Lục Hoa Cấm Ái

Chương 83: Bức phải ra tay



Một tháng này đã trôi qua như thế nào? Nàng cảm thấy, một tháng ngắn ngủi này, dường như còn dài hơn ngàn năm, còn gian nan hơn.

Thời gian như không có giới hạn, mặc dù nàng đã từng hi vọng có nhiều thời gian hơn, có thật nhiều thật nhiều, nhưng lúc này mới hiểu, thì ra không có hắn, có nhiều thời gian hơn nữa, cũng chỉ là hành hạ mà thôi.

Nàng đưa tay xoa mặt người trên giường, dung nhan tuyệt sắc, dù không mở mắt, nàng cũng có thể vẽ lại khuôn mặt ấy trong đáy lòng. Lòng nàng mềm đi, có lẽ nàng đã quá tham lam, hi vọng xa vời những thứ vốn không thuộc về mình, có lẽ nàng cũng không kiên cường đến vậy, một mình chống chọi thật quá khổ cực, mới một tháng mà nàng đã như cạn kiệt sức lực.

“Cuộc sống như thế, đã đủ rồi!” Nàng bật cười, sáng rực như ánh mặt trời, hơi chói mắt.

Nguyệt Nhiễm mơ hồ cảm thấy khác thường, đang định tiến lên, lại thấy Anh Lạc đột nhiên vung tay áo, một cỗ khí băng hàn liền bay đến, khiến hắn không thể nhúc nhích.

“Nhóc con!” Hắn kêu to.

“Nguyệt Nhiễm, một tháng qua ta luôn suy nghĩ, ta muốn làm gì? Rốt cuộc nên làm gì?” Nàng nhoẻn miệng cười “Nhưng dù ta có suy nghĩ cách mấy, vẫn không có đáp án. Ta không cứu được mẫu thân, còn phụ lòng ca ca.”

Nàng cười càng tươi, ánh mắt khẽ híp lại, gương mặt tuyệt sắc lại vô cùng ảm đạm, không hề có chút ánh sáng nào: “Buồn cười không? Ta là Thiên Đế, lại cũng chính là Ma Thần, có pháp lực chí cao vô thượng*, nhưng không làm được gì cả, rốt cuộc ta là vô thượng, hay là vô năng**?”

(*chí cao vô thượng: Cao vô cùng, không ai có thể vượt qua; **vô năng: Không làm được gì)

Ánh mắt Nguyệt Nhiễm trầm xuống, nhìn nàng nở nụ cười tuyệt sắc, lại chỉ thấy vô cùng lo lắng: “Muội muốn làm gì?”

Nàng không nói, xoay người nhìn về phía người nằm trên giường băng, ánh mắt trở nên nhu hòa, những bông tuyết rơi rơi, băng lạnh mang một màu trắng.

“Nhiều ngày đã trôi qua, ta cuối cùng cũng hiểu một chuyện, có lẽ ta không hận bất cứ ai, chỉ hận chính mình. Cõi đời này vốn không có gì sai, Ma cũng tốt, Thần cũng được, ta không cần gì cả. Chỉ là do ta quá tham lam, mới có kết quả hôm nay. Chuyện đến nước này, nguyên nhân từ đâu, chắc cũng chỉ có thể nói là do tạo hóa trêu ngươi.”

“Chẳng lẽ….” Hắn đã hiểu nàng muốn làm gì, sắc mặt tái nhợt “Nhóc con! Muội đến Ma giới, đuổi hết mọi người bên cạnh, hóa ra là vì vậy sao? Không được! Nếu muội làm vậy, dù hắn tỉnh lại, cũng không thay đổi được gì, hắn cũng sẽ đi con đường của muội!”

Nàng lại như không nghe được lời hắn, chỉ chăm chú nhìn người kia, trong mắt có thứ gì đang lan tràn. Nếu trong lòng đã quyết, lựa chọn như thế nào nàng đã biết rồi.

Nàng khẽ vuốt tóc hắn, cẩn thận sửa sang quần áo của hắn, không hề bỏ qua chi tiết nào.

Lòng bàn tay nàng khẽ xẹt qua mặt hắn, từ trán đến mắt, lại đến gò má, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hơi tái nhợt. Trong mắt nàng như tràn đầy thứ gì, sâu không thấy đáy.

Nàng cứ ngây dại như thế, không hề động đậy, một lúc lâu sau mới lấy một vật từ trong áo hắn, đó là vật luôn theo bên người hắn, không ai biết nơi đó có giấu thứ gì, nàng lại có thể chính xác lấy ra.

Nàng nhìn thoáng qua Lục hoa đã bị đóng băng, ở giữa có một giọt máu đỏ, đỏ rực đến chói mắt. Nàng đưa tay khẽ lấy ra một đóa giống hệt, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Lại một lúc sau.

Nàng hít sâu, nhắm mắt lại, khắc sâu dung mạo của người kia một lần nữa, nhớ thật kĩ, không bao giờ quên, sau đó mới cẩn thận cất cả hai đóa vào, không chần chờ xoay người đi.

“Nhóc con!” Nguyệt Nhiễm cố hết sức, muốn thoát khỏi pháp lực của nàng, lại chỉ có thể bắt lấy ống tay áo nàng: “Đừng làm vậy, đừng đi!”

Nàng không xoay đầu lại, chỉ nở nụ cười nhạt “Nguyệt Nhiễm, huynh không nợ ta, trước kia không nợ, sau này cũng không!”

Nàng vung tay áo lên, thu tay lại, sau đó tĩnh tâm bay đi. Tất cả đều sáng rực lên, vốn là bầu trời bao la hơi mờ ảo, lúc này cũng như lộ ra ánh sáng.

Người đứng đằng kia, áo trắng như tuyết, dù sắc mặt hơi khó coi, vẫn không thể làm mờ vẻ tao nhã trời sinh kia, không nhiễm chút bụi tràn. Anh Lạc chợt có cảm giác, hắn càng thích hợp làm Thần hơn là nàng.

“Anh Lạc!” Giọng nói hắn nặng nề, vốn là đôi mắt sáng láng, lúc này cũng tràn đầy những cảm xúc phức tạp và giãy dụa.

Nàng nhếch môi nhưng lại cười không nổi, trái tim lạnh lẽo không vì nhìn thấy hắn mà ấm thêm chút nào.

Mộ Tử Hân tiến lên một bước, nhìn Anh Lạc đã hoàn toàn xa lạ, trái tim đau xót, không nén được dòng máu đang cố trào ra khỏi miệng, trên áo trắng thuần, lúc này hiện lên mấy đóa hồng mai.

“Anh Lạc….”

“Bây giờ, ta nên gọi huynh là Bạch Mộ thượng tiên, hay là Bạch Trúc?” Nàng đột nhiên ở miệng, đứng cách hắn năm thước, cả thân đều một màu tím, hơi thở yêu mị vô cùng: “Chuyện đến lúc này, huynh còn đến đây làm gì?”

“Ngăn cản nàng!” Mộ Tử Hân đáp, giọng nói kiên định, chỉ là đôi mắt lại càng nặng nề đi mấy phần.

“Cản?” Anh Lạc cười thành tiếng, thân thể cũng run rẩy cả lên: “Hôm nay bản thân huynh còn khó tự bảo vệ, còn định ngăn cản gì chứ?”

Mộ Tử Hân sửng sốt, Anh Lạc giờ đây, đã không còn chút vết tích khi xưa, nàng đã hoàn toàn nhập ma, tất cả đều vô cùng tùy ý, không nghe lọt tai lời nói của bất kì ai. Ngực hắn lại đau đớn, không ngăn nổi, hắn đã quên, mình đã điên cuồng chạy đến thế nào, nhưng dù tim có đau đớn đến đâu, đây cũng là chuyện không thể thay đổi được nữa rồi, không phải sao?

Hắn nhăn mày nhìn vẻ mặt trào phúng kia của nàng “Phá hủy thế gian này không phải là điều nàng muốn!”

“Làm sao huynh biết ta không muốn?” Nàng cười lạnh “Nay Lục giới sống hay chết đều chỉ dựa vào một suy nghĩ của ta, ta muốn nó còn thì nó còn, muốn nó mất thì nó mất! Huynh làm gì được?”

“Đi theo ta, chỉ cần nàng chịu buông bỏ tất cả, ta sẽ nghĩ cách, phong lại pháp lực của nàng!” Hắn nghiêm nghị nói.

Anh Lạc thấy thật buồn cười “Lại dùng Phong Hồn Ấn sao? Lần này huynh lại định dùng linh hồn của ai, của ta hay của huynh? Mộ Tử Hân, huynh cho rằng huynh là ai? Đừng nói Phong Hồn Ấn chỉ có Thần tộc mới làm được, ta cũng không còn là đứa trẻ lúc mười tuổi kia nữa, làm sao để huynh phong ấn đây?”

“Tất cả rồi sẽ có cách, chỉ cần nàng muốn!” Hắn tiếp tục nói.

“Phong ấn xong thì sao? Ta vẫn là Thần, vẫn là người đứng đầu Lục giới! Chỉ cần ta muốn, thế gian này vẫn sẽ tan biến, mấy thứ này không liên quan đến pháp lực! Đến lúc đó….” Nàng khẽ híp mắt, nói từng chữ từng chữ như xuyên tim hắn “Đến lúc đó… huynh định làm gì? Tự tay giết ta, hoàn thành đại nghĩa với thế gian này sao?”

Mộ Tử Hân sững sờ tại chỗ, tay bên người nắm chặt.

Anh Lạc nhìn người trước mắt, lòng lạnh như nước, hắn muốn bảo vệ tính mạng nàng, lại muốn bảo vệ cả thế gian này, trên đời này sao có thể vẹn toàn tất cả.

Là hắn đã nghĩ quá đơn giản hay tự cho mình quá hoàn mỹ rồi? Hoặc là, hắn chỉ không muốn thừa nhận sự thật này mà thôi.

“Đừng phí công nữa!” Nàng hừ lạnh, quay đầu nhìn khắp nơi, chậm rãi nở nụ cười “Huynh cho rằng, chỉ cần có phương pháp toàn vẹn thì ta sẽ quay đầu sao? Mộ Tử Hân, huynh cho rằng đám Tiên giới kia cũng sẽ vậy sao?”

Nàng vừa dứt lời, tay áo vung cao, bầu trời bao la ảm đạm lập tức trở nên vặn vẹo, cứ như có một lớp màu vừa được lột ta, trên trời cao, lập tức xuất hiện vô số người.

Cả bầu trời đều có người, vây kín cả Thần sơn, ngay cả trên mặt nước Bắc Hải, ba dặm xung quanh đều có người.

Nhìn kĩ lại, người Tiên giới đều đã có mặt đầy đủ, các môn các phái đều có, có thể thấy đã huy động đông đảo biết bao nhiêu người.

Hàn Băng chú đã bị phá, mặt biển bị đóng băng lúc này đã lại sóng cuộn dâng trào.

“Thượng tiên, không cần nói lời vô ích với nàng ta nữa, thế gian sắp bị tiêu diệt rồi, nếu không giết Ma Thần, Lục giới sẽ nguy!” Có người đứng trên đám mây lớn tiếng nói.

Anh Lạc giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người áo xanh kia, tay đang cầm một thanh trường kiếm, vẻ mặt chính nghĩa, trông thật quen mắt.

“Nhiếp Chưởng môn!” Mộ Tử Hân hoảng hốt, hắn không biết người Tiên giới có thể lặng lẽ đến tấn công Thần sơn như thế.

Họ Nhiếp? Nàng cũng không nhớ nổi người kia là ai, hóa ra là Chưởng môn phái Quỳnh Hoa! Khá khen cho một gương mặt chính khí, nhớ lại một tháng trước, hắn cũng từng đến Thần sơn, lúc đấy hắn chẳng hề có mấy lời nghiêm khắc như thế, chỉ toàn mang vẻ hòa hoãn mà thôi.

Hắn mở miệng đều gọi Thiên Đế vô cùng cung kính, khẩn cầu Viêm Phượng cho hắn gặp mình một lần, giờ này nàng trong miệng hắn lại trở thành một Ma Thần mà hắn hận không thể giết cho thống khoái.

“Ha ha ha….” Nàng cười to thành tiếng, tiếng cười kì ảo như vang vọng khắp chân trời, khí đen quanh thân lại tràn ra, đất trời như rung chuyển “Giết ta? Các ngươi cho rằng chỉ cần hợp sức lại là có thể giết ta sao?”

Ánh mắt nàng trở nên tàn nhẫn, tay phát ra ánh sáng đen, đang định ra tay. Mộ Tử Hân biến sắc, chạy nhanh đến, bắt lấy tay nàng.

“Anh Lạc, đừng tạo nghiệp chướng nữa!”

“Buông ra!” Nàng đẩy hắn ra “Hôm nay là chúng muốn giết ta, không liên quan đến huynh. Nể tình năm xưa, ta sẽ không giết huynh, nhưng không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua cho chúng.”

“Ta sẽ không để nàng tiếp tục sai lầm nữa!” Hắn lạnh lùng nói, chân mày càng nhíu chặt.

“Sai? Đây là lỗi của ta sao?” Nàng cười lạnh, cười đến bông tuyết rơi càng nhiều.

“Nàng đã hủy Ma giới, dù có hận gì, oán gì, cũng nên dừng tay lại thôi.”

“Nếu ta phá hủy Lục giới, huynh định làm gì? Giết ta, báo thù cho sư huynh của mình sao?”

Mộ Tử Hân sững sờ tại chỗ, mi tâm nhíu chặt, chậm rãi buông tay ra “Ta sẽ dùng hết sức ngăn nàng!”

“Hết sức?” Nàng hừ lạnh “Được, ta cho huynh cơ hội!”

Nàng phất tay lên, chỉ thấy nơi chân trời xuất hiện một cỗ ánh sáng, nàng đưa tay nhận lấy, đó là một thanh kiếm, lóe ra ánh sáng bạc, nàng thuận tay ném đến “Nay huynh hẳn đã không còn sức gọi kiếm rồi, ta chuẩn bị cho huynh một thanh, ta muốn xem thử, huynh định làm gì để ngăn ta!”

Hắn mở to mắt, nhìn trên đất, đó là thanh phối kiếm hôm đó hắn tặng nàng, nay nàng lại muốn hắn dùng thanh kiếm này chống lại nàng sao?

“Anh Lạc, đừng ép sư phụ nữa!” Một giọng nói tức giận vang lên, Cố Thiên Phàm cầm kiếm bay đến, vẻ mặt nghiêm nghị, không còn sự lỗ mãng năm đó, trên trán dần có uy nghiêm của một vị Chưởng môn.

Hắn bay đến chắn trước người Mộ Tử Hân, trong mắt đều là tức giận: “Cô biết rõ sư phụ của ta đã mất hết sức lực, còn yêu cầu như thế, Anh Lạc, cô có còn trái tim hay không?”

“Không liên quan đến huynh!” Nàng lạnh lùng nói, lời nói như băng lạnh.

“Cô….” Cố Thiên Phàm càng tức giận, đôi mắt như bốc lửa, không chần chờ nữa, vung kiếm qua: “Sư phụ không giết cô, ta giết!”

“Thiên Phàm!” Mộ Tử Hân kêu to, nhưng đã không thể ngăn hắn, Cố Thiên Phàm bay đến, đâm thẳng kiếm qua.

Anh Lạc cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Mộ Tử Hân, cứ như không hề để ý đến sự tấn công của Cố Thiên Phàm.

Một tiếng rắc, ai cũng không nhìn thấy nàng đã ra tay thế nào, trường kiếm trong tay Cố Thiên Phàm rơi xuống, cùng với cả cánh tay hắn, máu văng tung tóe.

“Thiên Phàm!” Sắc mặt Mộ Tử Hân trắng bệch, mặc dù sớm biết Thiên Phàm sẽ không thể làm gì nàng, lại không ngờ, nàng lại ra tay.

“Huynh muốn chết, ta giúp huynh!” Tay nàng khẽ vung lên, mơ hồ có ánh sáng lộ ra, tụ thành một thanh trường kiếm, nghiêng người chậm rãi đi đến, trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng không hề có độ ấm.

“Anh Lạc!” Mộ Tử Hân kêu to, nhưng không ngăn được nàng, mấy lần muốn đến gần, lại bị ánh sáng màu đen quanh thân nàng ngăn cản: “Dừng tay dừng tay!”

Nhưng dù hắn có kêu la cách nào, kiếm của nàng vẫn không hề lưu tình chém về phía Cố Thiên Phàm.

Trường kiếm! Máu tươi!

Từng nhát từng nhát! Nàng có thể cho hắn chết thống khoái, nhưng vẫn lựa chọn cách lăng trì tàn nhẫn nhất.

“Anh Lạc, ngươi giết ta, giết ta đi!” Cố Thiên Phàm rống to, vang vọng cả trời xanh, đánh vào đáy lòng Mộ Tử Hân, màu đỏ của máu, như lửa thiêu đốt đôi mắt hắn, khiến lòng hắn đau đớn. Đó là đồ đệ duy nhất của hắn, là Cố Thiên Phàm, nàng vẫn có thể ra tay.

Hắn vẫn không thể tin được, không thể tin nàng đã chân chính trở thành Ma Thần, cho dù hắn tận mắt nhìn thấy nàng không hề lưu tình giết sư huynh, tận mắt thấy nàng tàn sát mọi người, hắn vẫn tin, sâu trong tim nàng, nàng vẫn là Anh Lạc dễ dàng mềm lòng hơn bất cứ ai. Cho dù nghe thấy tin nàng hủy diệt Ma giới, hắn vẫn luôn tin, đây chỉ là do Miểu Hiên chết đi, nàng chịu đả kích quá lớn mà thôi. Không bao lâu nữa, nàng sẽ trở lại như cũ, là Anh Lạc từ trước đến nay vẫn thế.

Nhưng hôm nay, ngay cả Thiên Phàm nàng cũng không bỏ qua, ra tay ác độc đến vậy, hắn làm thế nào để tin, làm thế nào để lừa gạt chính mình.

“Anh Lạc!” Hắn đau lòng kêu to, trái tim như chết đi. Hắn tự tay cầm thanh kiếm kia, là thanh kiếm hắn đã cất giữ ngàn năm, vốn chỉ muốn dành tặng cho một người.

Hắn không biết đã đau lòng đến mức nào, kéo lấy người đã luôn xuất hiện trong mộng hắn kia, hắn không biết đã dùng tâm tình gì, lần cuối cùng ôm lấy nàng vào lòng mình.

“Đã không thể quay về, vậy chỉ có thể rời đi!” Tay hắn nâng kiếm, đâm xuyên từ lưng nàng, xuyên qua tim nàng, cũng đâm qua người hắn.

Hắn đã chính tay, giết đi người đầu tiên cũng là người cuối cùng khiến hắn động lòng. Cưỡi trên Hỏa Phượng, nụ cười không chứa tạp chất của nàng; nơi Bích Lạc, nụ cười luống cuống e sợ của nàng; ở Bạch Mộ, nụ cười đau lòng không còn sức sống của nàng. Hôm nay, hắn đã tự tay chôn vùi tất cả.

Nhìn ánh sáng trong mắt nàng dần giảm đi, máu chảy xuống từ khóe môi, ngực bụng cuồn cuộn, hắn mỉm cười hôn nàng, trầm giọng nói: “Đừng sợ, dù là bất cứ đâu, đều có ta đi cùng nàng.”

Vốn muốn hôn đi máu của nàng, nhưng máu hắn chảy ra còn nhiều hơn. Trong lòng hắn quyết định, ra tay không lưu tình, cố sức ôm lấy thân thể nàng, muốn đâm xuyên kiếm qua, muốn chết cùng nàng.

Cũng tốt, như vậy ít nhất có thể hoàn thành ý nguyện của hắn, ít nhất hắn có thể ôm nàng vào lòng, ít nhất hắn có thể ở bên nàng trong những giây phút cuối cùng.

“Rốt cuộc huynh vẫn ra tay… như vậy, ta cũng không còn nợ huynh!” Một giọng nói suy yếu vang lên trong lòng hắn, khi hắn sắp đâm kiếm qua lại bị nàng đẩy mạnh ra. Nụ cười kia nở rộ trên khuôn mặt tái nhợt, cứ như ánh mặt trời trong đêm, chói mắt vô cùng.

Nàng đang cười, nụ cười tuyệt mĩ lại thê lương, khiến vạn vật đều thất sắc, nụ cười an tâm như đã đạt thành tất cả mong muốn.

Mộ Tử Hân hoảng hốt, một sự bối rối chưa bao giờ có đột nhiên dâng tràn trong lòng, cứ như hắn đã mất đi mọi thứ.

Trường kiếm đâm vào tim nàng, đột nhiên phát ra ánh sáng trắng, như phá kén mà ra, màu bạc của kiếm không còn bị che giấu, hiện ra hình dáng vốn có của nó.

Đây không phải phối kiếm hắn đưa nàng, đó là thanh kiếm mọi người đều quen thuộc —— Thiên Kiếm.

Hắn mở to hai mắt, như đã hiểu điều gì, muốn đi đến, nàng lại đột nhiên vung tay, ngăn hắn lại. Nàng cố sức rút Thiên Kiếm trong tim ra, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả mặt đất, vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Trong đầu hắn như có thứ gì nổ vang, hắn nhìn chằm chằm máu đỏ đang nhuộm trên đất, không hề biến thành hồng liên, vì sao? Vì sao không biến thành hồng liên?

Nàng…. đã không còn là Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.