Lục Hoa Cấm Ái

Chương 13: Lục hoa nhuốm máu



Trong lòng hơi chua chát, nàng mang theo câu ngọc, xem như không nhìn thấy. Huống chi Tôn chủ chắc cũng không muốn gặp vết nhơ là nàng đâu! Nghĩ ngợi một lát, sau đó xoay người rời đi.

“Đây là đại sự mà ngươi muốn nói sao? Giọng nói đều đều, mang theo chút lười nhác, truyền đến từ phía sau.

“Nếu ta không nói vậy, làm thể nào để ngươi rời khỏi Nghiên cung, đến nơi hậu viện vắng vẻ này?” Giọng nói hùng hồn hơi già nua, khóe miệng câu lên kết hợp với sự đắc ý trong mắt: “Làm thế nào để có cơ hội giết ngươi!”

Giết! Anh Lạc giật mình.

Bước chân không tự chủ được dừng lại, đầu cẩn thận nhìn về phía này, lúc này mới phát hiện bên kia còn có một người, mà trong tay phải của hắn….là kiếm.

“Diêm Phúc, ngươi tự tin có thể thắng được ta?” Nghiên Tịch lạnh lùng nói.

Người nọ cười ha ha, ánh mắt híp thành một đường, “Nếu là Tôn chủ ngày thường, đừng nói là ta, cho dù người của Lục giới đồng loạt ra tay, cũng chưa hẳn là đối thử của ngươi. Chỉ là hôm nay….Hừ hừ…”

“Hôm nay thì sao?”

Diêm Phúc cười càng sâu, đôi mắt như sợi dây nhỏ không giấu được sự tham lam trong đáy mắt: “Có Thúc Tiên trận* này, cho dù ngươi có mạnh đến đâu, cũng không thể nhúc nhích được!” Hắn vừa dứt lời, dưới chân Nghiên Tịch đột nhiên xuất hiện ánh sáng rực rỡ, ngay lập tức đã không thể làm gì được.

(*Thúc Tiên trận: tạm dịch là trận pháp trói Tiên)

Trên mặt Diêm Phúc lại càng đắc ý “Vạn vật tương sinh tương khắc, cho dù là thần cũng không phải là không có cấm kị, muốn thành công, chỉ có thể tạm thời hạn chế Thần lực của ngươi bằng cách dùng lá của Lục hoa kết hợp với Bách hoa của Hoa Nhan sơn. Ngươi vừa mới uống nước trà pha hai loại này, ta đã dùng hết tâm tư nghiên cứu hơn trăm năm, mới có thể tìm ra phương pháp này. Hôm nay chính là thời điểm dùng đến công dụng của nó.”

Hoa Nhan sơn, Anh Lạc đột nhiên nhớ tới, lúc trở về có nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, quả nhiên là lão sao?

Diêm Phúc nói xong, trường kiếm trong tay đã bay tới, hướng thẳng về phía ngực của Nghiên Tịch.

“Không được!” Trong đầu Anh Lạc trống rỗng, nhìn thanh kiếm kia đang trờ tới, không biết sao lại xông ra ngoài, che trước mặt Nghiên Tịch. Hai người còn lại đều kinh hãi, thanh kiếm của Diêm Phúc ngừng lại cách ngực nàng chưa đến một tấc.

Lão hơi sửng sốt, khi nhìn rõ, cười to thành tiếng: “Ha ha ha….Nghiên Tịch, thật không ngờ, trong thời khắc này, tới cứu ngươi lại chính là kẻ mà ngươi từ trước đến này vẫn không hề coi ra gì. Chỉ là, đáng tiếc….” Mắt lão hơi híp lại, đáy mắt không che dấu sự khinh miệt: “Kẻ vô dụng, đến phút cuối cùng cũng chỉ là vô dụng mà thôi!”

Kẻ vô dụng,trong lòng Anh Lạc nhiễm loại cảm giác dị thường, chỉ là nàng biết rõ, đây không phải lúc truy cứu.

“Phúc…thúc! Mấy trăm năm qua, thúc vẫn luôn kính trọng Tôn chủ, sao hôm nay lại chĩa kiếm vào nàng?”

“Tại sao?” Diêm Phúc cười lạnh “Ngươi cho rằng mục đích ta đến Thần sơn này là gì? Ngưỡng mộ Thần tộc của ngươi sao? Anh Lạc, ngươi thật ngây thơ, thế gian ai mà không biết, sức mạnh của Thần tộc cất giấu nơi huyết mạch, chỉ cần ăn được máu thịt của Thần, có được Thần lực. Ngươi cho rằng người nơi Thần sơn này đều là vì kính trọng Thần tộc mà lên Thần sơn sao? Buồn cười! Theo đuổi sức mạnh vô thượng vốn chính là bản năng của con người. Ta nhịn đã mấy trăm năm, chính là chờ đợi thời khắc này!”

“Đây chỉ là lời đồn mà thôi!” Chỉ vì một lời đồn đãi, lão lại trăm phương nghìn kế vào tận Thần sơn này!

“Ai có thể khẳng định đây chỉ là lời đồn?!” hai mắt Diêm Phúc đã trở nên đỏ rực, nhìn chằm chằm Nghiên Tịch: “Ta chẳng cần quan tâm nhiều như thế! Ta hao hết bao nhiêu tâm cơ cũng chỉ vì giờ khắc này, Nghiên Tịch, kẻ như ngươi, ngay cả tính mạng muội muội mình cũng không quan tâm, lại vẫn có thể là Thần, vậy Diêm Phúc ta đây cũng có thể!”

Lão giơ tay vung ra một chưởng hướng về phía Anh Lạc, Anh Lạc chỉ cảm nhận được một trận gió to quét qua, đánh thẳng về phía ngực nàng, thân thể không thể khống chế bị văng ra xa, hung hăng va vào núi đá đằng sau. Nhất thời khí huyết quay cuồng, cơn đau tràn đầy khoang ngực. Nàng vừa mới bị thương còn chưa khỏi, tất nhiên cũng không thể chịu nổi một chưởng này, không còn chút sức lực nào để ngồi dậy.

Mà Nghiên Tịch đang đứng cách đó hai bước, vẫn mang bộ dạng lạnh băng, Thúc Tiên trận dưới chân chợt lóe sáng, thân thể không hề động đậy, trong đôi mắt kiêu ngạo coi trời bằng vung kia, cũng không chứa bất cứ ai, càng không có người đã thay nàng đỡ một chưởng kia.

Anh Lạc thu hồi ánh mắt, cắn răng, trong lòng khổ sở, nàng mong đợi cái gì, mong đợi một ánh mắt quan tâm từ tỷ tỷ sao? Biết rõ đây chỉ là hy vọng xa vời,vậy mà nàng vẫn không thể điều khiển bản thân mình mà lao tới, chính nàng cũng không thể hiểu nổi tại sao lại làm thế, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn làm.

Cứ như đã dùng hết sức lực toàn thân, nàng lại cố đứng lên, nhìn về phía Diêm Phúc đang từng bước từng bước đến gần kia: “Chờ đã! Không nên….Ta cũng là Thần! Nếu ngươi thật sự muốn máu của Thần tộc, ta cho ngươi!” Tôn chủ khác nàng, nàng chết, chỉ giống như một ít tro bụi bị phủi đi, có chết cũng không có gì đáng tiếc. Sẽ không có ai quan tâm, càng không có ai sẽ đau lòng.

Thế nhưng Tôn chủ là người tôn quý nhất Lục giới, thế gian này không thể không có nàng.

“Ngươi ư?” Diêm Phúc giống như nghe được một câu chuyện cười, cười điên cuồng: “Ha ha ha….Chỉ bằng năng lực của ngươi, cũng có thể xưng là Thần ư?! Chỉ e rằng….thần lực thì chưa có, mà đạo hạnh của ta đã sớm bị ngươi làm hủy mất!” Hắn hừ lạnh, chuyên tâm trừng mắt nhìn nữ tử áo đỏ trước mắt “Nghiên Tịch, Lục hoa trong ao này, đều đã được thấm đẫm Bách hoa, ngươi trốn không thoát đâu. Chỉ cần bây giờ ta ăn thịt ngươi, ta chính là Thần!”

Hắn bay tới gần, kiếm phong lạnh lùng, không hề có chút dư âm, thế mà Nghiên Tịch lại không hề thấy kinh hoảng chút nào, khóe miệng nhếch lên một chút, lộ ra nụ cười lạnh như có như không.

“Đây là cũng là do ngươi tự tìm!”

Keng keng!

Một tiếng động kì ảo vang đến, lập tức có tiếng động của binh khí rơi trên đất, chỉ thấy thật nhiều máu bắn ra, một vòi máu khổng lồ phun ra từ trên người Diêm Phúc, cánh tay phải mới vừa rồi còn cầm kiếm của hắn, lúc này đã an tĩnh nằm trên mặt đất.

Sắc mặt Diêm Phúc tái nhợt như tờ giấy, trợn to mắt nhìn người mà căn bản chưa hề bước lên nửa bước trước mắt mình, lảo đảo lui về phía sau mấy bước “Sao….sao có thể! Ta rõ ràng đã dùng Thúc Tiên trận….”

“Thúc Tiên trận?” Nghiên Tịch cười lạnh, ánh mắt khẽ híp lại, ánh sáng tỏa ra bốn phía “Ta nghĩ ngươi quả thật đã chờ quá lâu, lâu đến nỗi, ngươi đã quên, ta không phải là tiên!”

Nàng gằn từng chữ từng chữ, cất bước rời khỏi trận pháp.

“Không….không….không thể nào!” Diêm Phúc không thể tin được lắc đầu, gắt gao nhìn mỗi bước chân của nàng, cánh tay đã bị chặt đứt càng đau đớn.

Nghiên Tịch cười càng tươi “Diêm Phúc, ngươi nên nhớ rõ, ta đã từng nói với ngươi, kẻ phạm phạm Thần tộc ta sẽ có kết quả gì!”

Diêm Phúc dừng bước, chậm rãi ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh thấu xương kia của nàng, ánh mắt từ từ trợn to, tràn đầy hoảng sợ: “Ngươi….ngươi đã sớm biết mục đích của ta!”

Nàng hừ lạnh “Cái tâm tư xấu xa này của ngươi, ngay từ ngày đầu tiên ngươi đến đây, ta đã nhìn ra. Vốn nghĩ ngươi sẽ còn kiên nhẫn thêm ít lâu, không ngờ nhanh như vậy ngươi đã đến nộp mạng!”

Diêm Phúc càng thêm bối rối, kiếm trong tay cũng đã cầm không nổi nữa: “Ngươi vậy mà đã biết, nhưng vẫn trơ mắt nhìn muội muội của mình vì ngươi mà chịu chết, hừ! Ta sớm đã nghe nói Thần tộc vô tình, xem ra cũng không hề giả!” Hắn vừa nói, vừa lui về phía sau.

Hắn lại bước nhanh một bước đi về phía ao Lục hoa, cười lạnh: “Mặc dù không giết được ngươi, nhưng cũng sẽ không để ngươi sống tốt!” Nói xong một tay liền tạo kết ấn hướng về phía ao Lục hoa, ngay lập tức nước ao giống như bị hút lên, dâng lên từ trên ao tạo thành một cột nước, bắn về phía Nghiên Tịch!

Mà Nghiên Tịch lại không hề nhúc nhích, nàng quay đầu nhìn thoáng qua ao Lục hoa, cười lạnh: “Cũng được, ngươi đã mong đợi như thế, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn. Chỉ là….” Ánh mắt nàng khẽ nhíu lại, trong mắt có tia sáng lạnh lẽo bắn ra “Chỉ là, ngươi nên biết, bị thần giết chết, chỉ có một kết cục, là hồn, phi, phách, tán!”

Tay hạ xuống, có tiếng động như cái gì đó bị đứt gãy, nước trong không trung bị hạ xuống, máu tươi nhiễm đỏ cả trời đêm. Diêm Phúc hét thảm, lăn lộn trên mặt đất, cách đó không xa trên đất…là một cánh tay khác.

Hai mắt hắn như lồi ra, đau đớn quá lớn cộng với sức lực đều bị rút hết, khiến sự lớn lối ngang tàng vừa rồi không còn nữa, chỉ còn sự sợ chết vô cùng: “Tôn chủ….ta sai lầm rồi…Tôn chủ…tha mạng!”

Nàng lại giống như không hề nghe thấy, ánh mắt lưu chuyển, vẫn không nhúc nhích. Tiếp sau đó, lại một tiếng đứt gãy vang lên, chân trái của Diêm Phúc đã rời khỏi thân thể.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, truyền vào màng tai, Diêm Phúc chỉ còn lại một chân, giống như con cá chạch giãy giụa trên mặt đất, bãi cỏ màu xanh biếc đã bị máu của hắn nhuộm đỏ. Vẫn không cam lòng nhìn tứ chi bị gãy lìa, giọng nói thê thảm như từ lòng đất truyền ra “Chân của ta…chân của ta…chân…”

Nhưng nàng lại không hề vì cảnh tượng thê thảm này mà ngừng tay, tiếng đứt gãy kia vẫn cứ tiếp tục, máu tươi lại lần nữa phun ra, cái chân duy nhất của hắn cũng đã mất đi. Hắn bây giờ giống như người phàm, đau đớn vẫn cứ hành hạ hắn, nhưng do có thể chất của tiên, hắn muốn chết mà cũng không chết được, chỉ có thể oán hận người gây nên “Nghiên Tịch, ngươi không phải Thần….Ngươi là ác ma, ta muốn giết ngươi…giết người….’

Một tiếng động lại vang lên, hắn đã không còn khả năng trừng mắt nữa, đôi con ngươi lăn lăn trên bãi cỏ. Trong nháy mắt thân thể đang lăn lộn của hắn như bị đập vụn, phát ra từng tiếng vang bộp bộp.

“Nghiên Tịch…Nghiên Tịch….Ngươi….không xứng là Thần….”

Nữ tử áo đỏ bên cạnh, từ đầu đến cuối đều không hề nhúc nhích, cứ như không hề nhìn thấy tình cảnh bị thảm như dưới địa ngục kia, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng băng giá, không hề có chút biến động nào, từ từ đoạt đi từng bộ phận trên thân thể của kẻ đang nằm trên đất.

Tay, chân, đôi mắt, tiếp theo là….

Diêm Phúc từ lúc đầu vẫn còn cầu xin tha thứ, đến lúc này đã trở thành oán hận, một lòng muốn chết.

“Giết ta….giết ta….”

Giọng nói thê lương khiến lòng người run rẩy, Anh Lạc chỉ cảm thấy bụng nhộn nhạo, nhịn không nổi muốn ói ra.

“Dừng tay! Dừng tay…” Kiềm lại giọng nói quá mức kích động của mình, Anh Lạc thấp giọng cầu xin: “Đủ rồi, đã đủ rồi!” Cho dù Diêm Phúc có muôn vàn sai lầm, trách phạt như vậy cũng đã quá lắm rồi.

Nghiên Tịch quay đầu lại, nhìn về phía Anh Lạc đang gục trên đất, ánh mắt lạnh thêm mấy phần.

Một hồi lâu, nàng đột nhiên khom người nhặt thanh kiếm trên đất, nhẹ vỗ lên thân kiếm lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Nghe nói ngươi muốn tham gia Tầm Kiếm*!”

(*đại hội Tầm Kiếm đã được nhắc ở chương 8)

Anh Lạc hơi sững sờ, tay phải siết chặt một lúc, mới cắn răng gật đầu: “Dạ!”

Nghiên Tịch cười lạnh, ánh mắt lướt qua mặt đất đầy máu nhìn về phía ngọn núi cao nhất Thần sơn, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự lạnh lẽo: “Nếu như, ta nói không cho?”

Anh Lạc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt mở to, cắn chặt môi dưới, đè nèn sự đau đớn nơi đáy lòng “Muội….cũng là thần!” Nàng không thể ngay cả quyền lợi này cũng không có được.

Nghiên Tịch cau mày, trong mắt lại càng lạnh băng: “Thần? Ngươi tham gia Tầm Kiếm, chẳng qua là để cho người khác thừa nhận tư cách làm Thần của ngươi sao?” Nàng cười lạnh, ánh mắt bao phủ sự lạnh lẽo thấu xương: “Ngươi thật sự muốn tham gia Tầm Kiếm? Thật là làm khó ta!”

Anh Lạc không nói, chỉ là quả đấm càng siết chặt.

Nghiên Tịch lại chậm rãi nở nụ cười, giơ tay đưa thanh kiếm qua: “Tốt! Vậy thì giết hắn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.