Lại nói, hôm đó, Lục Lục trở về tìm Mặc Liên chính là cái gì cũng chưa kịp nói, cái gì cũng chưa kịp làm đã bị Mặc Liên rầm một cái đem đại môn đóng lại, nhốt ở ngoài. Lục Lục nghĩ cũng không khác lần trước hắn bỏ đi là mấy liền kiên trì gõ cửa, nhưng là gõ cho đến lúc sắp gãy cả tay rồi, chính mình ở ngoài cũng bị gió thổi đến đông thành băng tuyết, tên kia vẫn không chịu mở cửa, liền trầm mặc, phá cửa mà xông vào.
Mặc Liên đang ngồi uống trà.
“Ta nói, ngươi về đi, đừng đến đây nữa.”
“Ta…”
“Ta chính là không có hứng thú kết giao cùng hào môn phú gia.”
Ý tứ rất rõ ràng, là vẫn đang tức vì bị lừa dối, nếu ngươi thật là ăn mày thì tốt rồi, giờ bảo ta làm thế nào mà ở bên cạnh ngươi.
“Ta sắp phải rời kinh thành đi, ta đến chính là muốn mang ngươi theo.”
“Điếc à, ta không đi đâu cả!”
Mặc Liên căm tức, không xin lỗi mà dám giở giọng đó với ta, tưởng ta là đậu hũ mềm. Thế nhưng vừa nói xong, sau gáy chợt cảm thấy đau, bị đánh một chưởng, ngươi chính là đậu hũ mềm. Lục Lục nhìn người trong lòng ngất xỉu liền bất đắc dĩ mà mang đi, cũng muốn giải thích rõ với ngươi, nhưng mà khắp kinh thành giờ đang dán ảnh truy nã ta, không có thời gian, đành đắc tội…
Lúc Mặc Liên tỉnh dậy, thế mà thấy mình đang nằm trên đất, đầu đau không chịu nổi, lại liếc nhìn, giật mình, bên kia thế nhưng có một ngôi mộ mới, giữa đêm thật âm khí dọa người, Mặc Liên nhìn kĩ, thấy khang trang bia đá, trên còn có chữ, hắn đọc không rõ, chỉ biết một chứ “Trác” liền hoảng, lẽ nào Lục Lục thực ra đã chết trong nổi loạn, chính âm hồn của hắn xuất hiện rồi đưa mình đến đây…
Nghĩ vậy, Mặc Liên liền đau lòng ôm bia mộ mà khóc nức nở, còn gọi “Lục Lục! Lục Lục!”
“Ngươi đây là đang làm cái gì với mộ đại huynh ta vậy!”
“Đại huynh?” Mặc Liên nhất thời đơ ra, nước mắt hãm không kịp, chảy ròng ròng.
“Đúng vậy! phải rời kinh thành ngay nên ta đưa ngươi tới viếng mộ đại huynh!”
Lục Lục im lặng nhìn bia mộ chằm chằm, hắn muốn bảo hộ hoàng huynh, nhưng lại chậm một bước, cuối cùng vì tính sai mà hại Trác Thanh mất mạng, Điều cuối cùng làm được chỉ là trộm xác huynh ấy ra ngoài rồi táng tại nơi này. Lại đau lòng đốt một đống giấy vàng.
Mặc Liên cũng im lặng nhìn bia mộ chằm chằm. Lục Yến, ta sai rồi, ngươi chết mà ta an táng cho ngươi thật sơ sài, ngươi nhìn, bia mộ của người ta to vật vã thế kia, cùng là con người, sao chết đi lại khác nhau như vậy, ngươi nói xem, thật bất công!
Ngày hôm sau, trước khi rời đi, Mặc Liên xuất ra toàn bộ tiền, xây lại mộ phần Lục Yến cho bằng với tiêu chuẩn thái tử.
Hồi thứ 2: Thẳng thắn.
Giữa đêm khuya, Mặc Liên nhất định không nói gì, yên lặng quay lưng về phía Lục Lục. Biết người kia vẫn còn chấp nhất, chưa tha thứ cho mình, Lục Lục lên tiếng.
“Ngươi đừng như vậy. Ta biết trong lòng ngươi không thoải mái. Được rồi, có điều gì ngươi cứ hỏi, ta nhất định sẽ không giấu diếm ngươi bất cứ chuyện gì.”
“Vậy ta hỏi, tên họ Diệp kia rối cuộc là ai?”
“Diệp Thần Hi, ân nhân thu nhận ta. ” Hừ lạnh một cái, ta mới không thèm chấp nhất ngươi vừa mở miệng ra là hỏi đến nam nhân khác trước mặt ta.
Hừ lạnh một cái, ta mới không thèm chấp nhất ngươi lúc trước bỏ ta theo nam nhân khác.
“Vậy ngươi sao lại nói dối ta chân ngươi đi không được.”
“Lúc nhỏ vốn dĩ bị người đánh gẫy xương chân.” Nhưng phi thân, khinh công thì được.
“Tại sao lại lừa ta ngươi bị câm?”
“Ta vốn ít nói, là ngươi hiểu nhầm ta bị câm.”
“Hừ, đừng nói ngươi vốn là ăn mày!”
Lục Lục yên lặng quay mặt vào tường, đếm kiến.
Hồi thứ 3: Bí mật.
Lục Lục có một bất mãn vô cùng to lớn, đó chính là cái tên của hắn. Năm mười hai tuổi, vừa gặp Mặc Liên đã kêu hắn là Lục Lục. Mà mười năm sau gặp lại, đặt tên cũng chính là cái tên đấy. Đây không phải biểu hiện cho việc Mặc Liên chung quy không tên được cái người gọi là Lục Yến kia sao.
Đối với việc này, Mặc Liên mãi cũng không dám giải thích cùng Lục Lục, điều này làm cho hắn hắn càng nghi ngờ khó chịu.
Mà nguyên nhân a.
Năm đó Mặc Liên kì thực ghét Lục Yến, giả tạo cùng làm bộ làm tịch, hơn thế nữa Lục Yến cũng ghét Mặc Liên, hai người ghét nhau đã là chuyện thương kinh địa nghĩa. Mặc Liên cũng rất ấu trĩ, lấy tên hắn đặt cho con chó của nhà bếp, gọi là Lục Lục. Ai ngờ, sau này lại quấn con chó ấy, càng nuôi càng qúy, suốt ngày cho ăn rồi vuốt lông. Hôm gặp được tiểu Lục Lục chính là ngày Lục Lục chó bị chết, liền đau lòng tâm động, mà cho tiểu tử kia bánh bao, còn đặt tên, đích thực là đặt theo tên của chó. Về việc này, Mặc Liên thực sự không dám mở miệng ra kể với Lục Lục đang sinh khí kia.
Bí mật này, sống để bụng, chết mang theo.
Hồi thứ 4: Thường thức.
Mặc Liên đối với chuyện cuộc sống sau này rất là lưu tâm. Ban đầu là hai người cùng nhau du ngoạn, nhìn ngắm hết thảy. Hóa ra bên ngoài tiểu quan quán chính là thế này. Sau đó, chính là chiếu theo mong ước của hắn, xây một ngôi nhà nhỏ, an an ổn ổn mà sống đến hết đời. Cái mơ ước bé nhỏ này bị Lục Lục bĩu môi khinh thường nhưng cũng thành thật xây nhà cho hắn.
Nhà xây xong, tủ cao bao nhiêu, giường rộng bao nhiêu, cửa ở hướng nào, đều theo ý hắn, cuối cùng, thỏa lòng mong nguyện mà trồng trước nhà một mảng hoa cúc xanh rờn. Thế nào mà hoa cúc lại xanh rờn, đừng hỏi ta, Mặc Liên trồng đã hai tháng rồi nhưng nụ còn chưa có, nói gì là hoa. Mặc Liên không biết, Lục Lục không biết, không ai nói cho bọn hắn biết, thứ bọn hắn trồng là rau cải.
Tiếp đến, theo ý hắn, chính là mua một con gà.
“Khách quan, ngươi xem, con gà này khỏe mạnh, đầy sức sống, lại béo tốt, ăn khẳng định rất ngon.”
Mặc Liên mặt rạng rỡ quay sang Lục Lục nói,
“Lục Lục! Con gà này nhìn thật đẹp, khoẻ mạnh, đầy sức sống. Sau này nhất định mỗi ngày đều đẻ trứng cho ta ăn.”
Lão bản tái mặt, đây là gà trống a.
“Không được!”
Vẫn là vị công tử đi cùng này còn bình thường.
“Để cho nó ấp nở ra gà con.”
Lục Lục, nửa đời trước là sát thủ, thật đương nhiên nói.
“Được, một nửa ăn, một nửa để ấp”
Mặc Liên, nửa đời trước là kĩ nam, thật đương nhiên phụ họa.
Lão bản cười khổ tiễn hai người mang gà rời đi, hùng kê, ủy khuất cho ngươi hải đẻ trứng rồi.
Đáng giận hơn, Mặc Liên còn đặt cho nó một cái tên rất nữ tính gọi là Tiểu phụng. Vậy là Tiểu phụng vốn là đực, ấm ức không nói ra được, dưới sự mong chờ có trứng ăn của Mặc Liên, âm thầm mà bới nát đám ngụy hoa cúc…
Hồi thứ 5: Chán ghét
Mặc Liên, kì thực không hề trách Lục Lục, hơn thế nữa, mỗi lần làm chuyện không nên kia, nhìn thấy vết sẹo dài trên lưng người kia là thay mình đỡ một đao, thương tiếc còn không kị, làm sao còn trách cứ.
Nhưng chính vì thế lại sợ không dám đối mặt với vết sẹo kia, tựa như lo lắng Lục Lục, lúc đó, mình suýt chút nữa thì mất đi hắn. Chính vì thế mà ngay cả chuyện kia cũng không dám đối mặt.
Một lần Lục Lục hôn môi mà kích tình, đang muốn cởi áo làm chút chuyện. Mặc Liên liền giơ tay ngăn cản.
“Đừng!”
“Ngươi chán ghét ta!” Không hỏi, mà là câu khẳng định.
“A, không phải!”
Mặc Liên kinh ngạc, sao lại thành thế này rồi.
“Ngươi mới nói không cần ta. Ngươi không muốn làm chuyện này.”
“Không…”
“Nhanh như vậy đã chán ghét ta!”
“Không mà!”
Đêm hôm đó, Lục Lục làm bảy lần.
Hồi thứ 6: Sinh kế
Về vấn đề chi tiêu, Mặc Liên có thể nói là bo bo giữ của. Nhưng mà Lục Lục không có được cái đức hạnh ấy, tiêu tiền như nước, chính là tùy tiện cầm một đống tiền ném cho thiên hạ. Một hôm, Mặc Liên vô cùng nghiêm túc nói với hắn.
“Trong nhà sắp hết tiền rồi, cần chi tiêu tiết kiệm.”
Lục Lục ôm lấy người kia cắn cắn.
“Không cần lo, lúc ta rời đi có chôm được từ chỗ họ Diệp ít đồ tốt”
Mặc Liên đấy đẩy cái tay đang càn rỡ trên người mình ra,
“Trong nhà có thứ đó sao? Sao ta không biết”
“Chính là có tuyết liên thiên sơn ….”
“Là cái thứ hoa khô ngươi cất trong rương. A, hôm trước đã cắt ra xào với thịt bò ăn rồi.”
“Còn có tranh chữ của Bá Nhạc, đáng giá vạn tiền…”
“Ngươi đùa à, vẽ xấu thế còn bán được. Ta cầm bút sửa hết lại rồi.”
“Chén lưu li lục sắc…”
“Ngươi biết ta vốn bị mù màu…”
“Nên ngươi không biết, ném đi rồi.”
“Không có ném, ta cho Tiểu phụng làm bát uống nước.”
Ngoài sân, Tiểu phụng hưng phấn bừng bừng gẩy mấy mảnh vỡ lục sắc, thứ này chơi thật là vui a.
“Hết cách! Vậy nên giờ chỉ còn chút tiền lần trước Lục Yến cho ta! Ngươi chi tiêu tiết kiệm dùm chút đi.”
Lục Lục đen mặt, đem người đặt dưới thân, lại cười lạnh. Mặc Liên cảm giác được nguy hiểm theo bản năng mà thu người lại.
“Khỏi cần, ta nuôi ngươi được. Tiền của gã đàn ông khác, ném đi!”
Đêm đấy, lại là bảy lần.
Sau này chính là cuộc sống hạnh phúc, gà bay chó sủa a.
Hồi thứ 7: [Tiểu hí kịch] Huynh đệ văn… Thật tốt a
Ngày đó, Lục Lục bỏ Mặc Liên mà đi, chính là bí mật lẻn vào hoàng cung mà gặp một người.
Tại Dạ Nguyệt cung, trăng lên cao, ánh sáng bàng bạc làm cảnh vật có chút huyễn hoặc. Nam tử xinh đẹp như tranh, đứng một mình trong điện mà ưu thương. Càn khôn xoay vần, là nhân hay là qủa. Lại đưa những ngón tay ngọc mà xoa xoa thái dương, là oan cũng tốt, là nghiệt cũng tốt, ta không muốn nghĩ nữa. Cảnh vật đêm trăng thật là u tính, giống như nam tử kia, như hòa làm một.
Bỗng chốc có động tĩnh rất nhỏ, nam tử nhanh nhạy mà xoay người lại.
“Là ai?”
“Hoàng huynh! Là ta!”
Từ trong bóng tối đi ra một bóng người, vừa nhìn là đã nhận ra, nam tử vẫn nét mặt hiện chút khổ sở.
“Sớm biết ngươi sẽ trở về. Đừng lưu luyến nữa, đi đi, rời khỏi đây! Nơi này không dành cho ngươi.”
Nam tử này, không ai khác, chính là thái tử Trác Thanh, mười năm, hắn từ hài tử mười sáu tuổi đã trưởng thành, chỉ có đôi mắt ôn nhu như nước là không đổi.
“Không được! Ta nhất định phải mang huynh đi. Bảo hộ huynh!”
Lục Lục kiên định nói.
Đằng sau truyền đến một tiếng động từ trong bụi cây.
“Tiểu tử này là ai? Sao lại chen ngang vậy. Muốn bảo hộ thì nhanh ra xếp hàng đi. Nào đã đến lượt của ngươi.”
“Đúng là … làm cái gì cũng có trước có sau chứ! Chúng ta đợi ở đây cũng là mấy ngày rồi.”
Nam tử Ất: “Thái tử có ơn với ta, ta ngyện dùng tính mạng để bảo hộ.”
Nam tử Giá: “Thái tử là người duy nhất nhìn nhận ta! Ta quyết không để ai khi dễ hắn!”
Nam tử Bính: “Thái tử … a … cứu con mèo A Ly của ta, cả đời này ta cũng không trả đủ”
Thái tử đen mặt, xem ra ngày thường tốt bụng một tí là thật không nên. Từ trong tẩm cung, tiểu công của thái tử rống giận.
“Làm cái gì mà nửa đêm nửa hôm còn ồn ào vậy. Thanh Nhi, đuổi hết đi!”