Lục Hoa Cấm Ái

Chương 5: Ma giới đột kích



Mọi chuyện lại khác xa với sự chờ đợi của Anh Lạc, nàng càng muốn hồ lô bay lên, hồ lô lại hết lần này đến lần khác không chịu nghe lời nàng, mặc kệ nàng niệm bao nhiêu chú, cũng không hề có tý động tĩnh nào. Aiz! Học nghệ không tinh đó!

Ngồi xuống ngay rừng đào, xem ra chỉ có thể ngồi đợi thôi. Hai canh giờ, nói dài cũng không dài lắm, nàng chờ! Lắc lư chân ngồi ở bên vách núi, dưới chân là vực sâu đen thăm thẳm, chẳng qua chỉ cách nhau có trăm trượng mà đã là hai thế giới khác biệt, phía trên trăm hoa nở rộ, phía dưới lại tĩnh mịch sâu trầm.

Dao Trì tiên sơn ở Tiên giới cũng không phụ danh tiếng của mình, hết núi này đến núi khác quanh năm đều nở rộ hoa đào. Mà loại đào này, từ trước đến nay cũng chỉ nở hoa, không kết quả, mấy vạn năm đều như thế. Về phần nguyên nhân tại sao, không ai biết.

Ngồi dưới bóng đào, nhìn xung quanh đều là mưa cánh hoa đào, trong không khí có một hương thơm thật nhẹ, quả thật là một mùi hương vô cùng đặc biệt. Không tự chủ đưa tay tiếp được vài cánh hoa, sắc đào màu hồng phấn, mang theo mùi vị ấm áp. Ánh mắt như bị che phủ bởi một màu hồng phấn này. Đột nhiên trong đầu lại nhớ đến một bóng dáng tuyệt trần khác

Bạch Trúc! Khó có thể thấy được một người dễ nhìn như vậy, nghĩ đến một chút cũng đâu có gì quá đáng đâu! Rõ ràng là một cái tên thanh đạm nho nhã, nhưng vì sao trong đầu nàng lại chỉ toàn nghĩ đâu đâu ? Lắc lắc đầu, làm tan biến mọi mơ mộng trong lòng, nàng là Anh Lạc, là Anh Lạc của Thần sơn! Cho nên, dù có bất cứ tâm tư gì, cũng nên chôn sâu ở đáy lòng, tốt nhất là cộng thêm mười mấy tầng đất, lại giẫm lên thêm mấy cái, để bảo đảm rằng, vĩnh viễn những tâm tư kia sẽ không thể thoát ra nữa.

Theo thói quen, nàng lại đưa tay đến chiếc túi bên người, lấy ra một viên kẹo ngọt nhét vào miệng, phát ra tiếng giòn tan. Hoa Linh nói chỉ có kẹo là ngọt, ngậm trong miệng sẽ quên đi mọi đau khổ.

Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, không hề giống như sự náo nhiệt mới vừa rồi, trong không khí lan tràn khí tức quỷ dị. Vừa rồi Anh Lạc cũng không để ý, con đường nhỏ nàng đi vốn không nhiều người biết, yên tĩnh là rất bình thường. Cho đến khi nghe thấy một loại mùi vị kì dị, theo hương hoa nhàn nhạt truyền đến, Anh Lạc mới đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Cẩn thận lắng nghe, bốn phía yên lặng đến đáng sợ, những tiếng nhạc tiên mới vừa rồi còn đứt quãng truyền đến, giờ cũng biến mất không còn chút tăm hơi. Đứng lên, muốn xem thử mùi lạ đang lan truyền trong không khí này là mùi gì, vừa hít sâu một hơi, sắc mặt đã lập tức tái nhợt.

Đây là…mùi máu tươi.

Nơi Dao Trì, sao lại có máu tanh? Chẳng lẽ bên kia đã xảy ra chuyện gì? Không kịp ngẫm nghĩ nữa, nàng xoay người, từ đường cũ trở về. Càng đi về phía này, mùi máu tươi lại càng nồng. Tăng nhanh bước chân muốn tìm hiểu, dưới chân lại trượt một cái, dẫm lên cái gì đó dinh dính. Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy dưới chân toàn là một màu đỏ, bên cạnh còn có chút máu chảy ra. Mà hướng đằng kia, chính là Dao Trì tiên hội.

Tự dưng trong lòng có chút ghê tởm, che miệng lui về phía sau mấy bước, trong lòng đã loạn cả lên, bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nơi này cách tiên hội hơn mười trượng, máu lại có thể chảy đến tận đây, nhất định là đã xảy ra trận chiến kịch liệt.

Bỏ qua máu đang chảy dưới chân, tiếp tục đi về phía trước, mùi máu tanh lại càng nồng nặc truyền đến. Đi được một lúc, phía trước dần dần có bóng người. Nàng đang muốn tiến lên hỏi thăm một chút, vừa mới bước tới một bước, đã thấy một màn vô cùng đáng sợ.

Máu! Vung vãi khắp rừng đào, trên đất đều là những phần còn lại của chân tay đã bị chặt đứt, huyết nhục tung tóe. Nhìn quanh không hề tìm ra được một thân thể nào còn toàn vẹn, máu chảy, gãy chân tay, thậm chí có một số thi thể như bị đập vụn nhuộm đỏ cả bãi cỏ, gió nhẹ thổi qua, thứ đang lăn lăn trên mặt đất này hẳn là một con mắt. Đây là một cảnh tượng man rợ như địa ngục! Khó trách máu có thể chảy đến ngoài mười trượng, thi thể ở nơi này e là trên trăm người. Từ vạt áo trên các phần chân tay còn lại này, có thể thấy được, đây rõ ràng là đệ tử của các phái.

Anh Lạc không nhịn được nữa, xoay người nôn khan một trận!

“Ai đó?” Bóng người đung đưa tiến đến gần đây.

Anh Lạc vội vàng xoay người ẩn vào sau tảng đá lớn, nàng mặc dù vô dụng, nhưng kẻ đang tiến tới trên người có phát ra yêu khí, nàng vẫn có thể nhìn ra được. Bọn họ không phải người Tiên giới.

Thân người dán chặt lên tảng đá, nắm chặt câu ngọc trước ngực, nín thở!

Bóng đen từ từ tiến đến gần, cẩn thận dò xét bốn phía

“Kì quái, ta rõ ràng nghe thấy có tiếng người? Sao lại không có ai?”

“Ta nghĩ là ngươi khẩn trương quá thôi…Đi! Nơi Dao Trì này, ngoại trừ còn mấy kẻ bị vây trong trận pháp kia, làm gì còn người sống?” Bên cạnh có người đáp lời.

“Nói cũng phải! Không nghĩ tới Túc Huyền còn có năng lực như thế, có thể nghĩ ra biện pháp này. Cứ như vậy, Tiên giới nhất định sẽ bị tổn thương nặng nề! Ngày đại nhân thống nhất Lục giới sắp tới rồi!”

“Thiên Lăng trận cũng thật lợi hại, chỉ trong thời gian nhanh như vậy, đã có thể tiêu diệt hơn phân nửa bọn người kia. Nhưng Đan Vân và Thiên Thiếu kia quả không hổ là Thượng tiên, có thể chống đỡ được kết giới của Thiên Lăng trận! Chỉ e là việc bọn họ thoát ra khỏi đó cũng chỉ còn là vấn đề thời gian!”

“Sợ gì chứ? Qua nửa canh giờ nữa, cho dù bọn họ có ra, cũng chỉ là phí công thôi!”

“Nói cũng phải! Ai có thể thoát khỏi vực sâu Bích Lạc chứ!”

“Đi đi đi, chúng ta cũng phải mau rút lui! Nếu không sẽ không kịp”

Tiếng bước chân dần xa, Anh Lạc mới từ sau tảng đá kia bước ra, thở gấp bù lại cho việc quên cả thở lúc nãy. Cuối cùng nàng cũng hiểu đại khái. Cuộc chiến giữaTiên giới và hai giới Yêu – Ma đã đến mức ngươi chết ta sống rồi sao?

Nhưng nàng là người của Thần giới, những thứ này có quan hệ gì với nàng chứ? Nếu như nàng nhúng tay vào việc này, chỉ sợ lúc về sẽ bị Phúc thúc mắng.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng luôn coi trọng việc khiêm tốn kín tiếng. Hôm nay coi như không nhìn thấy gì cả mới là sáng suốt.

Xoay người đi về phía con đường nhỏ bên cạnh, cố ý không nhìn đến máu đỏ tươi trên đất, cưỡng chế cảm giác ghê tởm trong lòng. Không có việc gì, không có việc gì. Chuyện đó không có quan hệ gì đến nàng, nàng đến lặng lẽ, đi cũng nên lặng lẽ. Nàng chưa từng tới đây, chưa từng tới. Cho dù nơi đó có máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán.

“Cô yên tâm, chúng ta đã gặp nhau, coi như có duyên, sau này ta sẽ bảo bọc cô!”

Trong đúng đột nhiên hiện lên khuôn mặt tự cho là đúng kia, chân dừng lại, khẽ cắn răng, mi tâm* cũng chau thành một đống.

(*mi tâm: chỗ giữa hai lông mày)

Cố Thiên Phàm có sao không? Có tìm được sư phụ hắn không? Hắn rất dài dòng, quả thật rất dài dòng, lại thích lo chuyện bao đồng.

Nhưng….có phải lo chuyện bao đồng cũng có thể bị lây hay không? Lấy ra hồ lô ngọc bên người, nắm thật chặt trong tay.

“Tôn chủ, ta chỉ lo chuyện bao đồng lần này thôi. Chỉ một lần! Mong ngài sẽ không quá tức giận!”

Cúi đầu yên lặng bắt đầu nhớ đến chú ngữ, nàng không biết gì cả, điều duy nhất nàng có thể làm, chỉ có thể tìm Bạch Mộ báo tin mà thôi. Chỉ mong có thể tới kịp.

Niệm chú ngữ đã một lúc lâu, nhưng hồ lô vẫn không chút phản ứng nào, nàng chưa bao giờ cảm thấy thì ra hai canh giờ cũng có thể dài như thế? Nàng không thể chậm trễ, mặc dù nàng không rõ hai kẻ kia nói nửa canh giờ là có ý gì, nhưng rõ ràng là nàng đã không còn thời gian để đợi nữa rồi.

“Hồ lô à hồ lô, mày biết điều nghe lời một chút được không?” Anh Lạc cầm hồ lô ngọc xoay xoay, niệm chú ngữ, nhưng hết lần này đến lần khác hồ lô vẫn chẳng có chút phản ứng nào.

Đang lúc niệm gần trăm lần mà vẫn không có tác dụng gì, đất dưới chân đột nhiên đung đưa, cả Dao Trì giống như đang sống dậy. Rầm mấy tiếng, có tiếng gì đó như đang rơi xuống. Đến từ dưới chân!

Anh Lạc cúi đầu nhìn, rồi lại trợn to hai mắt, Dao Trì đang rơi!

Bọn họ muốn làm cho Dao Trì rơi xuống!*

(*nhắc cho bạn nào không nhớ, Dao Trì là tiên sơn bay lơ lửng ngay trên vực sâu Bích Lạc, nên mới có thể bị rơi đó :”> Tác giả có nhắc đến cái này ở chương 2)

Khó trách bọn chúng lại tự tin nói không cần đến nửa canh giờ!

Anh Lạc cắn chặt răng, không còn kịp rồi, nàng đợi không được cho đến lúc hồ lô khôi phục. Lúc này nếu nàng còn không đi, đừng nói là cứu binh, chính mình cũng sẽ rơi xuống. Chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Không có chút do dự, Anh Lạc vươn ra hai ngón tay phải vẽ kết ấn, niệm một câu chú, trên thân phát ra luồng ánh sáng trắng, lại dứt khoát tìm qua cổ tay trái. Từ trên tay trái mở ra một đường máu.

Anh Lạc cau mày nhịn đau, tiên pháp của nàng học không tốt, không điều khiển được lực đạo, lần này cắt quá sâu, vết thương thấy cả xương. Máu dọc theo cánh tay rơi xuống, nhất thời có một cỗ mùi thơm khác thường lan ra. Giọt máu rơi vào trên cỏ, chỉ cần một giọt, ngay lập tức, mười trượng xung quanh, khắp nơi đều nở rộ hồng liên, tươi đẹp như máu.

Nàng đến cuối cùng vẫn là thần! Anh Lạc thở dài một tiếng, hồ lô ngọc trong lòng bàn tay tiếp được một giọt máu, vốn là hồ lô ngọc màu tím lại bị nhuộm đỏ màu máu, phát ra hồng quang chói mắt.

Dùng sức ném về phía trước, lúc này ngay cả chú ngữ nàng cũng không đọc, trong lòng chỉ hơi chuyển một chút, hồ lô đã trở nên to lớn, chỉ là vẫn mang màu đỏ của máu.

Anh Lạc bò lên hồ lô, điều khiển hồ lô đi về phía trước. Giống như một tia sáng bắn ra ngoài, ngay cả tốc độ cũng gấp mấy lần lúc trước. Quay đầu nhìn lại Dao Trì càng lúc càng xa, chỉ thấy một quầng sáng mờ vốn bao quanh Tiên sơn, nay đã bị một tầng sương mù đen bao phủ, từ từ rơi xuống.

Phải nhanh lên, phải nhanh lên, phải mau đến nơi, nàng biết hồ lô này không chống đỡ được bao lâu. Nhìn về phía vết thương trong tay trái đã bắt đầu khép lại, kết ấn lại được mở ra, từng giọt đỏ tươi rơi lên hồ lô, hồng quang lại càng sáng, tốc độ như tên được bắn khỏi cung, bay thẳng về phía Đông. Bạch Mộ ở hướng Đông.

Theo vệt hồng càng ngày càng sáng, hồ lô phía dưới lại truyền tới âm thanh keng keng nho nhỏ, nhẹ nhàng trong vắt, giống như có cái gì bể nát. Anh Lạc bỏ qua tiếng vang này, trong lòng thầm nghỉ, nhanh lên đi, phải nhanh lên, chỉ một chút nữa thôi là được rồi.

Chỉ là hết lần này đến lần khác nàng chẳng có tí may mắn nào, cùng một tiếng đứt gãy thật lớn, lòng Anh Lạc trầm xuống, biết chắc mình sẽ đến không kịp. Nàng đã thua, không đến nửa khắc nữa, nàng sẽ rơi xuống.

“Anh Lạc?” Một giọng nói trong veo như nước mang theo chút nghi ngờ vang lên bên tai, ngẩng mạnh đầu lên, áo trắng trước mắt nàng vẫn không hề nhiễm chút bụi nào, đôi mắt nhẹ nhàng như ánh trăng lưu chuyển: “Cô….không phải ở Dao Trì sao, sao lại….”

Giống như ánh sáng rạng đông trong lúc tuyệt vọng nhất, Anh Lạc nhất thời bị chìm trong cảm giác mừng như điên, mũi chua xót. Nghĩ cũng không nghĩ, không để ý thân hình trầm ổn của hắn trở nên kinh ngạc, dễ dàng túm lấy vạt áo hắn.

“Bạch Trúc! Mau, mau dẫn ta đi Bạch Mộ…Dao Trì….Dao Trì! Mau đi cứu người!”

“Dao Trì!” Sắc mặt hắn lạnh đi “Dao Trì bị làm sao?”

“Thiên…Thiên Lăng Trận….Dao Trì…Đã rơi xuống!” Anh Lạc chưa từng bối rối như lúc này, nói chuyện hoàn toàn không rõ đầu đuôi ra sao.

Hắn chau mày, tuy chỉ là mấy câu đơn giản, cũng đã có thể hiểu ý của nàng.

“Là Ma giới sao?”

Anh Lạc vội dùng sức gật đầu. Lông mày Bạch Trúc nhăn càng chặt, nhưng không nghĩ ngợi lâu, xoay người nhìn về phía con hạc Tiên đang quanh quẩn bên phải: “Bạch Minh, mau bay về, bảo sư huynh báo cho các phái, Dao Trì gặp tập kích!”

Hạc Tiêng kêu một tiếng, như nghe hiểu lời hắn, quay một vòng bay về phía Đông.

“Anh Lạc, có thể mang ta đi trước không? Kể từ đầu đến cuối mọi chuyện cho ta biết?” Bạch Trúc xoay người nói.

Anh Lạc gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói ngay: “Ta…ta phải đi Bạch Mộ báo cho…”

“Ta chính là đệ tử của Bạch Mộ!” Bạch Trúc bình tĩnh trả lời.

Thì ra hắn là đệ tử của Bạch Mộ, Anh Lạc nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Không nói hai lời, đứng dậy nhảy đến đứng lên đám mây cạnh hắn. “Ta…bay chậm lắm!” Quay đầu nhìn hắn, thấy hắn không cự tuyệt, thu hồi hồ lô của mình, cầm chặt trong tay.

Bạch Trúc nhìn thứ trong tay nàng một cái, trên mặt hiện lên chút gì đó, phất tay lên, chỉ thấy bạch quang chợt lóe, một thanh kiếm trắng thuần hiện ra, trắng như tuyết, trên chuôi kiếm có buộc một sợi dây đỏ tươi.

“Thời gian cấp bách, ta nghĩ nên cưỡi kiếm xem sao!” Hắn mặc dù nói vậy, nhưng cũng không có ý muốn hỏi ý kiến nàng, lôi kéo nàng cùng đứng lên kiếm; “Đứng vững!”

“Hả?” Anh Lạc còn chưa kịp phản ứng, người đã theo hắn bay ra ngoài, nhanh chóng bắt được vạt áo của người phía trước, lúc này mới phát hiện tốc độ cưỡi kiếm của hắn nhanh kinh người nàng thậm chí còn không thấy rõ cảnh vật đang không ngừng hiện lên quanh mình là gì nữa.

Hóa ra hắn biết cưỡi kiếm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.