Lục Ma

Chương 27: Tam Nhãn Hắc Hồn





Bên trong hắc yên cầu, chỉ thấy được lờ mờ cái bóng của Lục Ly đang co giật dữ dội.

Hắn không ngừng cào xé rồi tự đánh lên người mình, tdường như rất đau đớn.

Đột nhiên, hắn đưa hai tay ôm lấy đầu, kéo mạnh một cái đứt rời ra.

Lục Ly ném phần mũ giáp đi, vụt chui ra khỏi lớp giáp trụ bên dưới, nhưng không thể thoát ra được hắc yên cầu.

Trên khắp thân thể màu đỏ sậm của hắn, xuất hiện vô số sợi chỉ màu đen, không ngừng chui qua chui lại như xe chỉ luồn kim.

Mỗi lần như vậy, hắc ti lại dày thêm một chút, còn thân thể Lục Ly chẳng khác nào bị rạch vào một khe rãnh sâu.

Vết cắt tạo thành những vệt màu đỏ nhạt, chỗ này chưa kịp khép lại thì chỗ khác đã xé mở ra, chẳng mấy chốc đã chằng chịt như mạng nhện.

Lục Ly biết những tia khói này là linh hồn, nhưng lại không thể thôn phệ, chỉ có thể mặc cho chúng phá hoại thân thể mình.

Hắn oằn mình lên, chợt ngẩng đầu gào lớn một tiếng.

Nhưng tiếng gào còn chưa kịp phát ra, liền bị tống ngược trở lại cổ họng, bởi dòng khói đen ùa vào như thác đổ.

Trong cơn điên cuồng giãy giụa, Lục Ly vung bàn tay phải chộp lấy vai trái, xé toạc cánh tay của mình xuống.

Hắn dùng tay trái như một lưỡi đao, vụt chém liên tiếp nhiều nhát về phía trước mặt.

Giữa hắc ám mù mịt, từng vệt huyết sắc lóe lên, nhưng rất nhanh liền mờ dần rồi tan biến.

Cánh tay trái của Lục Ly vỡ vụn ra như tro tàn, bị nhấn chìm trong bức màn đen kịt.


Nếu như là bình thường, linh hồn lực của hắn có thể biến ảo ra cánh tay mới, nhưng lúc này thì không.

Lục Ly sờ vào bả vai trái, cơn đau khiến hắn tỉnh táo đôi chút.

Những tia khói đen kỳ dị này khiến hắn không thể vận linh hồn lực, cho nên vừa rồi mới bứt cánh tay xuống làm vũ khí, vậy mà kết quả vẫn vô dụng.

“Ta tính sai gì sao?” Lục Ly thầm nghĩ, cúi đầu nhìn vô số hắc ti đang lượn qua lượn lại bên trong thân thể.

Có lẽ, hắn đã sai ở một vài chỗ.

Lúc còn nhỏ, Lục Ly từng nghe một trưởng lão trong tộc nói rằng, linh hồn là loại lực lượng đặc thù, rất khó để tu luyện.

Cho dù tu vi tăng cao, nhưng linh hồn cũng sẽ không lớn mạnh hơn trước bao nhiêu.

Vì thế, mỗi tu sĩ đều có một điểm yếu là linh hồn, nhưng muốn tấn công vào nhược điểm này không phải dễ, cần có công pháp hoặc pháp bảo chuyên dụng thì mới được, mà cả hai thứ này đều vô cùng hiếm gặp.

Tuy nhiên, chân giới bao la rộng lớn, vẫn còn rất nhiều chuyện mà vị trưởng lão kia không thể biết được.

Cả đời lão chưa từng rời khỏi Hồng Lĩnh sơn mạch, những thứ lão giảng dạy cho đám tiểu bối, cũng chỉ là những gì lão đã chứng kiến trong đời.

Mặt khác, đám tiểu bối Lục gia khi đó rất hiếu kỳ, hay hỏi đủ thứ linh tinh, trong khi lão ta thì lại trọng thể diện, thường ngày cũng hay ba hoa khoác lác, cho rằng cái gì mình không biết tức là không có, nên lão mới nói những lời như vậy khi được bọn trẻ hỏi đến.

Không ngờ là, Lục Ly lại ghi nhớ những lời nói của vị trưởng lão kia lâu đến vậy.

Khi hắn biết mình có thể dễ dàng thôn phệ linh hồn của người khác, liền cho rằng bản thân là đặc biệt.

Dù hắn vẫn luôn cẩn thận thăm dò mọi thứ từng chút một, nhưng cũng không tránh khỏi tâm lý chủ quan.

Năm đó, Lục Ly được pháp bảo của Lục gia tộc trưởng mang đi, đã rời khỏi phạm vi Hồng Lĩnh sơn mạch hơn vạn dặm.

Nhưng bởi vì bị hôn mê, tu vi lại thua xa so với lão tộc trưởng, Lục Ly tính toán không được chính xác, nghĩ là mình vẫn còn ở trong vùng sơn mạch này.

Nơi mà bọn hắn dừng lại cách một chiến trường viễn cổ không quá xa, oan hồn nhiều vô kể.

Tưởng chừng đây đã là một vùng đất chết, thế nhưng cuối cùng lại trở thành thánh địa của các môn phái chuyên dùng linh hồn để tu luyện, mà Sát Hồn tông chính là một trong số đó.

Muốn tu luyện bằng linh hồn, trước hết phải có cách khắc chế được linh hồn.

Tôn Phá là đệ tử của Sát Hồn tông, sư phụ lại là một vị trưởng lão đức cao vọng trọng, nên bảo vật trong người càng không thiếu.

Trong khi đó, Lục Ly bản chất cũng chỉ là một linh hồn.

Hơn nữa, hắn còn không có thân thể thật sự để bảo vệ linh hồn của mình, càng khó để chống cự với pháp bảo của Tôn Phá.

Lúc này, hắn cảm giác không còn chút sức lực nào, trước mắt vốn là một màu đen càng trở nên mịt mù tăm tối.

Bên ngoài hắc yên cầu, bộ giáp của Lục Ly rơi xuống, vì khá nặng nên gây ra tiếng động không nhỏ, khiến Tôn Phá giật nảy mình, ngã ngửa ra sau.

Nhưng khi thấy bộ giáp chỉ nằm im chứ không động đậy, gã liền ngồi bật dậy, trừng đôi mắt ti hí của mình chửi đổng lên:
“Mẹ kiếp, dọa chết gia gia nhà ngươi rồi!”
Tôn Phá phun một bãi đờm to tướng rồi kéo áo lau khóe miệng, ấn ngón tay trỏ vào cánh mũi rồi hỉ mạnh một cái.

Sau đó, gã ngồi thẳng người lên, hai tay chặp vào nhau kết thành ấn quyết, miệng bắt đầu lầm rầm niệm chú.


Theo từng tiếng chú ngữ của Tôn Phá, hắc yên cầu dần trở nên nhộn nhạo, giống như có thứ gì đang chuẩn bị chui ra.

Chợt tay phải gã giơ cao, song chỉ hướng thẳng lên trời, xoay một vòng rồi kéo xuống ngang ngực.

“Thu!”
Tôn Phá quát lên một tiếng, tả chưởng đẩy tới trước mặt, năm ngón tay xương xẩu cong lại thành trảo.

Từ trong hắc yên cầu, một vật phóng thẳng vào giữa lòng bàn tay đang mở của gã, chính là vạn linh hồ.

Gã không bắt lấy mà giữ cho hồ lô lơ lửng giữa không trung, miệng xoay về phía hắc yên cầu, âm thanh niệm chú đột ngột nhanh lên.

Nhưng không lâu sau, tiếng chú ngữ dần chậm lại, gã vung tay chụp vào vạn linh hồ.

Tôn Phá đưa hồ lô đến sát bên tai lắc lắc vài cái, hết nheo mắt nhìn vào trong rồi lại nâng lên mũi để ngửi.

Sau đó, gã lại chĩa miệng hồ lô hướng về quả cầu khói đen, một lần nữa niệm chú.

Từng dòng khói đen hết đâm ra rồi thụt vô, nhưng thủy chung không chịu chui vào trong hồ lô.

Đôi chân mày cụt ngủn của Tôn Phá xoăn tít lại, dường như đây không phải là kết quả mà gã mong muốn.

“Mẹ kiếp, sao mất linh rồi?”
Tôn Phá vừa dứt lời, đám khói đen trước mặt chợt rung động kịch liệt.

Khói đen mỗi lúc một mờ đi, nhờ đó mà có thể thấy rõ ràng những tia linh hồn đang bay qua bay lại.

Tại trung tâm đám khói, một cái bóng màu đen dần hiện ra.

Nó không có cánh tay trái, trên mặt cũng không đầy đủ ngũ quan, chỉ có ba con mắt màu đỏ đang nhìn chằm chằm về phía Tôn Phá.

Sống lưng toát ra một luồng khí lạnh, tóc gáy dựng đứng lên, Tôn Phá run rẩy toàn thân, bàn tay cũng không cầm nổi vạn linh hồ.

Gã cảm nhận được rất rõ bên trong ba con mắt kia, là một thứ khí tức đầy tà ác, cùng một luồng sát khí cực kỳ nồng đậm.

Tôn Phá rất muốn chạy trốn ngay lập tức, chỉ có điều là không cử động nổi dù chỉ một ngón chân.

Mồ hôi chảy đầy trên trán và hai bên thái dương, hai con mắt muốn rớt ra bên ngoài, gã gần như nín thở, nuốt nước miếng ừng ực.

Đúng lúc này, một luồng thanh quang chợt lóe lên, Tôn Phá như sực tỉnh trở lại, vội vàng lùi về sau năm bước rồi phun ra một búng máu.

Gã đưa tay phải lên nắm chặt lấy ngực áo, run rẩy nói:
“May mà có thanh linh phù của sư phụ cho ta.”
Tôn Phá hít sâu một hơi, điều chỉnh lại khí tức đang hỗn loạn trong cơ thể.

Gã không dám ngẩng đầu đối diện với ba con mắt của hắc ảnh, lập tức thu chiếc hồ lô rỗng vào trong túi trữ vật rồi xoay người bỏ chạy.

Dù không nhìn về phía sau, Tôn Phá vẫn có thể cảm nhận được hơi thở tà ác kia đang mỗi lúc một nồng đậm.

Tại đó, hắc ảnh đang thôn phệ hết đám linh hồn do hồ lô của gã phóng thích ra, mà đám linh hồn cũng không hề chống cự.

Bao nhiêu năm tích góp coi như đổ xuống sông xuống biển, Tôn Phá nghĩ đến đây thì nước mắt giọt ngắn giọt dài chảy xuống.

Nhưng mạng sống mới là quan trọng nhất, cho dù gã có tiếc đứt ruột thì cũng chẳng biết làm gì hơn, ngoài việc bỏ của chạy lấy người.

Đột nhiên, toàn thân Tôn Phá giật bắn lên.


Một luồng áp lực cực kỳ mãnh liệt bao phủ khắp cơ thể gã, muốn đè ép linh hồn gã thành từng mảnh vụn.

Cảm nhận được nguy cơ sinh tử, gã lập tức vận linh lực vào đôi chân, rống lên một tiếng:
“Thuấn di hài!”
Hai chân Tôn Phá tỏa ra một luồng bạch quang mờ nhạt như sương mai, cùng với đó là những quang điểm sáng lấp lánh.

Gã rướn người bước chân phải ra một bước, thân thể liền trở nên hư ảo, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.

Ầm!
Đúng lúc này, một tia chớp đen vụt lóe lên, đánh thẳng xuống mặt đất nơi Tôn Phá vừa đứng, đục ra một cái hố to như miệng trống.

Nếu như chỉ chậm một nhịp để suy nghĩ, chắc chắn gã lúc này đã hình thần câu diệt, ngay cả tro cốt cũng không còn.

Phía sau lưng Tôn Phá, hắc ảnh đã thôn phệ xong đám linh hồn, cánh tay trái đang chầm chậm mọc ra.

Con mắt giữa trán khẽ chớp, hắc ảnh nhìn Tôn Phá chật vật xuất hiện ở cách đó hơn ngàn trượng, tay phải nhẹ nhàng nâng lên.

Một luồng uy áp đến nghẹt thở lại ập xuống đầu, Tôn Phá cắn răng bước tới ba bước, liên tiếp tránh được ba tia chớp đen.

Gã lảo đảo thân hình như sắp ngã, phun ra một búng máu tươi ướt đẫm ngực áo.

Thuấn di hài là do sư phụ Tôn Phá ban cho, có thể thi triển thần thông thuấn di của tu sĩ nguyên anh, trong lúc nguy cấp tránh né được đòn chí mạng của địch nhân.

Chỉ có điều, sử dụng thứ này hao tổn rất nhiều linh lực, nếu không phải lúc cấp bách tuyệt không nên dùng.

Hiện tại, Tôn Phá đã liên tiếp bốn lần thuấn di, một tiểu tu sĩ như gã sao có thể chịu đựng nổi.

Hơn nữa, bởi vì mấy đòn loạn đả trước đó, linh lực của gã vốn đã bị tổn hao đến năm phần.

Tôn Phá bây giờ đã tựa như đèn cạn dầu, không còn cách nào thuấn di thêm được nữa.

Gã dùng chút hơi tàn phi hành theo hướng đông, hi vọng trở về được môn phái của mình, hi vọng sư phụ kịp thời ứng cứu.

Nhưng Sát Hồn tông cách nơi này rất xa, làm sao sư phụ gã có thể xuất hiện ở đây được chứ.

Linh lực đã cạn kiệt, Tôn Phá bay đi không được bao xa thì rơi vào một ngọn cây, lăn mười mấy vòng trước khi rớt xuống đất.

Gã lồm cồm bò dậy, nhưng hai chân bỗng trở nên mềm nhũn, loạng choạng đi được nửa bước liền ngã ra.

Gã nằm thở dốc, lồng ngực đau như có một ngọn núi đè lên, miệng mũi không ngừng phun trào máu tươi.

Đúng lúc này, trong đôi mắt hoảng sợ của Tôn Phá, một cái bóng đen dần hiện ra, che khuất vầng trăng sáng ở trên cao.

Ba con mắt khẽ chớp, hắc ảnh há cái miệng đỏ lòm ngoạc ra tới mang tai, cười lên từng tiếng trầm đục quái dị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.