mặt vuông nằm bên cạnh xe, hình như bị đánh không nhẹ.

Chu tiên sinh ôm mình trở lại trên xe, hỏi mình vì sao rời đi, mình có chút ủy khuất, hỏi anh tại sao phải cho mình tiền.

Anh ấy nói đây chẳng qua là gửi cho mình mua đồ ăn vặt.

Mua đồ ăn vặt mà ra tay xa hoa như vậy? Một lần nữa mình lại bị kim chủ đại nhân dọa cho sợ ngây người.

Ngày 22 tháng 6.

Hôm nay trời nắng, hôm qua cũng là một ngày trời nắng.

Bắt đầu từ hai ngày nay, ban đêm hai người nằm cùng nhau, ấm áp từ trong ra ngoài.

Đói thì ăn, nóng thì cởi, là tôn chỉ của cuộc đời mình, cho nên, khi Chu tiên sinh sờ phần eo mềm mại dưới chăn mền của mình, bàn tay ẩm ướt, tứ chi cứng ngắc, tự trong lòng mình dựng cho mình một ngón tay cái tán thưởng thật to, sau đó nói một câu “tốt lắm”.

Chu tiên sinh đứng lên, muốn đi mở điều hòa. Đi đi, dù sao mình cũng đã cởi.

Giữa hai người chỉ cách xa một tầng áo ngủ thật mỏng, mũi chân mình dọc theo quần ngủ Chu tiên sinh trượt đến mắt cá chân, chôn đầu mình ở hõm vai của Chu tiên sinh, cố gắng làm người thật vô hại ngây thơ.

Sau đó, chờ đèn tắt đi.

Mình nghe thấy giọng nói vô sỉ và mặt dày của mình vang lên “Có chút lạnh.” Cánh tay đang ôm lưng mình chần chờ một chút, sau đó thoảng qua nắm chặt, mình thừa cơ móc chân vào chỗ đùi của Chu tiên sinh, cọ xát hai lần giống như chó con, hơi thở nóng bừng bừng phả ra trên đỉnh đầu mình, mình cúi đầu xuống, đánh bạo liếm hầu kết của Chu tiên sinh một chút.

Mình bị một luồng lực lớn ép ở trên giường, Chu tiên sinh giống một con báo săn bắt được đồ ăn mà liếm láp trên mặt mình, trong mắt vọt lên ngọn lửa nhỏ.

Hồi ức dừng ở đây.

Bởi vì những từ mấu chốt chủ yếu về sau mình chỉ nhớ kỹ là kẹp chặt, thả lỏng.

Vậy rốt cuộc là muốn kẹp chặt hay là thả lỏng vậy?

Sự nghi ngờ này chi tồn tại một giây, mình liền không lo nghĩ được gì nữa.

Mộc Ân nhìn đến đây, mặt đỏ tới mang tai, cảm giác cả người đặc biệt ngại ngùng.

Chu Mạc Viễn lại lật qua một tờ, cô có chút do dự, sợ lại nhìn thấy cái gì không nên nhìn.

Chần chờ mấy giây, dư quang khẽ quét qua, cô phát hiện phía trên là trống không.

Lại lật trang tiếp theo, liên tiếp nửa quyển nhật ký đều là trống không.

Nhật ký chỉ viết đến nơi đây.

Không biết là đổi nhật ký, hay là không có thời gian, về sau Giản Thi đều không tiếp tục viết.

Chu Mạc Viễn cười cười, thả quyển nhật ký trở về ngăn kéo, rời khỏi phòng.

Ra hành lang, anh đi xuống lầu, lại tiến vào trong một phòng khác.

Đây là phòng ngủ vô cùng lớn, bên trong có một chiếc giường cực lớn, cơ thể Giản Thi nho nhỏ co lại thành một nhúm ở phía trên, ôm tấm chăn tơ tằm mềm mại “Dậy thôi.” Chu Mạc Viễn bước qua, cúi hôn trên trán cô ấy một chút.

“Ừm, hôm nay không muốn quay phim.” Giản Thi lật người, làm nũng.

“Vậy thì đừng đi.” Chu Mạc Viễn bế lên, đi đến phòng tắm.

Hai người này không phải là muốn làm gì việc không thể lộ ra ngoài chứ?

Vậy cô ở chỗ này được chứ? Được chứ?

Mộc Ân có chút bất đắc dĩ, có chút nóng nảy, cô theo Chu Mạc Viễn từng bước một đi đến phòng tắm đi, cảm giác dần dần yếu đi, giống như có cái gì trong linh hồn dần dần rút ra.



“Cậu cũng chỉ chuyển cái ghế đụng một cái, có thể đụng người ta thành như vậy?” Hiếm thấy giọng nói của Lâm Như Uyên có chút nôn nóng: “Tiểu Lưu, nếu như bình thường tôi có chỗ nào đắc tội cậu, hoặc là cậu bị ai giật dây, bây giờ nói thẳng đi, tôi…”

“Anh.” Mộc Ân mở to mắt.

“Ân Ân?” Lâm Như Uyên nhào tới, đỡ cô lên: “Em không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Mộc Ân lắc đầu, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường đơn giản, giả vờ giả vịt che cằm cuối đầu: “Trời nóng quá, có thể là em bị cảm nắng.”

“Chỗ này của chị có túi chườm nước đá.” Giản Thi Bên cạnh nói một câu, vẫn là sự lạnh nhạt không cảm xúc kia.

Mộc Ân ngẩng đầu, phát hiện người vây quanh mình không ít, nói: “Ngại quá, để mọi người lo lắng, em không sao.”

Đám người lo lắng cho cô cũng phần lớn là nể tình Lâm Như Uyên, nghe nói không có việc gì liền ai đi đường nấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.