Trong xe, Mộc Ân nghe Phó Dũng báo cáo xong, nhất thời lại thẹn thùng, bắt đầu suy nghĩ một chuỗi những chuyện kỳ quặc đêm nay.
Lâm Dịch đột nhiên chết thảm, ngay sau đó cô liền bị bắt, hiển nhiên là một người làm.
Người hầu kia chính là tai mắt mà người đứng phía sau màn đã sớm sắp
xếp vào trong nhà của Lục Phong Miên, có thể lâu như vậy mà không bị
phát hiện cũng là không dễ dàng.
Bây giờ vì bắt cô mà hi sinh một nội ứng tốt như vậy, chắc hẳn người phía sau màn đó cũng rất đau lòng.
Nhưng tất cả nguyên nhân xảy ra những chuyện này, hẳn là bởi vì cô
đến hỏi Lâm Dịch chuyện cái chết của cha mẹ, Lâm Dịch liên hệ vị “tiên
sinh” kia, mới có thể khiến người đó chó cùng rứt giậu.
Mặc dù lần này không bắt được người sống, nhưng cuối cùng biết rằng
có người như vậy, người kia cũng không giữ được bình tĩnh bắt đầu động
thủ, về sau liền nhất định có dấu vết để lần theo.
Mộc Ân nghĩ đến khoảng cách tìm ra nguyện nhân cái chết của cha mẹ
gần thêm một bước, về sau manh mối nhất định sẽ càng ngày càng nhiều.
Trên đường lớn vang lên tiếng động cơ, xe trước mặt lần lượt lái đi, chiếc xe cô đang ngồi cũng bắt đầu chuyển động.
Mộc Ân vốn dĩ không nhìn thấy tài xế lên xe, nhất thời bị giật nảy mình, nói: ” Tại sao lại khởi động?”
Lục Phong Miên bị dáng vẻ giật nảy lên của cô làm giật mình, đưa tay ôm cô về trong ngực:”Xe kéo kéo đi.”
“…” Mộc Ân.
Đoán chừng là sau khi bác Phó bắt gặp cô cùng Lục Phong Miên thân mật, trong lòng có bóng ma, ngay cả xe cũng không dám lái.
Cô nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, trút giận sang người Lục Phong Miên, đập một cái vào ngực anh: “Đều tại chú.”
“Trách tôi.” Lục Phong Miên ôn nhu nói.
“…” Mộc Ân. Người này đột nhiên trở nên nghe lời vậy.
…
Xe trước mặt đoán chừng là cố kỵ Lục Phong Miên, chạy rất chậm, Mộc Ân có loại ảo giác như ngồi xe du lịch tham quan.
Cô dựa vào trong ngực Lục Phong Miên, luôn cảm giác hình như mình quên cái gì, lại nhất thời không nhớ nổi.
“Chú Lục, có phải cháu đã quên gì đó rồi đúng không?” Cô cố gắng căng hai mí mắt sắp dính vào nhau hỏi Lục Phong Miên.
“Ừm.” Lục Phong Miên lên tiếng, vừa định nhắc nhở cô giọng nói kỳ quái trong rừng…
Mộc Ân vỗ đùi lại nói: “Đúng rồi, chuyện Lâm Dịch, chú Lục biết không?”
Dáng vẻ động tác này của cô cũng rất đáng yêu, môi mỏng của Lục Phong Miên khẽ cong nói: “Biết.”
Lúc đầu anh vào phòng vẽ tranh, mới không để Phó Dũng đi theo, sau đó tạm thời nhận điện thoại, nghe nói Lâm Dịch chết rồi.
Anh lái xe đến địa điểm xảy ra chuyện, đi đến nửa đường thì phát hiện vị trí của thiết bị định vị trên người Mộc Ân không đúng, vừa thông báo cho Phó Dũng, vừa đuổi tới.
Cũng may đuổi kịp, đoạt lại Mộc Ân, nếu không…
Ôm Mộc Ân chặt một chút, giống như là muốn dùng sức ép cô vào trong
cơ thể mình, Lục Phong Miên nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cô: “Tôi còn chưa kịp qua đó, em muốn đi xem sao?”
“Muốn.” Mộc Ân ngẩng đầu lên: “Bây giờ đi được không “
“Có thể.” Lục Phong Miên gật đầu.
“Đúng rồi chú Lục…” Mộc Ân lại nghĩ tới cái gì, nói: “Chú nói trên người của cháu có thiết bị định vị, chú đặt ở đâu vậy? “
Đám người kia cũng không phải đồ đần, điên thoại di động của cô cùng túi xách sớm không biết bị ném tới chỗ nào rồi.
Thiết bị định vị của Lục Phong Miên định rốt cuộc đặt ở đâu, mới không bị phát hiện.
“Nơi này.” Lục Phong Miên đưa tay đến dưới ghế ngồi, vỗ vỗ trên chân cô.
Lại là giày!
Trong nháy mắt Mộc Ân cảm thấy Lục Phong Miên không thông minh lắm,
ngẫm lại, nghi ngờ hỏi: “Vậy làm sao chú biết hôm nay cháu đi đôi nào?”
“Không chỉ đôi này.” Lục Phong Miên nói: “Mỗi đôi đều có.”