Bóng dáng phía trước kinh ngạc quay đầu lại, hai hàng lông mày nhíu
chặt, nhìn người đang đứng cạnh ao vẩy vẩy bọt nước, sắc mặt hiện lên vẻ do dự.
Anh Lạc quay đầu lại, nhếch môi cười, nhẹ nhàng nói: “Thiên Tích dù
tốt, nhưng cũng không thể bằng Thần sơn, Lạc Nhi….hơi nhớ nhà.”
Nàng ngẩng đầu nhìn mưa đã ngừng, tiếp tục nói: “Huống chi giờ đây, cũng không còn gì để giấu diếm nữa rồi.”
Trận chiến ở Viêm Hoa sơn đã khiến sức mạnh trong cơ thể nàng lần đầu thức tỉnh, Tiên Ma hai giới nhiều như thế, tất nhiên là mấy ngàn người
kia đều nhìn thấy. Hôm nay Tiên Ma hai giới đều đã biết thân phận của
nàng, tất nhiên không cần giấu diếm nữa.
Miểu Hiên trầm ngâm hồi lâu, không có ý kiến gì với đề nghị của nàng, chỉ là chân mày càng thêm nhíu chặt.
Nàng đứng dậy, vẩy vẩy hai tay dính đầy nước, khóe miệng mang theo nụ cười, nhìn xung quanh một lần “Huống chi….dưới Thiên Tích, đều là người phàm, muội ở đây lâu cũng không tốt!”
Sau ngày đó, hai người trở về Thiên Tích, chỉ là thần lực trên người
nàng vẫn không ổn định, đến mức cảnh vật xung quanh đều như tràn đầy
cảnh xuân, chỉ mới mầy ngày, cả Thiên Tích đã ngập tràn nào hoa là hoa.
Còn ở đây nữa, e là dưới chân núi cũng ngập hoa, đó là lỗi của nàng.
“Thần sơn thoáng đoãng, bốn bề giáp biển, huống chi còn có Lục hoa,
Lạc Nhi….muốn về xem một chút!” Nàng trầm giọng nói, trong mắt như hiện
lên điều gì, rồi lại lập tức biến mất, ngẩng đầu cười cười.
Miểu Hiên nắm chặt tay bên người, một lúc lâu mới gật đầu “Được! Ta dẫn muội trở về Thần sơn….”
Hắn tập trung tinh thần gọi mây, đang muốn đưa tay ra, lại thấy nàng
đã sớm cưỡi mây, đám mây bảy màu dưới chân như lụa. Hắn hơi ngây người,
lặng lẽ thu tay lại.
Đang muốn tiến lên, lại thấy nàng đột nhiên dừng giữa không trung, trong lòng nghi ngờ, đuổi theo “Sao vậy?”
Theo ánh mắt nàng nhìn sang, chỉ thấy trước cửa Thiên Tích có một
người, xiêm y sẫm màu, mày rậm nhíu chặt, đi qua đi lại liên tục, hình
như có việc gì gấp gáp.
Miểu Hiên nhướng mày, nhìn về phía người bên cạnh, đang định giải thích “Lạc Nhi, hắn….”
“Không sao!” Nàng cười với hắn, quay đầu “Ca ca, chúng ta đi!”
Nói xong xoay người cưỡi vân bay về phía Thần sơn, bên tai đều là
tiếng gió thổi, lạnh thấu xương. Trên đường đi, nàng không nói gì thêm
nữa, chỉ theo hướng đã định.
Một lúc lâu sau!
“Hắn không phải mới đến lần đầu!” Biết nàng hẳn là muốn biết, Miểu Hiên cân nhắc một lúc lâu, khẽ nói.
“Ừm!” Nàng lại chỉ nhàn nhạt đáp.
“Trận chiến ở Viêm Hoa sơn, Tiên Ma hai giới đều chịu tổn thương, Ma
giới mặc dù bị Tiên giới hợp lực nhốt dưới vực sâu, lại phế bỏ toàn bộ
toàn thân tu vi, nhưng Ma giới khí số chưa tận, nghe nói Đại hộ pháp
Xích Hải nay thống lĩnh Ma giới, tính toán cứu Ân Hoài Đan ra, ngóc đầu
trở lại.”
“Ừm!” Nàng khẽ gật đầu, vẫn chăm chú nhìn phía trước, chỉ là bàn tay hơi khẽ run.
“Mộ Lãnh Liệt sở dĩ đến tìm muội, là vì Tiên giới vốn đã tổn thương
nặng nề, bốn vị Thượng tiên….bị thương hết ba người!” Hắn dừng một chút, quay đầu nhìn sắc mặt của nàng, thấy nàng không có phản ứng gì mới tiếp tục nói: “Hắn hi vọng muội ra mặt, như vậy, trận chiến này, họ tự
nhiên không cần đánh mà thắng!”
“Ừm!” Nàng gật đầu, chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, một lúc lâu sau
mới nở nụ cười. Sau đó, nàng lại nhìn về phía trước, nhìn nơi đang bay
lơ lửng kia đang dần gần ngay trước mắt, sau đó mừng rỡ nói: “Đến nơi
rồi!”
Nàng càng tăng tốc, sắc mặt đều rất vui vẻ, chỉ là thân hình kia có vẻ hơi quá nhanh rồi.
Miểu Hiên càng nhíu chặt mày, dừng lại hồi lâu, sắc mặt nặng nề, lúc này mới đuổi theo.
Vừa mới chạm đất, nàng liền chạy thẳng đến bụi hoa gần nhất, ngồi
chồm hổm mà nhìn những đóa hoa kia, cánh hoa trong suốt tỏa sáng, thuẫn
khiết cao nhã không chứa tạp chất.
Lục hoa, Lục hoa của Thần sơn! Đáy lòng nàng nhất thời ấm áp vô cùng, có thứ gì đó đang chậm rãi tràn ra.
Nàng cứ ngồi nhìn như thế, cứ như quên hết tất cả, một lúc lâu sau
cũng không hề nhúc nhích. Nàng đưa tay ra, muốn chạm vào, lại khựng lại, nét mặt như đang e ngại điều gì, nhưng vẫn không nhịn được chạm lên
cánh hoa.
Không hề có chuyện gì xảy ra, trong lòng nàng không khỏi vui mừng,
trong lòng như thả lỏng, Lục hoa không sao! Thật tốt! Quả nhiên trở lại
Thần sơn là chính xác.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, nàng biết là ai, nhưng lại
không nỡ dời đi tầm mắt trên Lục hoa. Đáy lòng nàng không nhịn được thở
dài, nàng quả nhiên đã tiến bộ, nhớ ngày đó, dù nàng có cố gắng cách
mấy, cũng không thể học được cưỡi kiếm, cưỡi mây, chứ đừng nói là đuổi
kịp tốc độ của ca ca, giờ đây nàng lại thấy ca ca bay chậm quá đi!
Người đến dừng bước bên cạnh nàng, không nói tiếng nào, như đang cân
nhắc nên nói gì, một lúc lâu mới có một giọng nói mang theo lo lắng vang lên: “Lạc Nhi….”
“Ừm, hắn tới không chỉ một lần đúng không!” Nàng lại giành mở miệng
trước, lại không hề rời khỏi Lục hoa trên đất, khóe môi nở nụ cười nhàn
nhạt.
Miểu Hiên sửng sốt, một lúc sau mới hiểu là nàng đang nói đến ai, gật đầu nói “Đã đến năm lần rồi!”
“Huynh cũng không cho hắn vào sao?” Nàng tiếp tục hỏi.
“Lần đầu thì có, những lần sau….” hắn nhìn nàng, rồi tiếp tục nói “Ta bày kết giới ở cửa!”
Nàng cười phì thành tiếng, cười đến híp cả mắt lại, thở hơi gấp nói:
“Ca ca….người ta, người ta dù gì cũng là Chưởng môn Bạch Mộ, sao lại có
thể không cho hắn vào như thế?”
Người ta kiên nhẫn như thế, đến tận năm lần, còn chưa có ý dịnh dừng lại, không lẽ còn chê hắn chưa đủ phiền sao?
“Chỉ là Mộ Chưởng môn này quả thật cũng nên cho hắn một bài học, nhớ
ngày đó….” Nàng nói đến một nửa liền dừng lại, cứ như nhớ ra điều gì,
sắc mặt hơi đổi, lại lập tức khôi phục, cười ha ha, gật mạnh đầu: “Ừm,
ca ca, làm rất tốt, thay Lạc Nhi hạ cơn giận này!”
Nụ cười của nàng rực rỡ như vô cùng vui sướng vậy, nhưng nụ cười này
người khác có thể không rõ, hắn sao lại nhìn không ra, đằng sau nụ cười
ấy là thứ gì.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, cũng như ngày thường, đều có thể
nhìn thấu nàng đang nghĩ gì. Nụ cười sáng lạn có hơi tắt ngấm đi, nàng
bối rối cúi đầu, rõ ràng nàng đang nói thật, nàng quả thật luôn thấy Mộ
Lãnh Liệt kia thật đáng ghét, sao nàng phải chột dạ?
Hắn than nhẹ, lại lo lắng nói: “Lạc Nhi….”
“Muội biết!” Nàng cúi đầu, đưa tay chạm chạm Lục hoa, rồi lại thu hồi nụ cười ban nãy, trầm giọng nói: “Muội sẽ không xen vào chuyện tranh
đấu của hai giới Tiên Ma nữa, chỉ cần không liên quan đến Ma Thần tái
thế, người Thần tộc chúng ta ít xen vào đi thì hơn. Thần tọc không xen
vào chuyện Lục giới, luôn như thế mà. Huống chi lúc này muội còn chưa
khống chế được hoàn toàn lực lượng trong cơ thể, chỉ có thể khiến nó
không phản phệ mà thôi. Ca ca, huynh không cần lo muội sẽ vì chuyện này
mà làm chuyện gì xúc động, nhúng tay làm loạn trật tự Lục giới! Trừ phi
có liên quan đến Ma Thần!”
Lần thức tỉnh đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng hoàn toàn không
nhớ. Chỉ nhớ khi Ân Hoài Đan không hề do dự giết Hồng Lệ, mà nàng lại
không thể giúp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Sự bất đắc dĩ và đau đớn
như hoàn toan lan tràn, sau đó, sức mạnh trong cơ thể nàng phát tán ra,
nàng cũng mất ý thức, sau đó, không còn biết gì nữa.
Cho đến khi nghe được một tiếng kêu của ca ca, như kéo nàng khỏi vực
sâu, nàng mới giật mình phát hiện, nàng lại có thể khống chế Ân Hoài
Đan, mà kiếm linh cũng đã trở về với Thiên Kiếm.
Nàng biết rằng, nàng không chỉ…không cứu được mẫu thân, còn tự tay giết Thính Phong.
Tay nàng nắm chặt, lòng khẽ nhói đau, chỉ vì phong ấn của Ma Thần mà
nàng phải hi sinh đi những người thân bên cạnh mình. Loại trải nghiệm
đó, nàng không muốn có lần thứ hai nữa.
Một bàn tay đặt lên lưng nàng, Miểu Hiên đứng cạnh nàng cầm chặt lấy
lòng bàn tay nàng, một tay lại vuốt mấy sợi tóc trên trán nàng, trầm
giọng nói: “Lạc Nhi, ca ca không sợ muội gây rối trật tự Lục giới, cũng
không phải cố ý không cho những người kia gặp muội, càng không muốn muội bị thân phận trói chặt. Muội có thể tự mình quyết định, ca ca cũng
không định ngăn cản. Chỉ là….chỉ là muốn muội phải cảm thấy thoải mái,
một chút cũng tốt rồi. Những năm này, muội đã quá bức bách bản thân, làm những việc mà mình không muốn. Lúc này ta chỉ muốn muội được làm những
gì mình thích, chỉ thế thôi!”
Tay của hắn thật ấm áp, lực nắm vừa phải, không nhẹ không chặt, hệt
như khi còn bé, hắn vẫn luôn kéo lấy tay nàng, luôn không hề buông bỏ,
cho dù chỉ đơn giản là nắm lấy tay, cũng khiến cả trái tim nàng đều ấm
áp.
Hắn vẫn luôn lo lắng, kể từ khi đến Viêm Hoa, Anh Lạc tất nhiên nhận
ra. Mỗi lần nàng ra khỏi phòng, hắn cũng sẽ đi cùng, không nói gì, cũng
không khuyên gì, chỉ đi theo cạnh nàng.
Hắn biết rõ nói gì cũng vô dục, chỉ tận tình chờ nàng phát tiết, phát tiết xong, dù vết thương lòng có nặng đến đâu, cũng sẽ kết vảy. Hắn chỉ yên lặng chờ, chờ đến một ngày nàng suy nghĩ thật cẩn thận.
Cho nên nàng nghĩ kĩ rồi, quá khứ đã qua, Thính Phong cũng được, Hồng Lệ cũng được, mẫu thân cũng thế, chuyện họ làm, đều đơn giản là muốn
nàng sống tốt, nếu như vĩnh viễn nhớ đến, làm sao được như mong muốn của họ.
Huống chi, nàng còn có ca ca, còn có một ca ca vĩnh viễn không rời bỏ nàng.
Vậy là đủ rồi.
Thở dài nhẹ nhõm, nàng nhoẻn miệng cười, khóe môi nhếch lên, không
phải quá cong, nhưng lại như phát ra từ trong lòng, cả khuôn mặt như
sáng bừng lên, rực rỡ.
Nàng cầm ngược lại tay hắn, cùng hắn đứng lên “Được, muội chỉ làm
chuyện mình thích. Giờ đây….” nàng quay đầu nhìn về phía trước nói tiếp
“Lạc Nhi là Thần cũng tốt, là Thiên Đế cũng được, hoặc thậm chí là một
người phàm, tất cả đều chỉ là Anh Lạc!”
Miểu Hiên sửng sốt, nhìn nụ cười của nàng, trái tim treo lơ lửng bấy lâu lúc này mới thả lỏng, nàng nghĩ thông suốt thật rồi.
Hồi lâu sau, hắn mới mỉm cười nói: “Được!”
=======================================
Trận chiến trăm năm trước ấy, Thần sơn đã không còn rầm rộ như năm
đó, đại điện sụp đổ, nơi nơi đều là mái ngói bị tàn phá, duy nhất không
biến mất chính là Lục hoa trải khắp núi, vẫn nở rộ tràn đầy.
Tất nhiên, những tổn thất kia, đối với Thần tộc cũng chẳng là gì,
dùng tiên pháp cũng có thể khôi phục, chỉ là những tổn thương ở bên
trong thì khó hồi phục được như cũ.
Ca ca nói, nàng cứ làm chuyện mình thích, mà chuyện nàng muốn lúc
này, là giúp Thần sơn trút bỏ vẻ ngoài hoang phế này, khôi phục như cũ.
Nàng vung tay lên, đang định dùng tiên pháp hồi phục lại, Miểu Hiên đột nhiên bước đến, ngăn nàng lại.
“Để ta!” Hắn nói “Tiên pháp của muội….tất nhiên không thuần thục được như ta rồi!” nói rồi còn chỉ chỉ phiến dá bên cạnh, bảo nàng ngồi đợi.
Anh Lạc sửng sốt, đáy lòng hơi sôi trào, chẳng lẽ tiên pháp của nàng sẽ khiến mặt đất bên lên nóc nhà chắc?
Nàng giận….
Nhìn chằm chằm mấy phiến đá trắng tinh kia, nàng trợn hai mắt. Được
rồi, nàng là muội muội, chuyện cực khổ như thế cứ giao cho ca ca là
được. Nàng không phải là bị xem thường đâu, nhất định là không.
Nàng giẫm mạnh chân, bước mấy bước đến, ngồi lên phiến đá kia. Nàng
đây không phải bất bình gì đâu, chỉ là trong lòng hơi có chút oán khí,
lại không thể nói ra miệng, đành đổi lại cách khác vậy thôi.
Thấy nàng ngoan ngoãn ngồi đó rồi, Miểu Hiên mới bắt đầu làm phép,
tất cả mọi thứ đều bắt đầu rung chuyển, những thứ đã sụp đổ kia, từng
chút từng chút đều được khôi phục lại như cũ.
Anh Lạc ngồi cạnh nhìn nhìn, lại thấy hơi chán nản, nàng chỉ biết nhìn ca ca cực khổ, nàng lại không làm gì, thật không tốt.
Cho nên, nàng nhìn xung quanh, đầu tiên phải khôi phục đại điện. Đại
điện đó sao! Ừm…đáy lòng nàng lại hơi sôi trào, ấn tượng thật không tốt!
“Ca ca, cái mái ngói kia, không phải là của nơi này sao? Đúng đúng đúng, là Thiên điện, bên kia bên kia….”
Người phía trước vừa nghe, không hề suy nghĩ làm phép di chuyển. Chỉ
thấy mái ngói hình mây kia hướng về phía phòng bên cạnh, hắn lại không
nghĩ lại, cái ngói đó, có phải hơi lớn so với Thiên điện không? Chỉ nghe lời nàng mà xây thôi.
Cho nên….
Ầm, Thiên điện không chịu nổi sức nặng liền sụp xuống.
“Ồ, hình như muội nhớ lầm rồi!” Người nào đó nghe đồn có trí nhớ mà
đã nhìn qua thì không quên được, lúc này lại đúng lý thật tình mà nói,
không hề tỏ vẻ áy náy.
“….” Người phía trước đành phải tiếp tục làm phép, chỉ là lúc này lại phải tốn công thêm một lần —— xây lại Thiên điện!
Hồi lâu sau….
“Ca ca, không đúng không đúng, bức tường này bên kia!”
Ầm ầm đổ….
“Cây cột đó ở bên này!”
Ầm….
“Cửa sổ, cửa sổ ở đây….
Ầm….
“Bên kia không phải ao nước, bên đây cơ….”
Rầm rầm….
Nửa khắc sau người kia chỉ đành thở dài.
“…Lạc Nhi!”
“Hửm?”
“Muội đến làm phép đi!”
Nói sớm là tốt rồi! Người đang ngồi trên phiến đá, liền đứng vụt lên, cười như đóa hoa, rực rỡ như ánh nắng, bước nhanh đến chỗ Miểu Hiên
đang giật giật khóe môi bên kia.
Nàng vung tay lên, đang muốn làm phép, ánh mắt lại nhìn đại điện đang sụp đổ, trong mắt hiện lên điều gì, chậm rãi quay đầu, nhìn hắn.
Nàng cười ha ha, lộ ra hai cái răng nanh
“Ca ca, chú phục hồi đọc thế nào?”
“….”
Cho nên, Thần sơn vốn chỉ cần nửa canh giờ để khôi phục, hôm đó đã
phải dùng đến bốn canh giờ mới xong, hơn nữa, còn không phải là khôi
phục hoàn toàn, mà đã được tỉnh giản đi vài chỗ. Thần sơn lúc này, cũng
không có hơn ngàn người, tất nhiên không cần nhiều kiến trúc như thế.
Miểu Hiên nhìn một lúc, thấy trên mấy khoảng đất trống cũng chỉ toàn
Lục hoa, đây vốn là chỗ của đại điện. Hắn hơi ngẩn người, trong nháy mắt lại hiểu ra, vì sao lúc trước nàng lại quấy nhiễu mình làm phép.
Aiz, ra là….
“Không thích chỗ này sao?” Hắn khẽ hỏi.
Anh Lạc quay đầu lại, trên mặt hơi tỏ vẻ nghi vấn, nhìn theo ánh mắt
hắn, lúc này mới hiểu hắn đang nói đến điều gì, sắc mặt nàng hơi trầm,
nhưng sau đó lại đàng hoàng đáp “Ừm, không thích!”
Miểu Hiên tỏ vẻ áy náy “Bởi vì ta ở nơi này ép muội ăn Vân Tịch sao?” Mặc dù đây là vì tốt cho nàng, nhưng lúc ấy quả thật đã hù nàng rồi
sao?
Anh Lạc sửng sốt, lắc lắc đầu “Tất nhiên không phải!”
“Vậy….”
Sắc mặt nàng trầm xuống, trái tim hơi đau, một lúc sau mới nói: “Bởi vì huynh ở chính tại vị trí này, tự ép buộc mình ngàn năm!”
Nghe xong Miểu Hiên sửng sốt, một lúc sau mới nở nụ cười, như có thứ
gì mềm mại đang trào dâng trong lòng, theo thói quen nắm lấy tay nàng.
Hắn phân không rõ lòng đang mừng hay đang lo, chỉ là mong ước cuộc sống như thế có thể kéo dài mãi.
“Ngày mai bảo Viêm Phượng và Thanh Chi đến đây thôi! Sau này Thần sơn chúng ta có bốn người.”