Đi ra khỏi Thần sơn, Anh Lạc đi Hoa Nhan sơn, nàng cũng không biết
mình đã quen Bách hoa yêu Hoa Linh lúc nào, chỉ nhớ khi lần đầu tiên gặp gỡ, Hoa Linh luôn mang vẻ thờ ơ chẳng để ý đến ai.
Ngọc Đế phạt Hoa Linh đến nhân gian để tu đủ ngàn vạn công đức nhằm
bồi thường lại ngàn năm tu vi cho Rết tinh, đồng thời cũng rút lại lời
nói sẽ bắt nàng hồn bay phách tán kia. Xem ra Mộ Tử Hân cũng không làm
trái lời hứa, thay Hoa Linh nói vài lời.
(Hoa Linh này là cái bạn không chịu thành tiên, còn giết Rết tinh ngàn năm – đã được nhắc tới ở chương 4 )
Nàng lấy việc dẫn chàng vào Bích Lạc cứu người, để đổi lấy đường sống cho Hoa Linh, cũng coi như là hợp tình hợp lý. Từ đây, hai giới Tiên –
Thần sẽ chẳng còn thiếu thốn gì nhau, mà giữa nàng và Mộ Tử Hân, cũng
chẳng còn nợ nần gì.
Chẳng qua là Hoa Linh lại không cảm thấy đây là chuyện lớn lao gì,
mãi cho đến lúc rời khỏi Hoa Nhan sơn, điều duy nhất mà nàng ấy nhắc tới vẫn là chuyện ở nhân gian có thức ăn hay không?
Nàng ấy xem ăn uống như mạng sống, ngoài món ngon khắp thiên hạ,
không thứ gì khác có thể xen vào mắt nàng. Ngay cả Mặc Hề luôn theo bên
cạnh nàng ấy cũng thế, trong mắt nàng ấy, hắn cũng chỉ là đầu bếp của
nàng mà thôi.
Hoa yêu vô tâm, không biết yêu là gì. Anh Lạc hiểu, Mặc Hề lại càng
rõ ràng hơn. Chẳng qua hắn lại tình nguyện chờ, cho dù đã chờ đợi ngàn
vạn năm, vẫn cứ tiếp tục chờ. Hắn nói từ lúc hắn có trí nhớ đến nay, vẫn ở luôn ở bên cạnh Hoa Linh, chưa bao giờ rời khỏi nàng hơn nửa bước,
trong mắt Hoa Linh, hắn là đầu bếp cũng tốt, là thứ gì khác cũng tốt,
cũng không có gì khác biệt. Hắn chỉ luôn mong cứ mãi được như vậy.
Hắn cứ tiếp tục như thế, có kết quả hay không Anh Lạc không biết, Mặc Hề cũng không biết, nhưng những chuyện này không quan trọng, quan trọng là….có người tình nguyện chờ, cũng có người đáng cho hắn chờ.
Trước khi bọn họ đi, Mặc Hề vẫn cứ chăm chú thu dọn đồ đạc, luôn bận
rộn trong phòng bếp. Vừa thu dọn vừa nghe Anh Lạc nói chuyện ầm ĩ, không rảnh rỗi chút nào. Còn Hoa Linh, mặc dù ngồi cạnh Anh Lạc, nhưng lại vô cùng kiệm lời. Thỉnh thoảng lại tiếp lời một chút, nhưng lại đầu không
ra đầu, đuôi không ra đuôi gì cả. Anh Lạc hiển nhiên đã quen với việc
này.
Cho đến lúc mặt trời lặn, Mặc Hề xách ra hai bao to kẹo ngọt, trút
hết vào túi của nàng. Cho dù là túi càn khôn* cũng bị hắn nhét đến tràn
ra ngoài. Hắn nói, những năm qua, kẹo ngọt của nàng đều là do hắn cho.
Bây giờ bọn họ phải đi, nên phải chuẩn bị nhiều một chút.
(*túi càn khôn: túi có thể chứa vô số vật)
Anh Lạc không từ chối, chỉ là yên lặng nhón lấy một viên bỏ vào miệng. Vẫn giống như mọi ngày, chẳng nếm được mùi vị gì cả.
Hoa Linh và Mặc Hề chuẩn bị đi, Anh Lạc đứng trong bụi hoa, nhìn hai
người cưỡi mây rời đi. Bóng dáng của hai người, được ánh chiều tà kéo
đến thật dài thật dài, dính liền vào nhau. Thật giống như mãi mãi cũng
sẽ không hề cách xa. Anh Lạc trong lòng chợt hiểu rõ tâm trạng của Mặc
Hề.
Kết quả, hắn cũng chẳng cần kết quả gì cả. Chỉ cần lúc này bọn họ ở
bên nhau, lại vẫn cứ mãi được như thế, như vậy, có kết quả hay không
cũng đâu có gì khác biệt.
Ai nói Mặc Hề không may mắn, Anh Lạc cảm thấy hắn là người may mắn
nhất. Ít nhất hắn đã tìm được người xứng đáng cho hắn chờ đợi. Mà nàng,
ngay cả tư cách chờ đợi cũng không có.
Đáy lòng lại dâng lên cảm giác lạ thường, nàng cuống quýt xoay người
lấy viên kẹo ngọt trong túi nhét vào miệng, cũng không nhìn hai người đã đi xa kia nữa, nàng bước nhanh về phía trận pháp dùng để di chuyển dưới chân núi Hoa Nhan.
Giẫm phải những bông hoa tươi rơi đầy đất, không nhịn được phải dừng
bước, nhìn nơi núi đồi đầy hoa mà ngây ngẩn cả người. Hoa Nhan sơn này,
thiếu linh khí của Hoa Linh, e là….sẽ chẳng còn đóa hoa nào có thể nở
mãi không tàn nữa!
Nàng và Hoa Linh cũng không tính là quen bết, cùng lắm chỉ được xem
là thỉnh thoảng thấy nhau. Cũng vì tính tình lười nhác này của Hoa Linh
mà mỗi lần gặp mặt, lúc nào cũng có chuyện. Nhưng trong lúc vô tình,
nàng cũng đã thích nơi này. Cũng bởi Hoa Linh vô tâm, cho nên nàng quả
thực chân thật hơn rất nhiều kẻ khác, từ trên người nàng ấy, không hề
thấy bất cứ sự giả tạo nào. Mặc dù lời nói ra có khi sẽ làm tổn thương
người khác, nhưng đó lại chính là tính cách mà Anh Lạc vô cùng thích.
Lưu luyến nhìn chung quanh một lần nữa, có lẽ đây là lần cuối nàng đến nơi này.
Nàng vừa đi, vừa nhìn những đóa hoa nở trên ngọn núi này một lần nữa. Chưa đến trận pháp, nàng đã nhìn thấy từ xa có người đang khom người,
thấy không rõ mặt. Chẳng qua là áo bào màu xám tro kia lại lộ ra sự quen thuộc đến không ngờ, trên tay lại giống như đang cầm thứ gì đó, đi về
phía núi bên kia.
Anh Lạc nhíu mày nhè nhẹ, giống như sắp nhớ ra điều gì, lại lập tức
không nhớ ra nổi nữa. Lắc đầu, nàng quyết định bỏ qua, đi đến trận pháp, lấy ra bùa di chuyển, trở về Thần sơn.
Thấy người còn đang đứng yên trong viện, nàng hơi sững sờ. Theo thói
quen lui lại một bước, một lúc sau mới chậm chạp bật cười: “Nguyệt
Nhiễm, huynh còn ở đây sao?”
Nguyệt Nhiễm nhăn mày, vẻ mặt phức tạp, nhìn nụ cười của Anh Lạc,
khóe miệng động đậy một lúc lâu, mới thốt ra một câu: “Cô…đi đâu vậy?”
“Chỉ là đi một chuyến đến Hoa Nhan sơn, xin chút kẹo ngọt mà thôi!”
Anh Lạc quơ quơ chiếc túi phình to trong tay, cười đến hoàn mỹ vô cùng:
“Lần này ta xin thật nhiều, chắc đủ để ăn trong một khoảng thời gian
dài!”
Nguyệt Nhiễm không nói, chẳng qua là chân mày lại nhăn càng chặt hơn. Đôi mắt cũng không chớp lấy một cái.
Thấy vậy Anh Lạc không tự chủ lui thêm một bước, cười rực rỡ: “Ta về phòng trước!” Vừa nói vừa xoay người đi về phía hậu viện.
“Nhóc con!” Nguyệt Nhiễm vẫn không nhịn được gọi nàng lại.
Anh Lạc dừng bước, đứng tại chỗ, nhưng không hề quay đầu lại.
“Nhóc con! Ngày đó…” Nguyệt Nhiễm cau mày thật chặt, ngừng hồi lâu,
mới nói: “Cô biết đó….loại trường hợp này, ta hẳn là nên nói giúp….Ta
không phải không muốn cầu xin giúp cô….chỉ là….cô đừng để ý, ta….”
Anh Lạc khẽ cắn răng, hít sâu vào, quay người lại vẫn là nụ cười rực
rỡ vô cùng: “Nguyệt Nhiễm, huynh nói gì vậy? Ta sao lại phải để bụng?
Tính tình của Nghiên Tịch, ta và huynh đều rõ, huynh là người dưới
trướng của tỷ ấy,trong trường hợp đó dĩ nhiên là không thể mở miệng”
Nguyệt Nhiễm sửng sốt, ngẩng mạnh đầu lên: “Cô….thật không trách ta?”
“Dĩ nhiên rồi!” Anh Lạc lại cười, khóe miệng lại cứng đờ đến mức
giống như không còn là của mình nữa, nghịch ngợm lè lưỡi: “Chúng ta là
quan hệ gì chứ!”
“Cũng…phải!” Nguyệt Nhiễm lúc này mới thở phào, thoải mái cười.
“Ta về phòng trước, huynh nói rất đúng, vết thương kia thật sự là không dễ lành lại đâu!” Anh Lạc trêu ghẹo cười cười.
“Ừ! Cô mau về phòng nghỉ đi!” sự lo lắng trên mặt Nguyệt Nhiễm không
còn, thở dài, giống như là vừa buông xuống thứ gì, sau đó xoay người đi
về hướng khác.
Anh Lạc tất nhiên sẽ không dừng lại, từng bước từng bước trở về
phòng, tay lại không hề nhàn rỗi. Nhét vào miệng hết viên kẹo này đến
viên kẹo khác, nhét cho đến khi miệng cũng phình ra, nhưng vẫn không
dừng động tác trên tay.
Tại sao đã ăn nhiều như thế, vẫn không cảm thấy ngọt? Anh Lạc dừng
lại, nhìn bốn phía, phát hiện không có ai mới đi đến dưới tàng cây, ói
hết toàn bộ ra. Ói mãi đến không thể dừng được, ói hết mật xanh mật vàng ra ngoài. Mãi một lúc lâu sau mới có thể dừng lại, nàng tựa vảo trên
cây, toàn thân khó chịu như không còn chút sức lực nào.
Trong miệng lại càng thêm đắng chát, giơ tay lên, nhìn viên kẹo ngọt
vừa mới lấy ra, nhìn chăm chú thật lâu. Ngọt là mùi vị như thế nào, nàng đã sớm quên mất. Cho dù có ăn nhiều kẹo ngọt hơn nữa, cũng không thể
nhớ ra. Ngàn năm qua, ngày ngày đều ăn, đã sớm không còn nếm được vị gì
nữa.
“Mình có phải….đã cười quá nhiều rồi không?” Nàng nhìn bầu trời thì
thào nói, nàng cười quá nhiều, mỗi ngày đều cười, nhưng lại không hiểu ý nghĩa thực sự của nụ cười, nụ cười thật giống như đã thành một phần
thân thể của nàng, là thật hay giả, nàng cũng không rõ.
Nguyệt Nhiễm hỏi nàng, có phải trách hắn không. Nàng chỉ cảm thấy khó hiểu, trách hắn, sao lại phải trách? Chỉ vì lúc trên đại điện, khi nàng sắp chết, hắn đã không cầu xin giúp nàng sao?
Tại sao? Nàng không cảm thấy như vậy thì có chỗ nào không ổn, không
phải đã thành thói quen rồi sao? Thói quen, cứ coi như là thói quen là
tốt rồi. Nguyệt Nhiễm cho dù có thể nói gì, cuối cùng cũng không thể
nói. Hắn sẽ không thay đổi vì bất cứ chuyện gì, huống chi, hắn vốn là
người của Tôn chủ.
Chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, nơi Thần sơn này, đi theo
Tôn chủ, tất nhiên là tốt hơn đi theo nàng. Cho nên ngay từ đầu, nàng đã tự nói với mình, Nguyệt Nhiễm chẳng qua là làm chuyện hắn muốn làm, nên thay hắn vui mừng. Cho dù hắn từng nói qua, hắn sẽ vĩnh viễn đi theo
nàng, đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện vui đùa khi còn bé, không ai có
thể gánh vác. Nguyệt Nhiễm vẫn cứ là Nguyệt Nhiễm thôi!
Nàng không sao, cho dù hắn không giúp nàng, nàng vẫn sẽ sống tốt. Cho dù có bị ruồng bỏ thêm lần nào nữa, nàng vẫn có thể chịu được.
“Mình là vị thần bị vứt bỏ mà!” Anh Lạc tự giễu lẩm bẩm, theo thói
quen muốn cười to, lại phát hiện không kéo nổi khóe miệng. Thở dài, nàng chống thân cây đứng lên.
Hơi nghiêng ngả đi hai bước, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía những đóa hoa tràn đầy trong hồ nước bên cạnh —— Lục hoa
Ngơ ngác nhìn thật lâu, vẫn cố gắng đi qua. Khẽ chạm vào cánh hoa
trong suốt, có hương thơm nhàn nhạt phiêu tán khiến người ta nhẹ nhàng
khoan khoái. Nàng đứng yên hồi lâu, mới đưa tay hái đóa hoa kia. Hoa tâm nở ra, lẳng lặng nằm trong tay nàng.
Chỉ có lúc này, Anh Lạc mới có thể tìm được vị trí của mình, Lục hoa, nàng có thể chạm vào nó! Đã nhiều năm rồi, dưới sự khinh thường và hoài nghi của kẻ khác, nàng đã bắt đầu không còn tin chính mình.
Chỉ có hái đóa hoa này, nàng mới có thể xác định, mình cũng là thần.
Đây là lí do tại sao khi nàng cảm thấy mờ mịt, liền đi hái đóa hoa này.
Nàng muốn chứng minh rằng, mình và Tôn chủ không cùng chảy một dòng máu. Người ta thường nói, máu mủ tình thâm, máu mủ tình thâm. Nàng thì sao?
Trong lòng lại như bị bóp nghẹn, tay cầm hoa cũng run rẩy, vẫn cứ nhìn chằm chằm đóa hoa.
Một lúc lâu sau!
Nàng giống như đã hạ quyết tâm, lại cảm thấy sự thoải mái sau một lúc lâu giãy dụa vô cùng. Cầm lấy đóa Lục hoa trở về phòng mình, khẽ đẩy
cửa, vừa muốn bước vào, lại hơi chần chừ, giơ tay cắm Lục hoa vừa mới
hái kia vào trên khung cửa.
Xoay người nhìn về phía bầu trời xa xăm vạn dặm kia, hít thật sâu,
khí trời như vậy tự dưng lại khiến người ta có cảm giác bị đè nén.
“Chắc là phải đổi ngày khác rồi!” Nàng rủ rỉ một mình, mày nhẹ nhàng
nhăn lại “Chỉ mong rằng mưa này không quá lớn!” thở dài rồi đẩy cửa vào.
Chỉ còn lại Lục hoa ngoài cửa, nhẹ nhàng chập chờn trong gió. Rõ ràng là tình cảnh vô cùng yên bình, lại khiến người ta cảm thấy như sóng gió dần nổi lên.
Nửa đêm, trong không khí bao trùm hơi thở không ổn định. Ngay cả bầu
trời đen nhánh kia, lại càng nặng nề hơn bầu trời lúc chiều.
Nàng vốn không muốn ra ngoài, nhưng ngăn không được sự bối rối trong
lòng, giống như sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra. Cảm giác rất quen thuộc, cũng không nhớ nổi là đã có cảm giác này lúc nào.
Quay đầu nhìn cạnh cửa, cây cột rỗng bóng loáng, nhíu mày, nàng men
theo sân quen thuộc mà đi, tự động dừng chân ngay cạnh ao Lục hoa.
Cách đó không xa, có bóng người đang đung đưa, nàng nắm chặt câu ngọc trước ngực, theo trực giác muốn lui về, không ngờ lại nhìn thấy một
bóng dáng màu đỏ bên bờ bên kia của ao.
Khuôn mặt kia, vẫn là vẻ mặt không lộ cảm xúc nào mà nàng vẫn quen
thuộc, mặc dù đẹp đến mức khiến mọi thứ xung quanh thất sắc nhưng lại
lạnh băng đến tận xương.