Lục Hoa Cấm Ái

Chương 62: Huyết Vân trận



Dưới Huyết Vân không có kẻ nào sống sót, Huyết Vân trận. Đó là pháp thuật mà chỉ Thần tộc mới có thể sử dụng, mà bởi phương pháp này quá mức lớn mạnh, nên ngay cả Thần tộc cũng không dễ dàng sử dụng. Thuật này bản thân nó không có gì nguy hại, nhưng người thi triển sẽ rơi vào tầng ma tính sâu nhất, từ đó không thể kiềm chế bản thân chìm vào ma chướng.

“Ca ca?” Nàng tự chủ bắt lấy người trước mắt, nhìn mây đỏ đầy trời, khiến cả vùng đất như bị bao phủ một màu đỏ như máu. Trên đời này, trừ nàng có mang tư cách Thần tộc, không còn tông chi họ hàng nào khác. Nàng tất nhiên không thực hiện pháp thuật này, như vậy, là ai đã phát động nên Huyết Vân trận?

Miểu Hiên không đáp, mi tâm chỉ nhíu chặt.

Huyết Vân trận càng lúc càng đậm, người người dần dần chống đỡ không nổi, phần lớn sắc mặt đều xanh mét, còn có người không chịu nổi mà ngã xuống.

Đằng trước có tiếng người đang điên cuồng hét lên, chỉ thấy có hai người đứng cách đó không xa, một trong hai chính là Cố Thiên Phàm. Vốn đang tập trung ứng chiến, đột nhiên tên kia quỳ xuống ôm đầu hét lên.

“Sư đệ!” Cố Thiên Phàm bước đến một bước muốn đỡ hắn,lại thấy người nọ đột nhiên cầm kiếm, tấn công ngược lại, hai mắt tên kia mang màu đỏ dị thường.

“Cẩn thận!” Lạc Song hoảng hồn nhắc nhở, người kia rõ ràng đã nhập ma, đáng tiếc vẫn chậm một bước, thanh kiếm bén nhọn đã hướng về phía ngực Cố Thiên Phàm mà đâm. Cố Thiên Phàm không hề phòng bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm kia, chuẩn bị cướp đi tính mạng hắn, trái tim như vọt lên đến cổ họng.

Mộ Tử Hân cũng chú ý đến tình cảnh bên này, sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng bọn họ cách hắn quá xa, không thể cứu kịp. Ngay thời khắc mấu chốt, bỗng có một ánh sáng đỏ xông đến.

Keng, thanh kiếm kia chưa kịp đâm vào đã bị đứt thành hai đoạn.

Viêm Phượng nhíu chặt mày, đứng cách Cố Thiên Phàm hai bước, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như ngày thường, bình tĩnh nói: “Vô dụng!” sau đó lại xoay người tiếp tục tham gia cuộc chiến.

Cố Thiên Phàm sửng sốt một lúc, lại ngoài ý muốn không hề phản bác, chỉ là trên gương mặt sáng lạn, chậm rãi đỏ ửng lên.

“Thiên Phàm!” Mộ Tử Hân chạy đến, điểm huyệt tên đệ tử còn đang phát cuồng. Mày rậm hắn nhíu chặt, vẻ mặt nặng nề.

“Sư phụ, con cũng không biết sao Doãn sư đệ lại tấn công con!” Cố Thiên Phàm tiếp được người kia đã ngất đi, vẻ mặt khó hiểu nói.

Mộ Tử Hân đưa tay phất qua mặt tên đệ tử kia, trong lòng kinh ngạc, trầm giọng nói: “Nó nhập ma rồi!”

“Hả!”

Không để ý đến sự kinh ngạc của đệ tử, hắn trầm ngâm hồi lâi, ngẩng đầu nhìn mây đỏ trên cao, nhất thời hiểu ra điều gì. Hắn xoay người về phía mấy người đang chiến đấu, cao giọng nói: “Các đệ tử rút về đại điện!”

Sau đó lại bay lên, chặn lại truy binh giúp mọi người.

Mặc dù hơi kì quái mệnh lệnh của hắn, nhưng mọi người cũng đã cảm thấy được tình trạng kì lạ kia. Đệ tử các phái, rối rít rút vào trong đại điện.

Mộ Tử Hân trở lại trong đám người, cùng với Chưởng môn Ngọc Quỳnh, Viêm Hoa hợp lực bày kết giới, ngăn cản sự truy kích của Ma giới. Bọn Ma giới chỉ đánh đứng ngoài kết giới, nhưng đây chỉ là kế tạm thời, nếu kết giới vỡ, tiếp theo lại là môt trận tử chiến.

“Thượng tiên, vì sao đột nhiên rút lui, đã xảy ra chuyện gì?” Có người không nhịn được hỏi.

Sắc mặt Mộ Tử Hân trầm trọng, cũng không trả lời, đột nhiên quay đầu, đi về phía bên phải, bỏ qua mấy người đang nghi vấn, ôm quyền hỏi: “Lạc Chưởng môn, xin cho hỏi đám mây đỏ đó là thứ gì?”

Miểu Hiên nhíu mày, hồi lâu mới nói: “Huyết Vân trận!”

Lời vừa nói ra, lập tức dấy lên ồn ào, người người kinh hãi, nghị luận rối rít.

“Không thể nào, Huyết Vân trận chỉ có Thần tộc mới có thể thực hiện!”

“Thần tộc đã không còn ai!”

“Là ai đã tạo nên trận này?”

“Chẳng lẽ Thần tộc cố ý để Ma thần xuất thế sao?”

“Các vị tiên hữu!” Mộ Tử Hân hắng giọng dừng lại suy đoán của mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Lúc này nên nghĩ các phá trận pháp, phải ổn định tâm thần, tránh nhập ma!”

Giọng nói hắn truyền khắp điện, trầm ổn kiên định, cả đám người đang xôn xao nhất thời yên tĩnh lại, chỉ là vẻ lo lắng trên mặt vẫn không giảm.

“Lạc Chưởng môn có biết cách phá giải trận này không?” Hắn lại hỏi.

Sắc mặt Miểu Hiên nặng nề, quay đầu nhìn Lạc Song nói: “Trừ phi tìm ra người bày trận!”

Sắc mặt Mộ Tử Hân càng trầm trọng, tay bên người nắm chặt, quay đầu nhìn ra ngoài điện, người Ma giới nhiều như thế, làm sao có thể tìm được người thi thuật. Huống chi, nếu lời đồn không sai, có khả năng là người Thần tộc, ai có thể địch nổi?

Đại điện bị bao trùm bởi không khí trầm trọng.

Viêm Hoa môn bị Huyết Vân bao phủ, Ma giới cũng nóng lòng muốn tấn công, cũng như đang đợi Huyết Vân trận có hiệu lực.

Người tu hành quá thấp đã bắt đầu khác thường, sắc mặt xanh mét, dần dần có vẻ dữ tợn. Có thể ma tính đã bắt đầu có dấu hiệu phản phệ.

Mộ Tử Hân cũng chỉ có thể yêu cầu mọi người, ngồi yên tập trung, gạt bỏ tạp niệm, nhưng cũng chỉ phí công mà thôi, chỉ chống đỡ được một lúc.

Người người đều có dục niệm, đó chính là ma tính. Chẳng qua là nhiều hay ít mà thôi, người chiến thắng dục niệm thì đắc đạo phi thăng, người lưu luyến dục niệm thì thành ma, đây là phép tắc của thế gian. Ma giới bày trận pháp này, mục đích là để người Tiên giới nhập ma, không tổn hại ai nhưng lại có thể vây đánh Viêm Hoa môn.

Lạc Song không khỏi cũng hơi hoảng loạn, trận chiến này, Tiên giới mặc dù có thể tổn thương nặng nề, cũng chưa chắc sẽ bại trận. Nhưng lúc này lại có thêm Huyết Vân trận, sao có phần thắng? Trừ phi….

Nàng đưa tay sờ sờ lồng ngực, do dự lúc lâu, mới chậm rãi kéo người bên cạnh, nói nhỏ.

“Ca ca, huynh có nhớ trong sách từng nói, Huyết Vân trận là dùng pháp thuật tụ lại mà thành, muốn kích phát dục niệm của người khác, không thể phá, chỉ có thể tinh lọc!” Trí nhớ nàng tốt, điển tịch của Thần sơn nàng đã xem toàn bộ, nhìn qua một lần là nhớ, chỉ có pháp thuật là không thể học được.

Miểu Hiên quay đầu nhìn mặt nàng, hắn tất nhiên nhớ, chỉ là Huyết Vân trận này, lấy máu làm đường dân, muốn tinh lọc phải dùng đến vật tinh khiết “Nơi này không phải Thần sơn, không có Lục hoa!”

Nàng chậm rãi cười, chỉ chỉ mình nói: “Không có Lục hoa còn có cái khác, muội lấy….”

“Không được!” Ý thức được nàng muốn nói gì, hắn không hề suy nghĩ lập tức cự tuyệt, không hề muốn thương lượng, trên mặt còn mang vẻ tức giận.

“Thế nhưng, chỉ có cách này thôi!”

“Ta nói không là không!” Hắn bắt lấy tay nàng, như muốn khẳng định lời mình, nắm đến mức khiến nàng đau.

Biết hắn lo lắng, nàng thở dài: “Ca ca, dưới Huyết Vân không có kẻ nào sống sót, đây là cách duy nhất, huống chi muội khỏe lắm, chỉ cần dùng máu của muội…”

“Ta làm sao trơ mắt nhìn muội bị thương hả!” Hắn gằn giọng phản bác, mắt như có lửa, vô cùng tức giận.

Chưa nói đến chuyện nếu nàng cho máu, thân phận sẽ bại lộ, mặc dù không bại lộ đi nữa, hắn làm sao để nàng bị thương ngay trước mắt mình? Tuyệt đối không cho!

Lạc Song sửng sốt, ngơ ngác nhìn vẻ phẫn nộ của hắn. Hắn chưa từng nổi giận với nàng, chưa lần nào. Lần này chỉ vì không muốn để nàng tự hại mình lại lớn tiếng với nàng. Rõ ràng đây là cách duy nhất, nàng làm chuyện tốt mà.

Sờ sờ ngực, nàng hơi ủy khuất, nhưng lòng lại rất ấm áp, lại rất cảm động! Nàng có một ca ca thật tốt!

“Lạc Nhi, chuyện trước kia đừng nhớ đến nữa, từ nay về sau, ở cạnh ta, ta không để kẻ nào làm muội bị thương! Bản thân muội ta cũng không cho!” Hắn cảnh cáo nàng, tay nắm càng chặt.

Lạc Song không đáp, chỉ cúi đầu nhìn tay kia, nhìn thật lâu thật lâu. Người thật lòng chờ đợi nàng, chỉ một lòng vì nàng. Vẫn luôn như vậy, nàng thật vui, nàng nên vui.

Nàng đã từng nghĩ, thời điểm nàng tìm được người đó, nhất định sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên. Vì sao lúc này, trong lòng nàng chỉ dâng lên cảm giác áy náy, như muốn chôn vùi lấy nàng.

Họ phải chết ở đây sao? Ngẩng đầu nhìn ngoài điện, bầu trời nhuộm màu máu, nàng không sợ chết, chỉ lo cho người bên cạnh.

Chỉ là….

Quay đầu nhìn về phía bóng dáng trắng như tuyết kia, aizz….Nàng vẫn hơi không nỡ…

Nửa khắc trôi qua.

Mộ Tử Hân đứng yên, hít thật sâu, như hạ quyết định gì, đột nhiên cất bước ra ngoài điện.

Lòng Lạc Song hơi trầm xuống, nhưng đã có người nhanh hơn cản hắn lại.

“Tử Hân, huynh định đi đâu?” Ngọc Trì tiến lên nói.

“Các vị ở đây chờ, ta ra ngoài tìm người bày trận!”

“Một mình huynh sao được?”

“Chỉ có cách này!” để càng lâu sẽ càng nguy hiểm, hắn ra ngoài ít nhất còn một cơ hội sống sót.

“Làm sao để một mình huynh mạo hiểm được!” Ngọc Trì than nhẹ, sau đó cũng đuổi theo: “Ta đi cùng huynh!”

Lời của nàng như nhắc nhở mấy người trong điện, mấy vị Chưởng môn liếc nhau, cũng đi theo.

Mộ Tử Hân do dự hồi lâu, mới gật đầu. Hắn không dừng bước đi ra ngoài, đến cửa lại đột nhiên dừng lại, hơi chần chờ, như muốn quay đầu tìm thứ gì, nhưng cuối cùng vẫn không làm mà bay đi.

Trái tim Lạc Song không hiểu sao lại đau xót, như bị xé rách, rồi lại lập tức biến mất, nhanh đến mức nàng cứ tưởng mình đã bị ảo giác.

Ngẩng đầu nhìn người bên ngoài.

Tu hành của bọn họ không thấp, tạm thời sẽ không bị Huyết Vân trận ảnh hưởng.

Không như nàng….

Lạc Song nhếch môi, nàng muốn giúp cũng không giúp được!

Quay đầu nhìn Miểu Hiên bên cạnh, âm thầm hạ quyết định, nếu như không cách nào phá trận, dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ dùng cách của mình.

Nàng không sợ chết, nhưng nàng sợ…..không có ai ở bên nàng.

Mấy ngàn người trong đại điện lại yên tĩnh đến quỷ dị, hơn phân nửa đều đã ngồi yên tập trung, chuyên tâm chống lại Huyết Vân trận. Nơi yên tĩnh như thế, khó tránh khỏi có hơi lạnh lẽo, nàng cũng thế.

Nàng run rẩy, lạnh quá đi!

Lạnh?

Trong lòng đột nhiên hoảng hốt, thử thở ra, lại thấy có khói trắng phả ra, lập tức biến mất trong không khí, trong lòng nàng như nghĩ ra điều gì,

“Ca ca!” Nàng xoay người bắt lấy tay người bên cạnh, thở gấp “Huynh có cảm thấy lạnh không?”

Miểu Hiên ngẩn người, không hiểu sao nàng lại hỏi vậy. Nơi này đều là Tiên nhân, lạnh hay nóng cũng không ảnh hưởng với bọn họ, không ai để ý. Chỉ là khi nàng nhắc đến, cẩn thận cảm giác, quả thật hơi lạnh, hắn liền gật đầu.

Lạc Song càng thêm nghi ngờ, chậm rãi nói: “Muội nhớ mẹ từng nói, Huyết Vân trận hao phí rất nhiều Thần lực mới có thể thành. Nếu bản thân tu vi chưa đủ, nhưng mượn lực khác bổ sung cũng có thể tạo nên trận pháp, nếu như lực bổ sung kia tương khắc….”

Nàng nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại, hai người nhìn nhau, đều hoảng hốt.

“Lạc Nhi…” Sắc mặt hắn hơi nặng nề, ngay lập tức lại bình thường trở lại, nghiêm mặt nói: “Đi, chúng ta ra ngoài!”

Lạc Song gật đầu, thở gấp chạy ra ngoài điện. Quả nhiên bên ngoài càng lạnh, quay đầu nhìn về phía chân trời, trong đám mây đó, hình như có thứ gì, như giọt nước, nhưng lại nhìn không ra là thứ gì.

Mộ Tử Hân và các Chưởng môn cách đó không xa vẫn đang dùng hết sức ứng chiến.

Mộ Tử Hân là Thượng tiên, tu vi của hắn khó có đối thủ trong Lục giới, nhưng nhiều yêu ma như thế, lại thêm Ma giới Tứ đại hộ pháp, lại trở nên hơi khó khăn. Trên áo trắng đã nhiễm vài mảng đỏ tươi.

Lòng như bị siết chặt, Lạc Song đột nhiên bật thốt lên, nàng hét to với người trên không trung: “Bạch Trúc! Dùng lửa, lửa có thể phá Huyết Vân!”

Nói xong những người trên không trung đều sửng sốt.

Sắc mặt Mộ Tử Hân hơi đổi, nhưng ngay sau đó cũng bình tĩnh chống lại Xích Hải.Cũng không ham chiến, hắn bay lên, một tay kết ấn.

Sắc mặt Xích Hải hơi tái nhợt, muốn đuổi theo cản lại, lại bị hắn vung kiếm làm chậm chân.

Chỉ với một bước này, tay hắn lập tức hóa ra Hỏa Long, xông thẳng lên trời. Trong nháy mắt, mấy đám mây đỏ kia đều bị thiêu đốt, mưa to rơi thẳng xuống, rơi trên mặt đất phát ra mấy tiếng vọng lớn, mưa nóng hổi.

Miểu Hiên kéo Lạc Song bên người qua, khởi động kết giới, tránh cho nàng bị mấy giọt mưa làm bỏng. Nàng ngẩng đầu, mấy đám mây kia đã mất tích, Lạc Song thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt Xích Hải lập tức tái nhợt, kinh hãi nhìn bầu trời lại khôi phục lại sự sáng trong, hơi bối rối quay đầu nhìn về phía sau: “Hồng phu nhân!”

“Không sao!” một âm thanh kì ảo vang lên, lại lộ ra mấy phần đè nén, như đã bị trọng thương. Từ nơi nào đó trên không trung cũng chậm rãi hiện lên một bóng dáng.

Đó là một nữ tử, một thân áo đỏ càng chói mắt hơn những đám mây đỏ ban nãy. Tướng mạo tuyệt mĩ có một không hai, cho dù là Nghiên Tịch lúc trước cũng không sánh bằng. Chỉ là khóe miệng có chảy vết máu, đã bị trọng thương. Quanh thân lộ ra khí chất không ai có thể xâm phạm, dường như chỉ cần nhìn một cái, đều là khinh nhờn đối với nàng.

Lạc Song thấy rõ gương mặt người nọ, ánh mắt trợn to, trái tim đột nhiên trở nên đau đớn, hô hấp cũng dồn dập, nhìn chằm chằm bóng dáng trên không trung, không dám nháy mắt.

…..Làm sao có thể?

Tay nàng siết chặt, như muốn cầu cứu người bên cạnh, trong lòng không rõ là mừng rỡ hay khó tin “Ca ca….Ta, người kia….” Nàng lắp bắp, toàn thân đều như run lên, nhưng vẫn cố sức mở lớn mắt, nhìn người kia, không dám chớp mắt, chỉ sợ người kia sẽ biến mất.

Miểu Hiên cũng mang vẻ mặt không dám tin, tay cũng nắm chặt, nhìn chằm chằm nữ tử trên cao, kinh hãi vô cùng.

“Thôi!” Nữ tử liếc mắt nhìn chiến trường đầy máu tanh, khẽ nhíu mày, trong giọng nói trống rỗng vẫn lộ ra vẻ vô cùng kì ảo “Huyết Vân trận đã bị phá, trở về đi!”

Nói xong xoay người, bóng dáng nhạt dần.

Lạc Song căng thẳng, đau nhói, theo quán tính muốn đuổi theo “Không, đợi đã….”

“Lạc Nhi!” Miểu Hiên lập tức tỉnh táo lại, kéo lấy tay Lạc Song, ôm chặt nàng vào lòng, không cho nàng giãy dụa, nghiêm giọng nói: “Đừng đi, không phải đâu!”

Nàng ngẩn người, trên mặt mờ mịt, nhìn theo bóng dáng đã biến mất kia, lại nhìn vẻ mặt thận trọng của Miểu Hiên, lòng trống rỗng. Rõ ràng lo lắng vô cùng, nhưng nàng lại nói không nên lời, toàn thân đều như run rẩy “Người kia…Ca ca…người kia….”

“Ta biết! Nhưng…không phải đâu!”

Ngay lập tức, lệ tuôn như mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.