Lục Giới Phong Thần

Chương 1: Thái Cực Bát Quái Đồ



Dịch giả: LụcTầnDương

Biên: LụcTầnDương

Đăng tại:
Thời kỳ thượng cổ, Thượng Cổ Thiên Đình quản thiên địa với duy nhất chí bảo Phong Thần bảng, định giờ phong thần.

Hàng ngàn năm sau, đến thời kì của Đại Phá Diệt, Thần giới đại loạn, Thượng Cổ Thiên Đình rung chuyển, chúng thần đánh nhau để tranh đoạt Phong Thần bảng, một trận long trời lỡ đất diễn ra đã đem Phong Thần bảng đánh nát thành sáu khối, thất lạc thế gian, chẳng biết đi đâu...

[Bạn đang đọc truyện tại ]
Đại lục Tiên Vũ, Triệu Long thành, Long Dương trấn.

“Ngô Thông ngươi, đây là ý gì?” Long Dương trấn, Diệp gia, một trong tam đại gia tộc trong đại sảnh truyền tới tiếng giận dữ.

“Có ý gì sao?” Trong đại sảnh, một người trung niên nam tử hừ lạnh nói: “Diệp Thần chỉ mới tu luyện được tới Luyện Khí Cảnh tầng hai, coi như là một cái phế vật, Lam nhi nhà ta há có thể gả cho một phế vật không thể tu luyện!”

“Ngươi nói ai là phế vật?” Diệp Phần sắc mặt trầm xuống, nhãn thần tràn đầy một cổ lửa giận.

“Diệp Thần dường như vĩnh viễn chỉ dừng lại ở tại Luyện Khí Cảnh tầng hai, lời hôn ước năm xưa coi như chỉ đến đây thôi! Chuyện cưới hỏi của Ngô gia ta cùng Diệp gia các ngươi cũng theo đó mà dừng lại thôi!” Ngô Thông hừ lạnhmột tiếng, bỗng tcó một tờ hôn ước được ném tới từ phía trước, nằm trên mặt đất.

“Ngô Lam là loại mặt hàng mà Diệp Thần ta vừa nhìn đã chướng mắt, may là ngươi hôm nay tới, cũng tiết kiệm ta đi một chuyến.” Tại bên ngoài cánh cửa chính của đại sảnh, Diệp Thần vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù chỉ là một thiếu niên, nhưng lúc này trên mặt không có nửa điểm gọi là non nớt.

“Buồn cười, một người tu luyện không có tương lai như ngươi lại dám khẩu xuất cuồng ngôn (DG: giống như nói lời không coi ai ra gì ấy)!” Ngô Thông cười khẩy nói.

“Diệp Thần ta đang tu luyện, dù có tương lai hay không đều không phải là quyền quyết định của ngươi!” Diệp Thần trịnh trọng nói: “Nhớ kỹ, hôm nay không phải do Ngô Thông ngươi hối hôn (DG: hối hôn = từ hôn hay hủy bỏ hôn ước), mà là Diệp Thần ta bỏ Ngô Lam!”

Ngô Thông sắc mặt tái xanh, quát lên: “Ngươi dám!”

“Ta sao lại không dám?” Diệp Thần không sợ hãi chút nào, “Diệp Thần ta không chỉ có dám, mà tiếp theo, Diệp gia ta còn tuyên bố cho cả Long Dương trấn về tin tức này.”

“Thần nhi nói không sai.” Lúc này, mẫu thân của Diệp Thần là Lăng Vân đi vào phòng khách, “Ngô Thông, ngươi xem Diệp gia ta là thứ gì? Nghĩ quan hệ thông gia liền quan hệ thông gia, nghĩ hối hôn liền hối hôn?”

“Diệp gia các ngươi nếu dám hủy danh dự của Lam nhi, Ngô gia ta sẽ không để yên cho các ngươi!” Ngô Thông tức giận đến xanh mặt, giận đùng đùng rời khỏi Diệp gia.

“Thần nhi, ngươi yên tâm, chỉ cần có ta thì người nào cũng đừng hòng khi dễ ngươi.” Lăng Vân nhìn Diệp Thần, trong mắt tràn đầy thương yêu.

“Mẹ, không ai khi dễ ta.” Diệp Thần cười nói.

“Ngươi đừng tưởng rằng mẹ không biết, hiện ở gia tộc có vài người cũng ở sau lưng ngươi mà chỉ trích, nếu không phải là sợ ta động thủ, bọn họ không chừng sẽ làm ra một chuyện gì đó nguy hại đến ngươi.” Lăng Vân ngâm nga.

“Lúc này đây chúng ta cùng Ngô gia nháo thành dạng này (DG: Ừm, có thể hiểu là gây sự quá mức ấy), đối với Diệp gia chúng ta cực kỳ bất lợi a.” Diệp Phần thở dài một hơi, lo lắng nói.

“Phần ca, lúc này người chịu ủy khuất lớn nhất chính là Thần nhi, cả gia tộc đều biết Ngô Thông đến để hối hôn, huynh để thế này thì về sau Thần nhi làm sao có thể ngẩng đầu trong gia tộc.” Lăng Vân bất mãn nói.

“Chuyện của gia tộc mới là đại sự!” Diệp Phần nghe được lời nói của Lăng Vân, trong đầu càng thêm phiền táo.

“Thần nhi là con trai huynh, nếu như huynh cũng không quan tâm đến nó, không phải những người khác sẽ cưỡi ở trên đầu nó sao?”

“Ai nói ta mặc kệ Thần nhi...”

Diệp Thần lắc đầu, tràng cảnh (Biên: khung cảnh) dạng này đã thấy lâu rồi nhưng không thể trách được, từ khi hắn tu luyện đến Luyện Khí cảnh tầng hai, và đến bây giờ vẫn không thể đột phá lên nổi (DG: bản con-vert “thủy chung vô pháp sau khi đột phá”), đã phải luôn thấy tràng cảnh dạng này rồi.

Ba năm trước đây, Diệp Thần là người được hàng trăm hàng vạn người trong gia tộc sủng ái. Thời điểm này có thể nói Diệp Thần là hi vọng của cả gia tộc, mười ba tuổi tu luyện đến Luyện Khí cảnh tầng hai, tốc độ dạng này, khắp Triệu Long thành cũng tìm không được mấy người.

Thế nhưng, trong ba năm tiếp theo, Diệp Thần chỉ dừng lại ở Luyện Khí cảnh tầng hai, không có có bất kỳ tiến bộ nào. Ba năm này, Diệp gia cho Diệp Thần sử dụng không ít dược liệu tiến hành phụ trợ cho việc tu luyện nhưng cũng không có bất cứ tác dụng gì.

Cho tới bây giờ, hầu như tất cả mọi người cho rằng Diệp Thần chắc chắn dừng lại ở tại Luyện Khí tầng hai, tất cả đối với hắn bây giờ đã cảm thấy thất vọng rồi.

Thiên tài Diệp Thần nhìn hoàn toàn giống như là phù dung sớm nở tối tàn, tới cũng nhanh biến mất cũng nhanh.

Diệp Thần đi ra phòng khách, cuộc nói chuyện dạng này hắn đã nghe khá nhàm rồi.

[Bạn đang đọc truyện tại ]

“Này không phải thiên tài Diệp công tử của chúng ta sao? Nghe nói ngươi hiện tại bị từ hôn?” Diệp Thần đi ra phòng khách không bao xa liền gặp hai gã thiếu niên, một tên trong đó là thiếu niên mặc áo trắng châm chọc khiêu khích mà cười nói.

“Là đồ phế vật, đâu phải thiên tài gì, đổi lại là ta, ta cũng sẽ từ hôn.” Một gã thiếu niên khác cười khẩy nói.

“Hai người các ngươi là muốn bị đánh sao?” Mắt Diệp Thần trầm xuống, nhìn chằm chằm hai gã thiếu niên.

“Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao? Nếu không phải mẹ ngươi giống như Mẫu Dạ Xoa, ta đã sớm đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.” Thiếu niên áo trắng hừ lạnh nói.

“Ngươi dám nói mẫu thân ta?” Trong mắt Diệp Thần tràn ngập tức giận, một quyền trực tiếp tung ra, trên nắm tay linh lực chớp động, mặc dù không có Lăng Vân cường đại, nhưng lực lượng cũng cường đại gấp mấy chục lần so với thường nhân.

“Không biết tự lượng sức mình!” Thiếu niên áo trắng khinh miệt hừ lạnh, thân thể rất nhanh lóe lên, đồng thời hướng phía Diệp Thần một chưởng vỗ đi, tốc độ cực nhanh, xa và nhanh hơn Diệp Thần mấy lần.

Diệp Thần cả kinh, không kịp phản ứng, ngực bị dính một chưởng không nặng cũng không nhẹ, văng ra mấy trượng (DG: “trượng” gần bằng 4,7 m), cảm giác được ngực truyền tới một trận đau nhức, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi.

“Mấy ngày trước Đại ca của ta đã thành công đột phá Luyện Khí cảnh tầng ba, ngươi cho rằng bây giờ và trước đây đều như nhau sao?” Một khác thiếu niên thanh y (DG: trang phục màu xanh, y = trang phục, thanh = xanh) đắc ý nói.

“Đột phá Luyện Khí cảnh tầng ba?” Diệp Thần biến sắc, trong lòng càng thêm phẩn nộ.

“Sau này tốt nhất không nên trêu chọc ta, bằng không, thì ngươi hãy chờ coi kết cục của mình đi.” Thiếu niên áo trắng chỉ vào Diệp Thần vênh vang đắc ý mà hừ lạnh một tiếng, sau đó mang theo thiếu niên thanh y (DG: thiếu niên mặc đồ xanh) cười lạnh rồi tiêu sái rời đi.

Diệp Thần nắm chặt nắm tay, trong lòng cực kỳ biệt khuất (Biên: uất ức, tức tưởi), hắn từ dưới đất bò dậy, ra khỏi Diệp gia liền chạy tới phía sau núi Long Dương trấn, một mực chạy cho tới khi khí lực cạn kiệt mới thôi.

“A!” Diệp Thần lớn tiếng gầm thét, phát tiết tâm tình trong lòng.

Mấy năm này, hắn từ một thiên tài được hàng nghìn hàng vạn người sủng ái, biến thành một cái một thằng phế vật không thể tu luyện thêm được nữa (DG: bản con-vert “vô pháp tu luyện phế vật”), hắn thấy được sự vắng vẻ của người nhà, rồi nhận phải vô số lời nhục mạ...

Nhìn sắc mặt của hắn cũng không có gì đặc biệt, nhưng nội tâm lại cực kỳ không cam lòng, đã từng vô số lần hỏi ông trời, vì sao lão Thiên (Biên: ông trời) cũng đùa cợt với hắn.

“Ta không cam lòng, ta không muốn phải sống như vậy đến cuối đời! Lão Thiên, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy!” Diệp Thần xuất lực lượng toàn thân hướng lên trời rống to.

Nhưng mà, đúng lúc này, Diệp Thần thấy một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, chỉ trong nháy mắt, hắn không hề hay biết đấy là thứ gì.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Thần mở mắt, xung quanh mờ mịt, lúc này trời đã tối rồi, ở phía sau núi truyền đến từng đợt gầm gừ của dã thú.

“Vừa rồi trên trời rơi xuống vật gì mà làm ta hôn mê vậy?” Diệp Thần sờ sờ đầu, trên đầu không có gì tổn hại, hắn tìm tìm trên mặt đất nhưng không phát hiện gì hết, thế là mang theo nghi hoặc xuống núi.

Diệp Thần về tới Diệp gia, từng người từng người lặng lẽ đi về phòng của mình.

“Thần nhi.” Diệp Phần đứng trước cửa phòng Diệp Thần mà chờ hắn, bỗng thấy hắn mất hồn mất vía, có chút đau lòng kêu lên.

“Cha.” Diệp Thần kinh ngạc một chút, ngẩng đầu lên.

“Thần nhi, hiện tại sự tình này ngươi không cẩn phải đề ở trong lòng, nam nhi Diệp gia ta còn sợ không có thê nhi?” (DG: mình không rõ thê nhi là gì nữa, có lẽ là vợ chăng?) Diệp Phần vỗ vai Diệp Thần khích lệ nói.

“Ta không sao.” Diệp Thần cười cười.

“Ta với gia gia ngươi thương lượng một chút, việc tu luyện của ngươi không có chút tiến bộ, thẳng thắn lại giúp xử lý sản nghiệp của gia tộc (DG: OMG! Đó là lời ổng nói hay mình dịch sai thế. Bản truyenyy nè: “thẳng thắn lại giúp nhất khởi xử lý gia tộc sản nghiệp”) ngươi thông minh như vậy, tương lai năng nhất có khả định đạt được thành tựu.” Diệp Phần cười nói.

“Hết thảy đều là nghe sự an bài của cha.” Diệp Thần rất hiểu chuyện mà cười cười.

“Tốt, sáng sớm ngày mai đi theo ta.” Diệp Phần cười, sau đó rời đi.

Diệp Thần vào phòng, nằm ở trên giường, mệt chết được, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Hắn trong giấc mộng, mơ tới chính mình khoanh chân ngồi bên trên một cái Thái Cực Bát Quái đồ, Thái Cực Bát Quái đồ đang hút linh khí của thiên địa để mà cung cấp cho hắn tu luyện, tốc độ tu luyện có thể sánh bằng trước đây, phải nói là nhanh gấp mấy chục lần.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong đầu vừa rõ ràng nhớ kỹ một giấc mộng đêm qua, rất chân thật, mơ hồ nghĩ là vừa mới xảy ra.

“Chỉ là một giấc mộng mà thôi...” Diệp Thần cười khổ một tiếng, “Từ nay về sau ta sẽ phải từ bỏ tu luyện, đi một con đường bình thường rồi...”

Diệp Thần vẫn như cũ có chút không cam lòng, hắn mở lòng bàn tay ra, thả linh lực ra, thế nhưng vào thời khắc này, Diệp Thần khiếp sợ nhìn lòng bàn tay mình, linh lực của hắn so với hôm qua đã hùng hậu hơn gấp mấy lần!

[Bạn đang đọc truyện tại ]

“Tại sao có thể như vậy?” Diệp Thần đại kinh, mở to hai mắt nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Sau đó, Diệp Thần nhớ lại giấc mộng tối hôm qua, cả người không khỏi run lên, “Chẳng lẽ không phải mộng?”

Diệp Thần lại nghĩ tới ngày hôm qua ở phía sau núi bị vật gì đó giáng xuống làm cho hôn mê, nhưng không có có bất kỳ tổn hại nào. Nghĩ tới những thứ này, Diệp Thần càng khó có thể tưởng tượng nổi.

Hắn bắt đầu nhìn vào cơ thể mình, nhìn kĩ đan điền (DG: đan điền = bụng) một thời gian, hắn mạnh cả kinh, tại đan điền bên trong hắn, lại có một cái Thái Cực Bát Quái đồ, so với trong giấc mộng của hắn giống nhau như đúc.
Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.