Lực Hút Nam Châm

Chương 6: Hôn thê



Rút ra khỏi người nàng, chỉnh trang y phục, hắn hôn nàng, quyến luyến mùi hương nữ tính ấy!

-Em đợi chút nhé!

Đặt lên môi nàng một nụ hôn, hắn quay bước ra ngoài! Còn lại một mình nàng nằm yên trên giường với hàng đống câu hỏi!



Sảnh điện.

-Xích Tiêu Kỳ sao anh làm vậy với em, một chút tình cảm cũng không có!

Xích Tiêu Kỳ vắt chéo chân, gương mặt lạnh lùng, hai tay đan chéo vào nhau nhìn vị hôn thê trước mặt.

-Đổng Kim Châu! Cô nghĩ mình chưa về đến Xích gia đã vội lên mặt dạy chồng sao?

-Em… em đâu có ý đó, nhưng…

Đổng Kim Châu mặt xám ngoét! Hiếm khi thấy vị hôn phu của mình khó chịu như thế, dù đang giận dữ cô cũng phải dịu giọng lại!

-Chứ cô có ý gì khi đến trước mặt ta quát tháo?

-Chẳng là em…

-Là muốn kiểm soát ta?

-Không… không phải đâu mà! Anh đừng hiểu lầm…

Đổng Kim Châu càng khẩn trương hắn càng thấy chán ghét vị hôn thê được định đoạt sẵn này!

-Đổng Kim Châu tôi nhắc lại một lần cho cô nhớ là cha mẹ cô muốn thực hiện hôn ước với tôi! Là hôn nhân thu lợi ngoài ra không còn mục đích gì khác!

-Nhưng… em yêu anh mà!

-Câu đó cô nói bao nhiêu lần rồi và nói với bao nhiêu người rồi?

-Em chỉ có một mình anh… Tiêu Kỳ!

-Đúng! Chỉ một mình tôi là chồng nhưng ngoài tôi ra còn ai khác hay không làm sao tôi biết được!

-Anh! Anh thật quá đáng!

-Qúa đáng? Đối với một người đàn bà như cô có gì là quá đáng?

-Tại sao… Anh chỉ quan tâm những người đàn bà lẳng lơ chứ?

Đổng Kim Châu xấu hổ phát khóc khi mà nghe hôn phu khinh thường mình như vậy! Tiêu Kỳ nhìn những giọt nước mắt của cô, nhếch môi khinh bỉ, bỗng chốc hắn nhớ đến người con gái đang ở trên phòng…

-À!

Hắn khẽ chồm người ra trước.

-Ý cô muốn khẳng định rằng mình không lẳng lơ như họ?

-Em… em…

-Không lẳng lơ? Sao tôi cứ nhìn thấy cô đi cùng những người đàn ông khác khi không có tôi bên cạnh vậy? Cô định nghĩa lẳng lơ là gì?

-Anh đừng hiểu lầm em mà, đó chẳng qua là… bắt buộc… là quan hệ xã giao nên em mới…

-Vậy quan hệ giữa tôi và cô là gì?

-Là… là…

-Cũng như nhau cả thôi, đúng không?

-Anh…

-Đừng gây chướng mắt tôi nữa! Tôi không có thời gian để ngồi bàn chuyện phiếm với cô, nếu không có việc gì quan trọng đừng đến tìm tôi!

-Thật ra… hôm nay ba em muốn hỏi anh là bao giờ sẽ… tổ chức hôn lễ?

-Là cha cô hỏi hay là cô hỏi?

Bị nhìn ra chân tướng, Kim Châu cúi gằm mặt! Tay xiết lại! Tiêu Kỳ nhàn nhã nhìn cô gái trước mặt một chút cảm xúc cũng không có!

-Bao giờ cô muốn cũng được!

-Thật… thật hả anh?

Đổng Kim Châu mừng sáng rỡ! Nhưng câu nói sau đó của Tiêu Kỳ như gáo nước lạnh tạt vào cô!

-Cô mong muốn kết hôn sớm làm gì? Muốn trở thành Xích phu nhân sao?

-Em… em… không phải! Tiêu Kỳ…

-Hay vì nhu cầu khác? Nếu là nhu cầu khác thì không cần tôi đâu, cô tìm một người đàn ông nào cũng được!

-Sao anh luôn nghi ngờ em?

-Vì cô không đáng tin!

Hắn thản nhiên nói một câu! Kim Châu cảm thấy đau đớn vô cùng! Lặng lẽ chùi nước mắt, nàng đứng im không biết phải thanh minh thế nào với hôn phu của mình!

-Về đi!

-Dạ?

-Cô không nghe rõ à? Tôi bảo cô về đi!

-Nhưng…

-Cút!

Kim Châu nghe tai mình ong ong, nước mắt trào ra, xấu hổ chạy ra cửa… Hừ! Đàn bà! Đối với hắn chẳng qua chỉ là…



-Em chờ lâu không?

-Ơ không!

Ôm nàng trong lòng, quả thiệt là thích! Vuốt ve nàng, hắn bỗng dịu dàng vô cùng! Nhưng đàn bà vẫn là đàn bà!

-Giờ em là của anh!

-Tại sao?

Quan hệ nam nữ với hắn rồi mà còn hỏi câu đó, nhớ đến biểu cảm của nàng trước đây, hắn hơi nghi ngờ, có phải ngay đến chuyện ngàn vàng nàng cũng không biết? Mà nàng không biết thật! Chết người!

Nhìn nàng nằm trong lòng, một chút xấu hổ cũng không có nhưng đôi mắt vẫn rất ngây thơ! Trên đời này có loại đàn bà kì lạ vậy sao?



-Sao rồi?

-Ngươi biết ta quá mà còn hỏi!

Thuyên Quân nhấp ngụm cà phê đen, vị đắng đọng lại trong cổ họng. Tiêu Kỳ vẫn giữ thái độ lãnh đạm, phong sương, bắt chân chữ ngũ, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính. Khách sạn sang trọng bậc nhất, hoa lệ, ánh đèn lấp lóa, nơi chỉ dành cho những đại phú thương hay những kẻ quyền lực thưởng lãm.

-Em gái ngươi có thật không hề biết gì đến ân ái?

Tiêu Kỳ thờ ơ hỏi, hiếm khi hắn rảnh rỗi bàn chuyện phiếm thế này!

-Nó, đến thích còn không biết!

Thuyên Quân thản nhiên trả lời!

-Ừm!

Tiêu Kỳ đáp lại, hai người ngồi yên lặng hồi lâu, chẳng ai buồn bắt chuyện nhau lần nào nữa, mỗi người một mộng. Mười giờ đêm, Thuyên Quân đứng lên ra về.

-Đó là vật lạ mà ngươi muốn thử thì cứ thử đi!

-Đàn bà nào cũng như nhau cả thôi!

Tiêu Kỳ tỏ vẻ coi thường.

-Ta sợ mi sẽ phải hối hận vì câu nói này!

Tiêu Kỳ cười nhếch mỉa mai. Thuyên Quân đi rồi, một mình hắn nhấp ly cà phê đen đặc, trong lòng bỗng thấy trống rỗng, nhớ một điều gì xa xăm…



-Tiểu thư đâu?

-Thưa…

Lão quản gia ngập ngừng. Tiêu Kỳ về phòng không thấy nàng nên hỏi lão, bộ dạng lão ngập ngừng có vẻ khó nói.

-Nói đi!

-Thưa, tiểu thư chuẩn bị bữa tối!

-Sợ Xích gia chúng ta bỏ đói hay sao mà lại chuẩn bị bữa tối?

Hắn phật ý, nàng coi thường hắn sao?

-Thưa, tiểu thư nói là chỉ ăn những món hợp khẩu vị nên…

Chẳng để lão quản gia dứt lời hắn bước ra ngoài! Lăng Phi Tần, cô nghĩ mình đang ở đâu thế?

Nhà bếp.

Thơm nức! Từ xa đã ngửi thấy. Bước vào trong hắn thấy nàng đeo tạp dề đang loay hoay bày biện món ăn lên bàn. Nhìn sơ qua toàn là những món ăn bình dân, hắn nhíu mày.

-Cô sợ bị bỏ đói hay sao mà phải chuẩn bị bữa tối?

-Tôi không quen dùng thức ăn ngoài!

-Coi thường?

-Không ai nấu ăn ngon hơn tôi nên không bất kì ai nấu hợp với khẩu vị của tôi!

Nàng quả nhiên là kiêu ngạo, hắn bỗng chốc thấy căm ghét!

-Cô tự tin nhỉ?

-Vậy anh thử gắp một đũa duy nhất xem!

Đũa duy nhất? Ý nàng là gì? Hắn lặng lẽ cầm đũa lên uể oải chọn đại một món đưa vào miệng. Qủa thật là bất ngờ! Chỉ là món rau muống xào bình thường không phải nói là nhạt nhẽo nhưng sao lại ngon như thế? Hắn định gắp đũa thứ hai nhưng bị nàng dùng đũa chặn lại!

-Tôi nói gắp một đũa thôi mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.