Hôm sau chín giờ tối, Mộc Ân giúp Lục Phong Miên hóa trang đơn giản, gọi xe đến tòa nhà ma ám ở phía tây thành phố.
Thân phận của Lâm Như Uyên đặc thù, dễ dàng bị phát hiện, cho nên không đi theo.
Lúc đến địa điểm, so với thời gian hẹn còn mười phút, tất cả mấy người tham dự đã lần lượt đến trình diện.
Mộc Ân liếc mắt vài vòng, hai nam hai nữ, trong đó một người đàn ông
có vẻ ngoài rất anh tuấn, một đôi mắt phượng rất có hương vị.
Đường Đường đã chuẩn bị kỹ càng, mời đám người đi vào, đi vào lầu hai.
Đến gian phòng trò chơi, Mộc Ân phát hiện tứ phía đều là tấm gương,
trước gương đốt mười mấy cây nến màu đỏ, ngược lại là rất không giống
cách chơi Mary đẫm máu như trên mạng cô tra được.
“Hôm nay chúng ta chơi chính là một phiên bản cải tiến.” Đường Đường
nhìn ra sự nghi ngờ của đám người, giải thích một chút: “Mỗi người đến
trước gương viết tên của mình, sau đó viết một câu thần chú ở đằng sau,
tôi sắp livestream rồi, mọi người chuẩn bị kỹ càng.”
Tất cả mọi người đã sẵn sàng.
“Xin chào mọi người, tôi là Đường Đường, nội dung trực tiếp hôm nay
của chúng ta là Bloody Mary (Mary đẫm máu).” Đường Đường mở ống kính của điện thoại, nhắm ngay đám người bắt đầu ghi hình: “Để xem người tham dự hôm nay của chúng ta có những vị dũng cảm nào.”
Ống kính – quay lại khuôn mặt của từng người, Đường Đường cầu một đợt quà thưởng, sau đó nói: “Được rồi, vị thứ nhất bắt đầu đi.”
Một người con trai dẫn đầu đi ra.
Người con trai nhuộm một đầu tóc vàng, nhìn dáng vẻ lưu manh không
quan tâm, đến trước gương dùng bút đỏ xiêu xiêu vẹo vẹo viết lên tên của mình, sau đó lại viết thần chú như lời Đường Đường nói.
Những hành động liên tiếp, bất kỳ khác thường nào cũng đều không có xảy ra, anh ném bút sang một bên, cười đứng về tại chỗ.
Người thứ hai tiến lên chính là một cô gái có người tướng mạo thanh
tú, tính tình có mấy phần sợ hãi, cầm bút lên bắt đầu viết tên của mình.
Sau khi cô viết xong thần chú, trên gương xảy ra biến hóa.
Trên gương phản chiếu ánh nến, xuất hiện một cái bóng màu đen, lan ra tận mép gương.
Bóng đen kia thậm chí mọc ra tay, kéo dài ra bên ngoài...
Tất cả mọi người hoảng sợ trừng to mắt, Mộc Ân do dự, đang nghĩ ngợi
có cần dán bùa chú lên hay không, người đàn ông mắt phượng bước đầu tiên bước qua, một cái lá bùa dán trên mặt kính.
Bóng đen kia trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, trên mặt
Đường Đường tự nhiên biến sắc, người con trai đó xoay tay lại bắt lấy cô ấy: “Liêu Đông đâu?”
“...” Nghe được cái tên này, Mộc Ân khẽ giật mình.
Đường Đường cũng là khẽ giật mình, lập tức nói: “Cậu đang nói cái gì tôi nghe không hiểu.”
“Tên kia nhất định ở gần đây...” Ánh mắt anh ta đảo mắt một vòng:
“Để cho tôi ngẫm lại, đồ hèn nhát phản bội kia, núp ở chỗ nào?”
Trên mặt Đường Đường lộ ra biểu cảm kinh khủng.
Mộc Ân đang muốn tiến lên hỏi một chút Liêu Đông là chuyện gì xảy ra, người đàn ông đó dường như ngửi được cái gì, buông Đường Đường chạy tới chỗ bậc thang.
Mộc Ân vội vàng đi theo, lôi kéo Lục Phong Miên: “Chú Lục, chúng ta đi theo xem!”
Một đường đuổi tới dưới lầu, người đàn ông dừng lại trước một chiếc
xe trước, đưa tay phất phất tro bụi ở phía trên, đầu ngón tay đưa lên
mũi nhẹ nhàng khẽ ngửi.
“Lại để cho cậu ta trốn thoát.”
Mộc Ân nhìn như thế một hồi, cũng hiểu được, lên tiếng gọi người đàn
ông lại: “Vị tiên sinh này, có thể hỏi một chút hay không, anh và Liêu
Đông có quan hệ như thế nào?”
“Cô là...” Người đàn ông xoay người lại, nghi ngờ đánh giá cô.
“Bạn gái của tôi.” Lục Phong Miên tiến lên một bước nói.
“...” Người đàn ông hiển nhiên có chút im lặng với giải thích này.
Mộc Ân giải thích nói: “Tôi cùng Liêu Đông có chút ân oán cá nhân, tôi vẫn đang tìm anh ta.”
“Thế nào, cậu ta cũng trộm đồ của cô?” Người đàn ông nhíu mày lại.