Giang Minh Kiệt chỉ coi là đang hỏi anh ta, ung dung cười một tiếng:
“Chuyện gì xảy ra? Cô nghĩ rằng đánh ông đây như vậy là xong sao? Hai
ngày nay không tìm cô là bởi vì lão tử nghỉ ngơi dưỡng sức, bây giờ sức
lực đã hồi phục, xem xem đêm nay lão tử làm sao xử lý đồ đê tiện như
cô!”
“Thi Thi ban đêm đi ra ngoài tản bộ, đụng phải Giang Minh Kiệt cũng
đang ở rừng đào, bị cậu ta đánh ngất xỉu.” Chu Mạc Viễn nói: “Giang Minh Kiệt bảo người nhân viên ban ngày đụng phải cô đến lừa cô tới, tôi muốn đến báo cho cô, nhưng không thể đi ra khỏi rừng đào này.”
“…” Mộc Ân sáng tỏ, thì ra Giang Minh Kiệt con hàng này là đến báo thù.
Cô vốn dĩ tưởng rằng tên ngốc này sau khi bị đánh trở về điều tra
thêm, biết mình là ai, Lục Phong Miên là ai, liền sẽ lặng lẽ nhận thua.
Lại quên một chuyện quan trọng, tên ngốc này và Giang Minh Tu không
hợp nhau, tự nhiên không có khả năng nói chuyện bản thân anh ta bị đòn,
thậm chí không nghĩ tới tra hỏi Lục Phong Miên là ai, chỉ cho là cô là
có Lâm Như Uyên làm chỗ dựa, liền vội vàng đến báo thù.
Thật sự là nghé con không biết sợ cọp! Không sợ Lục Phong Miên trở về biết được, lột da anh ta ra.
Mộc Ân đảo mắt một vòng, chung quanh mấy người đều nhìn chằm chằm cô, nhưng tạm thời không có người nào tiến lên đầu tiên, có vẻ Giang Minh
Kiệt muốn ra tay trước nhất.
“Đi thông báo cho anh trai em.” Cô nhỏ giọng nói với Trần Uyển Di trong túi áo.
Trần Uyển Di đang vội vã, nghe được câu này ý nghĩ đầu tiên là vậy chẳng phải bại lộ rồi sao?
Sau đó ý thức được chuyện quan trọng, còn quản cái gì bị lộ hay không bị lộ, trong sạch cùng an toàn của Mộc Ân mới là quan trọng nhất.
Người giấy thừa dịp không ai chú ý từ đằng sau quần áo Mộc Ân tuột xuống, từ bên chân cô ấy chạy đi.
Tia sáng mờ tối trong rừng đào, không ai chú ý tới, sự chú ý của
Giang Minh Kiệt và đám người đều đặt trên người Mộc Ân, thấy cô vẫn đứng nguyên đó không có ý định bỏ trốn, Giang Minh Kiệt vung tay lên: “Bắt
cô ta lại cho tôi, lột sạch quần áo ra.”
Mộc Ân vốn cho là nói nhiều sẽ nhanh chết, nên giữ im lặng, không
nghĩ rằng đột nhiên liền đưa ra mệnh lệnh như vậy, nhất thời có chút bối rối, kêu lên: “Đừng tới đây!”
“Lâm tiểu thư, cô không phải là đối thủ của bọn họ, bên này vắng vẻ,
cũng sẽ không có người đi qua, tôi có cách, có lẽ có thể thử một lần.”
Chu Mạc Viễn không còn trông coi Giản Thi, đi tới phía cô.
“Âm khí trên người cô tương đối nặng, nếu có thể nhìn thấy quá khứ
của tôi, tôi chắc hẳn có thể ám vào người cô, võ nghệ của tôi cũng không tệ lắm, mặc dù không nhất định đánh lui đám người này, nhưng có thể
chống đỡ một đoạn thời gian, tìm cơ hội giữ chân Giang Minh Kiệt.”
“Được.” Mộc Ân nhìn mấy người đàn ông dần dần tới gần mình: “Tôi phải làm thế nào?”
“Cô chỉ cần để cho cơ thể mình trống rỗng, yên tâm giao cơ thể cho
tôi, đừng bài xích, đừng giãy dụa.” Chu Mạc Viễn nói rồi chậm rãi đi đến bên cạnh cô: “Cảm giác cơ thể bị người khác khống chế có thể sẽ không
tốt lắm, nhưng cô nhớ lấy, tuyệt đối không nên bài xích.”
“Được.” Mộc Ân nói xong, nhắm mắt lại.
Giang Minh Kiệt thấy vậy, cười nhạo một tiếng: “Vậy là cam chịu rồi?
Còn tưởng rằng cô rất đa tài, các anh em, xử lý cô ta cho tôi!”
Dứt câu, mấy người chung quanh Mộc Ân cùng nhau nhào tới.
Ngay sau đó, Giang Minh Kiệt liền thấy một màn làm anh ta tặc lưỡi, Mộc Ân đạp một cước, đá bay hai người vừa mới nhào lên.
Những người còn lại nhìn thấy tình huống này, động tác chần chờ, mặc
dù không có lui ra, nhưng cũng không tiếp tục tùy tiện tiến lên, đứng
vây xung quanh.
Cho dù ai cũng không nghĩ tới, một con nhóc nhỏ bé sẽ bộc phát sức lực kinh người như vậy.
Giang Minh Kiệt cũng là kinh ngạc không thôi, một giây sau, phát hiện Mộc Ân đúng là chạy thẳng về hướng anh ta.
Anh ta lui về sau hai bước, quát: “Các người còn nhìn? Phải xử nhanh lên cho tôi!”
Mấy người kia bình thường đều là người đi theo Giang Minh Kiệt, nghe lời này, mặc dù trong lòng kháng cự, cũng vẫn là nhào tới.
Chu Mạc Viễn vốn nghĩ rằng giết giặc phải bắt vua trước, đương nhiên
là phải bắt được Giang Minh Kiệt, nhưng vẫn phải nghênh đón mấy người
này trước.
Anh tự nhận sức chiến đấu của bản thân không có vấn đề, nhưng Mộc Ân
dù sao cũng là thân thể con gái, quyền cước cũng không có sức lực bằng
đàn ông.
Một hồi sau, mặc dù quật ngã ba người, Chu Mạc Viễn cũng dần dần đuối sức, mà trước đó hai người bị gạt ngã, lại như tro tàn cháy bùng lên.
Chu Mạc Viễn lui về sau mấy bước, thở dốc một hơi.
Giang Minh Kiệt thấy thế, kêu lên: “Tiến lên, lột sạch cô ta, hôm nay ông đây nhất định phải cho cô ta biết thế nào là lợi hại.”
….
Trần Uyển Di chưa hề hận chân ngắn bằng giấy nhỏ bé của mình, vốn dĩ
cô từng cảm thấy thân thể giấy nhỏ nhắn lại đáng yêu, bây giờ chạy thực
sự quá chậm.
Thỉnh thoảng một trận gió thổi qua, còn hết sức dễ dàng làm cô chệch hướng.
Từ rừng đào chạy về nơi ở của Lâm Như Uyên, cô không rõ mất bao lâu,
thật vất vả từ khe cửa tiến vào phòng của Lâm Như Uyên, Lâm Như Uyên
đang ngồi ở trên giường xem kịch bản.
Trần Uyển Di vội vàng bò lên trên giường, nhảy đến trước mặt Lâm Như
Uyên: “Như Uyên, Tiểu Như Uyên, Ân Ân gặp nguy hiểm, cậu nhanh đi cứu em ấy.”
“…” Lâm Như Uyên nhìn người giấy trước mặt vung vẩy cánh tay nhảy
nhót tưng bừng, cả người vừa sợ lại kinh ngạc, kém chút ngớ ngẩn.
“Mày… biết nói chuyện sao?” Biểu cảm mơ hồ hỏi.
“Tôi đương nhiên biết nói chuyện, tôi vẫn luôn biết nói chuyện.” Trần Uyển Di vội vàng nói: “Những điều này chờ nói sau! Nhanh đến rừng đào
đi, còn trễ nữa cũng không biết Ân Ân bị làm gì và đưa đi đâu rồi?”
Lâm Như Uyên kịp phản ứng, vội vàng nhảy xuống giường, vừa muốn chạy
ra ngoài, nghĩ đến cái gì, xoay tay lại nâng người giấy nhỏ lên, bước
nhanh rời khỏi phòng.
Trên đường, Trần Uyển Di giải thích đơn giản cho Lâm Như Uyên một
chút chuyện như thế nào, Lâm Như Uyên bỏ cô vào trong túi, chạy với tốc
độ như thi điền kinh.
Đến lúc đến rừng đào, xa xa liền thấy đèn pin sáng tỏ trong rừng, mơ hồ nghe được giọng nói quen thuộc của Lục Phong Miên.
Lâm Như Uyên yên tâm một chút, chạy đến gần, mới nhìn rõ người trong rừng.
Lục Phong Miên ôm Mộc Ân trong lòng, Phó Dũng đỡ Giản Thi, Giang Minh Kiệt cộng thêm mấy tên ma cà bông* ngược lại nằm rạp xuống đất, không
biết sống chết.
*Ma cà bông: kẻ không nhà không cửa, không nghề nghiệp lang thang đây đó kiếm ăn.
“Phong Miên!” Lâm Như Uyên chạy lên: “Ân Ân thế nào rồi?”
Nói rồi bắt lấy tay Mộc Ân, phát hiện vô cùng lạnh buốt, sắc mặt Mộc
Ân cũng rất yếu ớt đi, nhưng hô hấp nhẹ nhàng, trên người cũng không có
tổn thương, nhìn xem chỉ là hôn mê.
“Thật xin lỗi!” Lâm Như Uyên tự trách: “Tôi không biết Ân Ân lại đột
nhiên tới đây, cũng là do lần trước tôi không có xử lý xong chuyện của
Giang Minh Kiệt.”
“Đi về trước đi.” Lục Phong Miên không nhiều lời, ôm Mộc Ân rời đi.
Sau khi trở lại phòng không lâu, Mộc Ân ung dung tỉnh lại.
Sau khi cô bị Chu Mạc Viễn bám vào, ký ức đều là mơ hồ, chỉ là mơ hồ
có ấn tượng cảm giác tay cùng chân đá người rất đau, bị đạp đến rất đau, sau đó Lục Phong Miên như từ trên trời giáng xuống, ôm lấy cô.
Trong một khắc Chu Mạc Viễn từ trong cơ thể cô bị đẩy ra ngoài, cô
liền té xỉu, sau đó đám người Giang Minh Kiệt kia rốt cuộc làm sao, cũng chưa từng biết được.
“Chú Lục…anh trai…” Cô thấy Lục Phong Miên cùng Lâm Như Uyên đều canh giữ ở đầu giường, nhẹ nhàng thở ra, ngồi dậy.
“Em không sao chứ Ân Ân?” Lâm Như Uyên vô cùng sốt ruột: “Phong Miên
tìm bác sĩ tư nhân rồi một lát sẽ đến, thân thể có chỗ nào khó chịu nói
ngay, tuyệt đối đừng kìm nén.”
“Em không sao, chỉ là có chút lạnh.” Mộc Ân nói, khi nói chuyện kéo chặt áo khoác ngoài.