Mặc dù đã sớm có chuẩn bị nhưng khi chính tai nghe được cái tên này, chân nàng vẫn mềm nhũn, lảo đảo mấy bước.
Nữ tử nhìn nàng một cách khinh miệt, đôi môi đỏ mọng ướt át xinh đẹp
nhưng những lời thốt ra đều vô cùng bén nhọn: “Sao hả? Bị dọa đến không
đứng vững rồi sao?”
Đôi mắt đen láy nhìn qua, đánh giá nàng rồi lại lập tức thu hồi. Vẻ
mặt lạnh lẽo chưa từng thay đổi, cứ như việc người khác có ra sao cũng
chả có quan hệ gì đến nàng ta.
Trái tim nàng đang đau đớn, theo thói quen, ngón giữa cũng bắt đầu
trở nên run rẩy. Thuật che mắt đã được giải bỏ, dung nhan của người kia
vẫn như cũ. Mắt nàng thế nhưng lại hơi mơ hồ, không nhìn thấy rõ.
Trong lòng không khỏi âm thầm tự chửi mình, rõ ràng là đã quen biết
hơn ngàn năm, nhưng nàng lại vẫn chưa bao giờ nhìn rõ người kia, quả
nhiên là có mắt không tròng?
Nàng nhớ lại, từ trước đến nay nhãn lực của nàng vẫn rất tốt, nhiều
năm qua, cái gì là thật lòng, cái gì là giả dối, nàng đều phân biệt rất
rõ.
Sự đau xót nơi đáy lòng trở nên phai nhạt đi nhiều. Nhếch khóe môi,
nàng lại muốn cười, như thế lại càng tốt, là mờ hay tỏ, là ân hay oán,
toàn bộ đều được phân chia rõ ràng.Dù sao thì cả hai người cũng không
còn khả năng trở lại như trước nữa!
Thấy nàng không đáp, nữ tử hừ lạnh, đi đến tinh tế đánh giá nàng
“Chúng ta lại gặp nhau!” Nhìn một lúc lại vừa cười khẩy vừa nói “Ta cứ
tưởng nữ tử làm Lạc Miểu Hiên xiêu lòng phải là một nhân vật như thế
nào, không ngờ lại dễ dàng bị bắt như thế”
Lạc Song ngẩn ra, hơi tỉnh táo lại, hơi ngơ ngác nhìn người đang đứng gần trong gang tấc, cái đầu vốn đã đình công từ lâu lại bắt đầu vận
hành, một lát sau mới hết hồn “Phi Diễm!”
“Hóa ra ngươi còn nhận ra ta!” Nàng ta trừng mắt, cười lạnh, đột
nhiên đưa tay bóp cằm dưới của nàng, vẻ mặt khinh thị nói “Ngươi nghĩ
xem….lúc này ta có giết ngươi không?”
Lạc Song hoảng hồn, muốn lui về sau, toàn thân cũng không thể động
đậy. Đột nhiên nàng hiểu ra, vì sao mình bị tóm tới đây, đều là món nợ
hoa đào* của Miểu Hiên!
(*món nợ hoa đào: ý nói anh Hiên đi mê hoặc người ta nên người ta mới tới bắt chị :v)
“Hừ, hắn lại vì một kẻ như ngươi, không thèm ngó ngàng đến ta!” Phi
Diễm tiếp tục nói: “Ta hôm nay sẽ giết ngươi, xem còn ai dám tranh với
ta không!”
Lạc Song trong lòng hoảng sợ, mắt thấy Phi Diễm đang sắp xuất thủ.
Bên cạnh lại đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh băng “Đợi đã!”,
Nguyệt Nhiễm lãnh đạm liếc qua “Ma Tôn muốn gặp nữ nhân này!”
“Ma Tôn?” giọng nói như tiếng chuông mang theo châm biếm của Phi Diễm vang lên “Ngươi sẽ không thật tin rằng, ra lệnh cho ngươi đi bắt nữ
nhân này là Ma Tôn sao?”
“Lừa ngươi thì sao?” Phi Diễm cười lạnh “Những năm gần đây, ngươi một mình ra vào Bạch Mộ mà không hề bị ai phát hiện, cũng không phải một
hai lần, ta chỉ tạo điều kiện cho ngươi trở lại mà thôi!”
Chân mày hắn chau lại càng chặt, ánh mắt như phóng đao về phía Phi
Diễm, kiếm trên tay nắm chặt thêm mấy phân. Hắn đột nhiên đi về phía bên này, cả người tản ra sự tàn nhẫn.
Phi Diễm hết hồn, mạnh mẽ lui về sau hai bước, gấp gáp nói: “Nguyệt
Nhiễm, ngươi…là người của Ma giới chúng ta, kẻ này nữ nhân của Chưởng
môn Thiên Tích, ngươi bắt nàng, tất sẽ có lúc dùng đến. Đến lúc đó, dù
không có lệnh của Ma Tôn, ngươi coi như cũng có công lao. Lẽ ra ngươi
còn nên cảm ơn ta!”
Nguyệt Nhiễm không hề dừng lại, kiếm trên tay vung lên, cả người sôi trào sát ý.
“Ngươi đừng quên, ngày đó, là chính ngươi đến Ma giới, van xin Ma Tôn nhận ngươi!” Phi Diễm càng thêm bối rối, Nguyệt Nhiễm lúc này còn đáng
sợ hơn cả Túc Huyền năm đó, thấy hắn mặt vẫn không thay đổi, nàng ta
liên tiếp lui về phía sau mấy bước “Nguyệt Nhiễm, nếu hôm nay ngươi vì
chuyện này ra tay với ta, Ma Tôn chắc chắn sẽ giận dữ, đến lúc đó, ngươi muốn thực hiện nguyện vọng của Túc Huyền, tự tay đâm chết mấy kẻ đạo
mạo trong Tiên giới kia, hẳn là không còn cơ hội nữa!”
Túc Huyền! Lòng nàng chấn động, hóa ra…là vì y sao? A! Quả nhiên….Là máu mủ tình thâm!
Ban đầu trơ mắt nhìn mình chết dưới tay Túc Huyền, sau đó lại sẵn
sàng tiến vào Ma vực, chỉ vì muốn hoàn thành nguyện vọng của y. Vậy ngàn năm qua nàng luôn ở cạnh hắn thì coi là gì đây? Lạc Song hơi mơ hồ.
Nguyệt Nhiễm không nói, tay bên người nắm lại thật chặt, vẻ mặt như
muốn tàn sát tất cả. Ngay cả Lạc Song đứng bên cạnh cũng sợ hãi. Nàng đã từng nhìn thấy Nguyệt Nhiễm tức giận, nhưng cũng không tàn nhẫn ác độc
như thế, một trăm năm qua, rốt cuộc đã thay đổi những gì.
“Nguyệt Nhiễm, đừng tưởng rằng ngươi trước đây là người Thần Sơn….”
Phi Diễm tiếp tục cố gắng ngăn cản, Nguyệt Nhiễm vẻ mặt không đổi, nâng
kiếm lên, kiếm phong lạnh lẽo lập tức quét tới.
Phi Diễm kinh hãi, vội vàng nghiêng người, kiếm khí kia gần sát bên người nàng ta, mặt đất phía sau lập tức hóa thành băng.
“Ngươi quả thật ra tay!” Phi Diễm tức giận vô cùng, mắt trợn to, phẫn nộ lan tràn, nghiến răng nghiến lợi nói “Tốt, Phi Diễm ta không sợ
ngươi, ta hôm nay cũng muốn xem thử, có ai đến giúp ngươi không!
Nói xong, nàng ta gọi ra phối kiếm, phi thân lên phản công, sát khí
càng nặng. Nguyệt Nhiễm cũng không chậm trễ, thân kiếm lại hóa ra một
luồng sáng trắng, hai người chuẩn bị đánh nhau.
Đột nhiên một bóng dáng màu xanh hiện lên, xông vào giữa hai người.
Một tiếng “keng” vang lên,hai thanh kiếm đều bị ngăn lại “Dừng tay!”
Lạc Song nhìn kĩ, người vừa tới là Tam hộ pháp của Ma giới, U Minh!
“Ngươi tránh ra!” Phi Diễm càng thêm tức giận , kiếm phong càng muốn
chém xuống, lại bị U Minh túm chặt cổ tay không thể động đậy “Buông ra,
hôm nay ta muốn xem thử, hắn rốt cuộc có bản lĩnh gì, chỉ là một nô tài
của Thần Sơn, vừa mới vào đã được làm Hộ pháp của Ma giới ta!”
U Minh cau chặt mày nhìn Phi Diễm, không hề có ý buông tay “Diễm Nhi!”
“Câm miệng!” Nàng đột nhiên giận dữ “Đừng gọi ta là Diễm Nhi, ngươi không có tư cách!”
“Diễm Nhi! Dừng tay đi, vết thương cũ của nàng chưa lành, đánh không
lại hắn!” U Minh lộ rõ vẻ lo lắng, cố gắng kéo Phi Diễm đang cố gắng
thoát ra.
“Không cần ngươi lo!” nàng càng cố sức giãy dụa “Mấy trăm năm qua
ngươi cũng chả quan tâm đến ta, giờ còn tỏ vẻ tốt bụng gì chứ, cút ngay! Phi Diễm ta dù sống hay chết cũng không đến lượt ngươi lo!”
“Diễm….” giọng nói U Minh trầm xuống, vẻ mặt đau đớn nhìn người trước mắt, trên tay mặc dù túm lấy nàng nhưng lại không dám dùng hết sức,
ngược lại vô cùng cẩn thận.
“Ngươi buông ra!” nàng giãy dụa tay, nhưng thế nào cũng không giãy ra “Không phải ngươi thích con tiện nhân kia sao? Còn để ý đến ta làm gì?
Tránh ra!”
U Minh sững sốt, yên lặng! Chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn thẳng vào mắt nàng, như muốn nói gì lại không thể nói.
Lạc Song lúc này mới nghe ra, hai người này….rõ ràng đều có tình cảm, lại hành hạ lẫn nhau? Không khỏi thở dài, rốt cuộc là đã trải qua
chuyện gì, mới khiến họ trở nên như thế!
“Ngũ hộ pháp, chuyện hôm nay quả thật là Phi Diễm hơi quá! Ta thay
nàng tạ lỗi với ngươi!” U Minh xoay người, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn
Nguyệt Nhiễm nói.
“Ngươi sao phải thay ta xin lỗi?” Không chờ đối phương đáp lại, Phi
Diễm trừng mắt “Ta muốn đánh thì đánh, không liên quan đến ngươi! Cho dù ta chết dưới kiếm của hắn cũng không oán hận. Buông tay, ngươi không
phải đã lựa chọn con tiện nhân kia sao?”
“Diễm Nhi!” U Minh cao giọng quát bảo nàng dừng lại.
“Sao hả? Đau lòng?” Nàng hừ lạnh “Ta cho ngươi biết, nếu được chọn
lại, ta vẫn sẽ giết con tiện nhân kia. Lúc này không chỉ giết, ta còn
phải khiến ả hồn bay phách tán!”
U Minh sửng sốt, trong mắt như lướt qua vô số thứ, từng chút hóa thành đau đớn, chìm vào đáy mắt.
Hít thật sâu, y quyết đinh không muốn cãi cọ với nàng nữa, trầm giọng nói với Nguyệt Nhiễm “Ngũ hộ pháp, hôm nay thật không thể tiếp tục, hai bên sẽ cùng chịu tổn hại, đến lúc đó,đại kế của Ma Tôn tất sẽ bị ảnh
hưởng, mong hãy lấy đại cục làm trọng, chuyện hôm nay,đến đây thôi!”
Nguyệt Nhiễm lạnh lùng nhìn hai người, tựa như đang suy nghĩ lời y.
Một lúc lâu sau hắn mới hừ lạnh, xoay người đi, bộ dáng như mang theo
một tầng băng dày, từ đầu đến cuối không hề nhìn đến nàng.
Lạc Song nhìn bóng dáng vận áo đen kia càng lúc àng xa, bên hông hơi lóe sáng, là bạch ngọc hình trăng lưỡi liềm.
Phi Diễm nói hắn thường xuyên ra vào Bạch Mộ mà không hề bị ai phát hiện là vì thế sao?
(giải thích đoạn này: mấy bạn có nhớ Nguyệt câu ngọc hem~ là miếng ngọc Mộ Tử Hân tặng Anh Lạc làm vật đính ước đó (phiên ngoại
Bạch Trúc), có khả năng che giấu hơi thở, không để người khác phát hiện
ra người đeo là thần – ma – tiên. Lần cuối cùng tác giả nhắc đến nó,
miếng ngọc đang ở trong tay Nguyệt Nhiễm rồi)
Trong lòng không rõ là cảm giác gì. Quả nhiên lòng người dễ đổi, lời
thề kiên định ngàn năm, trong vòng một ngày trở thành một lời nói suông, chứ đừng nói đến thời gian chỉ có một trăm năm, mọi chuyện đều có thể
thay đổi, một miếng Nguyệt câu ngọc cũng chẳng là gì.
Nghĩ như thế, nàng trở nên bình tĩnh hẳn.
Bình tĩnh, bình tĩnh, nàng bây giờ là Lạc Song, Lạc Song của Thiên
Tích, những chuyện trước kia không liên quan đến nàng. Nàng nở nụ cười,
nụ cười vô cùng rực rỡ.
“Ngươi cười cái gì?” Phi Diễm đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn
nàng, hung hăng hất tay U Minh, chuyện sự tức giận sang Lạc Song “Mới
vừa rồi còn bị dọa đến hỏng cả người, giờ lại cười được?”
Lạc Song sửng sốt, nhìn về phía Phi Diễm, nàng ta có tướng mạo rất
đẹp, tính tình lại hơi xấu, đôi mắt kia cứ như lúc nào cũng có thể phun
ra lửa.
Hít thật sâu, nàng quyết định không đáp, lửa giận này cũng không phải hướng đến mình, nàng ta chẳng qua là xem nàng thành đối tượng phát tiết thôi.
“Ngươi cho rằng ngươi còn cơ hội sống sót sao?” nàng ta chậm rãi đi
đến, khóe miệng nhếch lên một nụ cười u ám “Ngươi nên đoán được vì sao
ta bắt ngươi đến đây?”
“Diễm Nhi!” U Minh khẽ kêu, như muốn nói điều gì lại bị nàng giận dữ xen ngang
“Câm miệng, không liên quan đến ngươi!” Nàng đi đến túm lấy cổ áo Lạc Song, ánh mắt lại nhìn chằm chằm U Minh “Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Chỉ là một kẻ không liên quan, ta cảnh cáo ngươi, ta muốn giết bao nhiêu người đều được. Cõi đời này cũng không phải chỉ có một tên đàn ông, tùy tiện chọn một tên, đều tốt hơn ngươi gấp trăm lần!”
Nàng quay đầu nhìn Lạc Song, cười càng âm trầm “Chẳng hạn như Lạc Miểu Hiên của Thiên Tích kia!” nàng cười đến lỗ mãng.
U Minh không trả lời, sắc mặt chỉ càng nặng nề, nhìn thẳng Phi Diễm,
như muốn tìm điều gì trên gương mặt nàng ta, nhưng càng nhìn lại càng
nặng nề.
Nàng ta lại giống như đã mất kiên nhẫn, không liếc y cái nào, túm lấy cổ áo Lạc Song, phi thân đi.
Chỉ còn lại một mình U Minh,đứng giữa viện, gió nhẹ bay, thổi bay mấy chiếc lá khô vàng trên đất, rồi lại rơi xuống đất như chưa từng bay
lên.
=============================
Mấy lần bay lên bay xuống, hai người đã vào đến trong viện, vừa rơi xuống đất, Phi Diễm đã đẩy mạnh khiến Lạc Song ngã trên đất.
Nhìn lại, nàng ta đã chống lấy cột, há miệng phun một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt không một chút mái, không ngừng thở gấp.
Nàng như vậy, với người ban nãy hệt như hai người. Vết thương cũ tái
phát lại còn tỏ vẻ không sao, không muốn yếu thế trước mặt U Minh.
Hai người họ sao lại khổ như thế? Rõ ràng đều yêu nhau, lại không có
bất kì ai ngăn cản, cuối cùng lại tổn thương nhau. Thứ tổn thương người
nhất còn gì khác ngoài ái tình, Lạc Song không khỏi thở dài.
Phi Diễm nhìn chằm chằm nàng “Nhìn gì mà nhìn? Thấy ta bị thươg, nghĩ rằng sẽ có cơ hội chạy trốn sao?” Trong giọng nói vẫn chứa đầy cố chấp.
Lạc Song không nói, chỉ nhàn nhạt nhìn nữ tử trước mắt.
“Dựa vào ngươi, dù vết thương của ta có nặng hơn mười lần, ngươi cũng trốn không thoát đâu!” Nàng ta cười lạnh, thấy nàng vẫn thản nhiên,
không khỏi giận dữ “Vẻ mặt ngươi thế này là sao? Vừa rồi không phải rất
sợ sao? Lúc này sao lại yên lặng?”
Sợ? Lạc Song không khỏi bật cười, nàng có gì phải sợ? Huống chi….lúc đó nàng không phải là sợ, chỉ…hơi giật mình thôi!
“Ngươi không sợ chết sao?” Nàng ta chậm rãi đến gần, có lẽ vì bị
thương, bước chân không vững lắm nhưng nụ cười lại vô cùng âm trầm,
khiến gương mặt tuyệt sắc hơi biến dạng, trông như rắn độc “Ngươi có
biết ta làm gì với mấy nữ nhân bị ta bắt đến đây không?”
Nàng ta cười càng sâu, đưa tay xoa mặt nàng, đầu ngón tay mảnh khảnh
lạnh như băng, nhìn chăm chú vào mắt nàng, gằn từng chữ một “Trước hết
ta sẽ phá hủy dung mạo của các ả, móc mắt các ả, sau đó cắt hết tay
chân…khiến cho các nàng đau đớn đến chết!”
“Ha ha ha….” Nàng ta cười đến đắc ý, cười đến liều lĩnh, cười run rẩy hết cả người “Như thế….các nàng sẽ không dám tranh người với ta nữa!”
Lạc Song vẫn không nói, không chớp mắt nhìn người trước mặt, nàng đột nhiên cảm thấy, nàng ta thật đáng thương.
Nàng ta cười một mình xong, mắt liền quét qua nàng.
“Sao ngươi không sợ?” Tiếng cười dừng lại, nàng ta hơi tức giận mở
miệng. Nàng không phải nên sợ hãi xin tha sao? Tựa như mấy ả trước đây,
tại sao, tại sao lại bình tĩnh như thế? Còn dùng ánh mắt đó nhìn nàng ta “Ngươi nhìn cái gì, ngươi câm rồi, không nói được gì sao? Muốn ta cắt
đứt lưỡi ngươi luôn sao?”
Lạc Song yên lặng một lúc, rốt cục mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn nàng ta, ánh mắt kia như có thể nhìn thấu lòng người.