Cây to trước người Lạc Song chịu một chưởng của hắn, tan thành trăm
mảnh. Nàng phải bước qua một bước, né tránh mấy vụn gỗ kia, cũng đồng
thời bại lộ trước mắt người kia, hơi thở vừa cố gắng đè nén, cũng không
thể giữ được nữa.
“Ngươi…là người Tiên giới?” Ánh mắt người nọ trở nên tàn nhẫn, nhìn
chằm chằm Lạc Song, thân hình lóe một cái đã đến gần. Nàng chỉ cảm thấy
một trận gió mạnh thổi đến, người vừa nãy còn đứng cách nàng mười thước, lúc này đã đến trước mắt, một tay túm lấy cổ nàng.
Nàng hoảng hốt, muốn tránh né, lại vẫn bị hắn bắt được, bị hắn một
tay túm chặt. Không khí trong nháy mắt bị ngăn lại.”Ngươi là người
phương nào, lẻn vào Ma giới có mục đích gì?”
Lạc Song cắn chặt răng, muốn phản kháng nhưng lại không có sức lực.
“Thì ra là chạy đến đây!” Giọng nói yêu diễm từ phía trên vang lên,
Phi Diễm bay đến, nhìn Lạc Song cười lạnh “Ta còn tưởng ngươi có bản
lĩnh gì, có thể chạy khỏi kết giới của ta, thì ra chỉ mới đi được một
đoạn vậy thôi!”
“Người này do ngươi mang đến?” Nam tử quay đầu, nhìn về phía Phi Diễm, sắc mặt âm trầm.
“Đúng vậy!” Phi Diễm thờ ơ thừa nhận “Ta mới bắt được ở Tiên giới,
không ngờ nàng ta thừa dịp ta đến đại điện liền trốn thoát, còn phải đa
tạ Xích Hải hộ pháp, thay ta bắt được!” Nàng ta khách khí nói tạ ơn,
nhưng giọng nói lại không có ý cảm kích.
Xích Hải híp mắt, có mấy phần không vui “Mặc dù là ngươi bắt, nhưng
cũng phải quản lý cho tốt, để nàng ta chạy đến đây thật chướng mắt!”
” Xích Hải hộ pháp nói rất đúng!” Phi Diễm cười khẽ trả lời “Ta đây
không phải đã cố ý đến đây tìm nàng sao? Nếu ngài đã bắt được nàng, vậy
thuận tiện giết nàng luôn, đỡ cho ta phải ra tay!”
Ánh mắt hắn trầm xuống, hơi bất mãn với giọng điệu của Phi Diễm,
trong mắt hơi xẹt qua điều gì, lại lập tức áp chế, lại quay sang Lạc
Song đang bị túm lấy, mắt híp lại, tay càng dùng sức bóp chặt, định ra
tay chấm dứt.
Lạc Song chỉ cảm thấy trên cổ bị quấn chặt, cảm giác choáng váng càng nghiêm trọng. Nàng không thể chết ở đây, nàng còn chưa tìm được thứ
mình muốn.
Nhẩm đọc trong đầu, ngón tay khẽ nhếch lên, cổ tay hiện lên ánh sáng nhạt, ngưng tụ lại.
“Giết nàng không phải quá lãng phí sao?” Giong nói trêu chọc vang lên, Xích Hải sửng sốt, lực trên tay hơi nới lỏng.
Từ trong rừng cây có một người đi tới, một thân áo tím, cầm trong tay chiết phiến* bạch ngọc, gương mặt yêu mị mười phần, cười đến run rẩy cả người. Hai mắt dài nhỏ híp lại, đánh giá Lạc Song từ trên xuống dưới.
(*chiết phiến: quạt xếp)
“Thanh Mộng!” Ánh mắt Xích Hải càng trầm xuống “Sao ngươi lại ở đây?”
“Lời này của Xích Hải thật vô lý rồi!” Y mở chiết phiến ra, ánh mắt
thỉnh thoảng nhìn về phía người trong tay hắn “Đằng trước chính là sân
của ta, các người ồn ào ở đây, sao ta lại không thể ra đây chứ?” Nói
xong lại híp mắt nhìn về phía Lạc Song, vẻ mặt hớn hở “Ơ, Đại hộ pháp từ lúc nào lại có sở thích bắt nữ nhân đến trò chuyện thế này?”
“Nói nhảm!” Xích Hải giận dữ, trừng mắt liếc y “Nàng là người Tiên giới!”
“Thì ra là một tiên tử!” Y cười càng phóng đãng, liếc nhìn Xích Hải một cái “Phẩm vị của Đại hộ pháp thật không bình thường!”
“Ngươi…” Xích Hải chán nản, nhìn về phía Lạc Song trong tay, nghe y
nói thế, càng nhìn càng thấy chướng mắt, hừ lạnh, hất người trong tay
ra.
Thanh Mộng nhanh chóng tiến lên, thuận thế đón được nàng vào lòng,
cười càng vui mừng “Aizz, sao lại không biết thương hương tiếc ngọc như
thế? Cô nương là phải được trân trọng yêu thuong!” Nói xong liền đưa tay vuốt ve mặt Lạc Song.
Lạc Song nhất thời cảm thấy nổi da gà, theo quán tính muốn trốn nhưng y lại càng ôm chặt hơn. Trong mũi tràn ngập mùi phấn son của người nọ,
tay lại càn rỡ sờ sờ mặt nàng. Nàng cắn răng, cũng không thèm nhịn y
nữa, giơ tay muốn hóa ra vũ khí. Vừa động đậy, y lại dường như nhận thấy được, giữ cả hai tay nàng, khóa chặt ra sau, thân thể nàng ngược lại
càng có khuynh hướng sát vào lòng y, không thể động đậy!
“Để….” Nàng dùng hết sức giãy dụa, nhưng vẫn không thể thoát khỏi giam cầm của y, ngược lại càng khiến y âm hiểm cười liên tục.
“Ha ha ha…Đại hộ pháp, nữ tử này ta thích, nếu ngươi không phiền, tặng ta đi?”
Xích Hải càng cau chặt mày, khinh miệt nhìn y một cái, bực tức vung tay áo nói “Không liên quan đến ta!”
Nói xong liền bỏ đi, bước chân nặng nề như đang tức giận. Nam tử áo lam kia cũng lập tức đi theo.
“Nhị hộ pháp!” Thấy Xích Hải bỏ đi, Phi Diễm cười lạnh, lúc này mới
tiến đến, cười cười nói: “Nữ tử này là từ chỗ ta trốn ra, Đại hộ pháp
vừa rồi chỉ giúp ta bắt lấy nàng mà thôi!”
Ánh mắt Thanh Mộng khẽ híp lại, Phi Diễm sớm không nói muộn không
nói, đợi người ta đi rồi mới giải thích, rõ ràng là muốn cho Xích Hải
xấu mặt. Bốn vị hộ pháp của Ma giới không hợp, đây là chuyện mọi người
đều biết.
“Không biết Tứ hộ pháp muốn xử trí nữ tử này thế nào?”
“Tất nhiên là giết!” Phi Diễm đương nhiên nói.
“Vậy rất đáng tiếc, nữ tử này được lòng ta, không bằng Tứ hộ pháp
nhường cho ta, để ta mang về, thương yêu cho tốt có được không?” Thanh
Mộng nói.
“Này…” Phi Diễm ngẩn người, Nhị hộ pháp Thanh Mộng trời sinh phong
lưu, tu luyện chính là pháp thuật “Thải Âm Bổ Dương”, chuyên chọn mấy nữ tử xinh đẹp ra tay, hút hết tinh nguyên, giày xéo cho đến chết, những
điều này nàng ta đã sớm nghe thấy. Nhưng Lạc Song này chỉ có một khuôn
mặt tầm thường, sao lại đột nhiên có hứng thú với nàng?
“Những năm nay vì nghiệp lớn của Ma giới, ta vẫn chưa có thời gian tu hành” Như biết nàng ta đang nghĩ gì, y đưa một tay ra, nâng cằm Lạc
Song lên, híp mắt, ánh sáng dâm tà trong mắt càng tăng “Mỹ vị đưa đến
cửa, không ăn thật quá tiếc?”
Nói xong cười hắc hắc hai tiếng, trông háo sắc vô cùng. Thấy nàng cố chấp nghiêng đầu qua một bên, khóe miệng còn mơ hồ có vết máu, y liền
cau mày, đột nhiên hôn xuống.
Gương mặt đối phương đột nhiên phóng to trước mắt, Lạc Song mở to
mắt, nhìn dung mạo yêu mị gần trong gang tấc, liều mạng giãy dụa nhưng
không được, trong lòng như có thứ gì đó không ngừng lật quấy, tán ra
khắp nơi, khiếng nàng như muốn nôn ra. Thế nhưng sau đó lại chậm rãi
truyền đến một luồng ấm áp khiến cơn buồn nôn như được ép trở về.
Trong mũi vẫn là mùi thơm nồng nặc vô cùng, nhưng mơ hồ lại lộ ra một chút hương hoa lê nhàn nhạt, Lạc Song lập tức sửng sốt.
“Nhị hộ pháp đã thích, Phi Diễm tất nhiên cung kính không bằng tuân
mệnh rồi!” Phi Diễm cưoif một tiếng, nhìn hai người đang dán chặt vào
nhau, dường như hôn đến quá chuyên chú, căn bản không thèm để ý đến nàng ta. Nghĩ đến điều gì, nàng ta liền khẽ nhíu mày, nhìn Lạc Song cười
lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Cho đến khi bóng dáng nàng ta biến mấy ở cuối đường, Thanh Mộng mới buông Lạc Song đang thở hổn hển ra.
Y cười đến vô cùng yêu mị, tay xoa mặt nàng, vuốt sợi tóc rối trên
trán nàng, chậm rãi nói “Giờ nàng là người của ta! Nàng nói xem ta phải
làm thế nào cho phải?”
Lạc Song không nói lời nào, cánh môi mang theo tia máu kiều diễm ướt át, hai mắt chăm chú nhìn người trước mắt.
“Sao không nói tiếng nào?” Thanh Mộng cau mày, ánh mắt bồi hồi nhìn
nàng “Chẳng lẽ sợ đến ngây người rồi? Nàng yên tâm, ta cũng không phải
kẻ thô tục như Xích Hải, tuyệt đối sẽ đối xử với các cô nương rất dịu
dàng!”
Thấy nàng không đáp, y liền nghiêng thân nhích tới, kề sát tai nàng
nói “Nếu nàng không tin, ta mang nàng vào phòng, cẩn thận nói cho nàng
nghe có được không?”
“…….”
Thấy nàng vẫn không có phản ứng, thấy hơi khác thường, bế nàng lên,
vội cạy miệng nàng, lại thấy bên trong toàn máu tươi, sắc mặt lập tức
tái nhợt, trong nháy mắt lại khôi phục ngay “Nàng tự nhiên lại cắn lưỡi
mình mạnh thế làm gì?”
Lạc Song vẫn cứ ngây ra, y đã biết rõ còn hỏi nhiều thế làm chi.
Nhìn nàng một cái, y thở dài nói: “Thôi quên đi, không nói chuyện
cũng không sao, dù sao thứ ta muốn cũng không phải là cổ họng của nàng!” nói xong mặt mày lại bắt đầu tươi rói, lại dùng ngôn từ phóng đãng “Chỉ thiếu chút tình thú thôi!”
Nói xong một tay ôm chặt eo nàng, phi thân đi, biến mất trong viện, lưu lại mấy mảnh lá rụng và tiếng cười âm hiểm đắc ý.
Một lúc lâu sau!
Từ đầu khác của rừng cây, một người chậm rãi đi ra, chính là Phi Diễm vừa mới rời đi.
Nàng nhìn hướng Thanh Mộng bỏ đi, trong mắt hiện lên ý cười, lẩm bẩm
“Xem ra không cần ta ra tay!” Cũng tốt, Thanh Mộng háo sắc Ma giới ai ai cũng biết, nữ nhân rơi vào tay y, e là càng thống khổ hơn gấp trăm lần
so với bị nàng ta giết.
============================
“Nhị hộ pháp!”
“Chuyện gì?” Vừa mới bước vào cửa, Thanh Mộng liền quay sang, có mấy
phần không vui, vừa nói vừa nới lỏng cánh tay đang ôm Lạc Song trong
lòng.
“Đại hộ pháp mời ngài đến bàn chuyện Viêm Hoa môn!” Người kia hành lễ nói.
“Viêm Hoa môn?” Mắt phượng híp lại “Hắn định cố ý phá hỏng chuyện tốt của ta sao?Không rảnh!”
“Đại hộ pháp nói chuyện này là do Ma Tôn tự mình ra lệnh, vô cùng khẩn cấp!” Người kia lại nói.
Chân mày y càng nhíu chặt,do dự một lúc, quay đầu nhìn Lạc Song trong lòng, cười quyến rũ “Tiên tử trước hết chờ một lúc, tại hạ đo một lúc
rồi lại về bồi thường cho nàng!”
Lạc Song tránh y một chút, cố gắng ngửa đầu, y lại không tha cho nàng, lôi mạnh về, không coi ai ra gì hôn lên môi nàng!
Y hành động vừa to gan vừa phóng đãng, ngay cả người đến thông truyền kia cũng phải quay đầu đi.
Lạc Song hoảng hốt, muốn đẩy ra, lại bị y túm chặt hơn, đôi môi chạm
vào nhau, hương hoa lê nhàn nhạt lại truyefn đến, nhưng lần này chỉ có
hai đôi môi chạm nhau,không hề xâm nhập sâu, một cơn ấm áp truyền đến,
khiến đau đớn trên đầu lưỡi như tản đi.
Nàng ngây người.
“Sao hả tiên tử, thích ta rồi?” Y buông nàng ra, lại khôi phục kiểu
quái đản kì lạ của Ma tộc, tay lại xấu xa sờ mặt nàng “Tiên tử đừng vội, chờ ta gặp Xích Hải xong, sẽ trở lại bồi thường cho nàng!”
Nói xong, y liền ôm Lạc Song vào nhà, đặt trên giường, đưa tay điểm huyệt của nàng.
“Chờ ta trở lại!”
Nói xong xoay người ra cửa,đi được nửa đường, lại dừng lại, nhìn phía Đông Nam lẩm bẩm nói: “Không được, nàng là người Tiên giới, nếu nàng
chạy, ta chẳng phải lại tốn công sao. Mặc dù Ma giới ta khắp nơi đều có
trọng binh, không phải lo. Nhưng không thể không phòng, nếu nàng đi
xuyên qua viện này, đi về phía “Sinh Môn”ở Tây Bắc, ta nhất định không
tìm được nàng! Không được không được!”
Y vừa nói vừa lắc đầu, xoay người lại, đi đến trước giường, ngưng
thần tập trung vào ngón trỏ, nhanh chóng ra tay, che lại những mạch vị
quan trọng trên người nàng. Lúc này y mới thỏa mãn cười “Như thế, nàng
liền không thể dùng pháp lực!”
Lại liếc nàng một lần, trong mắt xẹt qua điều gì, mới xoay người ra
khỏi phòng, hai tay chắp sau lưng, ngón tay ngọc thon dài, khác biệt với gương mặt yêu mị của y, ngón giữa vẫn còn hơi rung động.
“Đi thôi!” Y cao giọng nói một tiếng, theo người thông truyền bỏ đi.
Bên trong phòng liền yên tĩnh!
Một lúc lâu sau….
Lạc Song chậm rãi bò dậy từ trên giường, nghi ngờ nhìn về phía cửa sổ.