Lục Ma

Chương 36: Tin Đồn





“Khách quan, thức ăn của ngài đây.”
Giọng nói của gã tiểu nhị truyền đến, thân ảnh thấp bé cũng nhanh chóng theo sau.

Gã bưng một cái niêu đất lớn chừng nửa xích, luồn lách qua các lối đi lắt léo trong tửu quán.
“Không bắt ngài chờ lâu chứ?” Tiểu nhị niềm nở đặt cái niêu đất lên bàn.
“Cũng không lâu lắm.” Lục Ly đáp, ra hiệu cho gã tiến lại gần hơn.

“Tiểu nhị, tửu quán có quy định là cấm ăn mày bước vào đúng không?”
“Đúng vậy a.” Gã nhún người đáp.
“Thế sao lão già ăn mày kia lại ở đây?” Lục Ly chỉ ra sau lưng nói.
“Suỵt!” Tiểu nhị trợn trừng mắt, vội giơ ngón tay lên che trước miệng.

Gã cúi người xuống sâu hơn, mặt chỉ cách mặt của Lục Ly chừng nửa tấc, khẽ thì thầm:
“Khách quan đừng lớn tiếng như vậy, lão ghét nhất bị người khác gọi mình là ăn mày đấy.

Hai tiếng ăn mày có thể nói ra, nhưng nhất quyết không nên dùng để ám chỉ lão.”
“Thế à?” Thấy tiểu nhị có vẻ nghiêm trọng, Lục Ly cũng hạ thấp giọng của mình theo: “Ngươi hình như rất sợ lão nhỉ, có gì đáng sợ sao?”
“Tất nhiên là đáng sợ rồi.” Gã thều thào nói, thanh âm nhẹ như của một người đang trăn trối lúc sắp quy tiên.
“Ồ!” Lục Ly tỏ vẻ ngạc nhiên, hiếu kỳ hỏi: “Đáng sợ như thế nào?”
“Nếu khách quan đã muốn biết, tiểu nhân cũng sẵn lòng kể cho ngài nghe.”
Gã nuốt nước bọt, hít sâu một hơi rồi bắt đầu nói:
“Tiểu nhân chỉ mới làm tại tửu quán được gần ba mươi năm, nhưng lão đã đến đây làm ăn… từ sáu, bảy mươi năm trước rồi.

Nghe mọi người kể lại thì, lúc lão mới đến đây, cũng có vài người thương tình bố thí chút linh thạch, coi như là làm phước.

Thế nhưng, lão bắt đầu giở thói ăn quen, được nước làm tới, được voi đòi tiên.

Người ta cho một thì lão đòi thêm hai, cho hai thì lại đòi thêm bốn, đúng là ăn… gì gì đó mà đòi xôi gấc.

Vậy nên, dần dần rồi cũng không còn ai bố thí cho lão nữa.”
“Tuy nhiên, lão có chịu buông tha cho ai đâu.


Một khi đã nhắm trúng người nào, lão nhất quyết không bỏ qua, cứ bám riết dai dẳng như đỉa đói, làm đủ mọi cách để xin xỏ cho bằng được mới thôi.

Nghe nói cách đây chừng năm mươi năm, có một vị công tử bị lão bám theo, ám quẻ đến tận mấy trăm dặm đường, làm việc gì cũng bị lão phá đám, thậm chí suýt nữa bị hại cho tàn phế.

Chuyện này truyền ra, khiến cho xú danh của lão bay xa khắp nơi, một bước lên mây.”
“Chẳng lẽ cứ để lão như vậy à?” Hắn chẳng buồn bắt bẻ câu nói sau cùng của tiểu nhị, tò mò hỏi.
“Tiểu nhân cũng chịu thôi.” Gã lắc đầu ngao ngán.

“Nghe đâu, cũng khoảng năm mươi năm trước, có một vị quan gia từ nơi xa đi ngang qua nơi này, ghé vào tửu điếm để nghỉ chân.

Lão thấy người kia ăn vận xa hoa, tùy tùng đông đúc, biết là nhân vật không tầm thường, liền sấn lại xin xỏ.

Vị quan gia kia ra tay cũng hào phóng, bố thí cho lão đến tận mười viên linh thạch.”
“Mười viên linh thạch a, bằng nửa tháng làm công của tiểu nhân rồi.” Tiểu nhị tặc lưỡi, sau đó nói tiếp:
“Thế nhưng, lão cầm lấy linh thạch xong, chẳng những không biết cảm ơn mà còn chê ít, lớn tiếng chửi rủa đầy tục tĩu, trù ẻo vị quan gia kia chết đi.

Thấy mình làm ơn mắc oán, vị kia sao có thể không nổi giận cho được, liền sai tùy tùng đánh chết lão.

Mà đám tùy tùng ra tay cũng rất nặng, toàn đánh vào những nơi yếu hiểm, chẳng mấy chốc đã khiến lão nằm thoi thóp trên mặt đất.”
“Nhưng mà lão không chết a! Sáng hôm sau, không ai thấy xác lão đâu cả, cứ tưởng có người thương xót, đem đi mai táng rồi.

Nhưng chẳng hiểu sao lão có thể sống lại được, sau đó còn đuổi theo vị quan gia kia để trả thù.”
“Trời ạ!” Tiểu nhị thốt lên một tiếng.

”Vị kia sống ở cách nơi này tận năm ngàn dặm, trong một tòa thành lớn, nghe nói giữ chức vụ cũng rất quan trọng.

Bởi vì là yếu nhân, nên tòa phủ đệ của vị đó được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, một con ruồi bay cũng không lọt.

Nhưng chẳng biết bằng cách nào, lão lại có thể lẻn vào bên trong, làm trò dơ bẩn suốt mấy tháng trời.”
“Trò dơ bẩn?” Lục Ly không nhịn được hỏi.

“Lão đã làm gì?”
“Thì tức là mấy thứ dơ dáy, bẩn thỉu.” Tiểu nhị thoáng liếc nhìn vào chiếc niu đất ở trên bàn, hơi ngập ngừng.

Nhưng với bản tính của mình, gã cũng không ngại nói thẳng, thậm chí còn có phần cao hứng hơn trước.
“Cứt a!”
“Bất kể thư phòng, phòng ngủ, nhà bếp, đều bị lão đem cứt đái trây trét khắp nơi, hôi thối không thể tả được.”
“Tòa phủ đệ của vị quan gia kia không nhỏ, gia nhân lẫn lính gác lên tới cả ngàn người, nhưng đa phần chỉ là tu sĩ cấp thấp, việc ăn uống ỉa đái vẫn phải có, cho nên nhà xí cũng không ít.

Lão cứ vào đó lấy, đảm bảo không bao giờ thiếu.

Nhưng kỳ lạ là, chẳng biết lão trốn như thế nào, vậy mà suốt mấy tháng trời không ai tìm ra được.”
“Mà thế thì cũng thôi đi, tiểu nhân còn nghe kể rằng.” Tiểu nhị lại nói.

”Vào một buổi tối mùa đông, khi đó, vị quan gia kia đang dùng bữa cùng với mấy người phu nhân của mình.

Xung quanh phòng ăn, trong ngoài bố trí cả trăm thị vệ, tên nào tên nấy lăm lăm gươm giáo, đề phòng lão xuất hiện làm loạn.

Tuy nhiên, cũng không biết lão làm như thế nào, vẫn có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào bên trong, trộn đống xú uế phẩm vào đồ ăn.

Thế là trong lúc không để ý, vị quan gia kia đã tự ăn luôn của chính mình.

Đến khi nghe thấy tiếng cười khoái trá của lão, cùng với ngửi thấy mùi thum thủm trong miệng, vị đó mới hiểu ra là chuyện gì, sau đó giận đến mức thổ huyết, chết tươi tại chỗ.”
“Thật?” Lục Ly cả kinh, hít một ngụm khí lạnh.
Khóe mắt hắn hơi giật giật, không biết lão đã nhìn trúng mình hay chưa.

Lúc còn ở bờ sông, rõ ràng hắn là người rời đi trước, tốc độ cũng không chậm, vậy mà lão lại có thể đến đây trước, còn ăn hết nửa con gà.
Nhưng mà, lão đã lợi hại như vậy, sao còn để bản thân bị ngã từ trên cây xuống? Lục Ly chợt hồi tưởng lại, tự hỏi nếu mình cứ khoanh tay đứng nhìn, không biết lão có bị ngã chết không.
“Tiểu nhân không chắc, nhưng nhiều người đồn như vậy thì cứ cho là thật đi.” Tiểu nhị nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Lục Ly, thở dài một hơi, nói:
“Khi đó, ai cũng tưởng lão một đi không trở lại, ngờ đâu lão vẫn có thể tìm được đường về đây, tiếp tục quấy rầy khách khứa đến ăn uống.


Phải chi, lão đi luôn cho khuất mắt có phải tốt hơn không.

Lão phiền nhiễu đến nỗi, lão bản phải treo bảng cấm ở ngoài cửa.”
“Nhưng lão vẫn đang ngồi ở kia đấy thôi?” Lục Ly hỏi lại.

Rõ ràng là có cấm được lão đâu.
“À, bởi vì bảng cấm treo lên được vài ngày, tin đồn về lão mới xuất hiện.” Tiểu nhị đáp.
“Ban đầu, ai cũng bán tín bán nghi, không cho rằng lão có bản lĩnh như vậy.

Nhưng ít lâu sau, người nhà của vị quan gia kia ầm ầm kéo tới, đòi giết lão để trả thù.

Chỉ có điều là, đám người kia còn chưa tới nơi thì đã bị mất tích một cách thần bí, không sót lại một chút dấu vết nào.”
“Lúc này, có người mới để ý rằng, những ai từng gây hấn với lão đều có kết cục chẳng lành.

Cho nên, dù chẳng có chứng cứ gì, nhưng ai cũng bắt đầu tin là do lão làm.

Nếu quả đúng là như vậy, lão thật sự phải rất lợi hại a.

Cộng thêm việc lão cứ điên điên dại dại, lại rất thù dai, mà cũng không ngại chơi bẩn, sao có thể không đáng sợ chứ.”
“Nói chung, bớt một chuyện vẫn hơn là thêm một chuyện.

Lão bản sau khi suy xét kỹ lưỡng, nói là cứ mặc kệ lão, đừng để ý đến nữa.

Vậy nên, tấm bảng ở trước cửa, điều thứ nhất chỉ xem như là tượng trưng, chả có tác dụng gì.

Thỉnh thoảng, bọn tiểu nhân vẫn cho lão một ít rượu thịt, cũng chẳng tốn kém bao nhiêu, hi vọng lão có thể nghe lời, muốn kiếm chuyện thì đi chỗ khác, hoặc ít nhất cũng là ở bên ngoài tửu quán.”
Đúng lúc này, chợt có tiếng la hét thất thanh từ ngoài cửa ra vào vọng lại, ngay sau đó là tiếng rên rỉ, gào rú, xen lẫn với tiếng chửi rủa.

Lục Ly vừa nghe, liền biết là lão già điên kia gây ra.

Trong lúc hắn và tiểu nhị nói chuyện, lão cũng đã ăn uống no say, đi tìm người để ăn vạ.
“A Phúc! A Phúc!” Tiểu nhị hướng ánh mắt về phía một thiếu niên gần đó, gọi lớn.

“Mau đi giải quyết đi, đừng để ảnh hưởng đến khách khứa trong tiệm.

Nhớ đừng nặng lời với lão, không thì chẳng ai cứu nổi ngươi đâu.”
Thiếu niên tên A Phúc khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mặc quần áo tiểu nhị giống hệt gã đang nói chuyện với Lục Ly.

Trong tửu quán có tổng cộng bốn tiểu nhị, A Phúc nghe mình bị xướng tên thì giật nảy mình, chần chừ một lúc lâu rồi mới đi xem lão già điên kia.
“Ra thế.” Lục Ly thu hồi ánh mắt của mình, sau đó chuyển sang chủ đề khác.

“Ngươi có biết con sông này tên là gì không?”
“Quả nhiên, khách quan là người từ nơi khác tới.” Tiểu nhị nhìn hắn, mỉm cười đáp.

“Nếu là người ở đây, ắt hẳn sẽ biết tên của con sông này, bởi vì nước sông mang theo một mùi hương rất kỳ lạ, nên được gọi là Lưu Hương giang.”
“Lưu Hương giang.” Lục Ly khẽ gật đầu, đúng là gió thổi từ dưới sông lên, mang theo một mùi hương thật.

Hắn hỏi tiếp: “Thế ngươi có biết tại sao, nước của con sông này có lúc lại chảy ngược không?”
“Hả?” Tiểu nhị giật mình nhìn hắn, hỏi dồn: “Khách quan thấy nước sông chảy ngược ư? Khi nào? Ở đâu vậy?”
Trông thấy vẻ mặt thất thố của tiểu nhị, Lục Ly biết có điều bất thường, không giấu giếm đáp: “Từ khoảng ba ngày trước cho đến sáng sớm hôm nay, cách nơi này hơn nửa ngày đường về hướng đông nam.”
“Thảo nào, khách khứa dạo gần đây lại nhiều đến thế.” Gã khẽ lẩm bẩm, sau đó giải thích cho Lục Ly:
“Truyền thuyết kể rằng, bên dưới sông này có một xà yêu rất lớn ngụ lại, gọi là bạch sí thiên vương mãng.

Sở dĩ gọi như vậy, là vì trên đầu của nó có một cái mào trông như vương miện, giữa sống lưng mọc ra hai cánh màu trắng, bộ dạng rất hung dữ.”
“Nghe nói là cứ khoảng năm mươi năm, thiên vương mãng lại lột xác một lần.

Khi đó, giữa lòng sông sẽ xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.

Nhìn từ bờ bên này, cứ tưởng dòng nước đang chảy ngược chiều, nhưng thật ra không phải, đó chỉ là một bên của vòng xoáy mà thôi.”
“Có chuyện đó sao?” Rốt cuộc yêu thú mạnh mẽ tới mức nào, mới có thể tạo ra một vòng xoáy lớn như vậy.
“Tất nhiên đây cũng chỉ là tin đồn.” Tiểu nhị bình thản nói.


”Chẳng có ai xác thực điều này cả, bởi người nhìn thấy thiên vương mãng đều chết hết rồi.

Hình như, lão già kia trở nên điên điên khùng khùng, cũng là do con rắn này gây nên.

Dẫu vậy, vẫn có những người hoặc là hiếu kỳ, hoặc là vì lòng tham, cứ chờ đến khi thiên vương mãng lột xác là lại đến nộp mạng.”
“Sao lại thế?” Lục Ly hiếu kỳ hỏi.
“Sau khi lột xác, thiên vương mãng sẽ trở nên suy yếu.” Tiểu nhị trả lời ngay, giống như đã biết hắn sẽ hỏi như vậy.
“Do đó, rất nhiều người cho rằng có thể nhân cơ hội này, lấy được lớp da vừa lột xuống của thiên vương mãng, đem về luyện thành bảo vật.

Thậm chí, có người còn muốn hạ sát cả thiên vương mãng.

Có ai mà không biết, yêu thú sống càng lâu, tu vi càng cao, thì trên người càng có nhiều thứ có giá trị.

Tuy nhiên, kết cục của những người này đều chỉ có một, đó là biến thành thức ăn trong miệng rắn.”
Nói xong, tiểu nhị nhìn Lục Ly, hỏi dò:
“Khách quan, không lẽ ngài tới đây, cũng là vì thiên vương mãng?”
“Không phải.” Lục Ly lắc đầu nói.

“Nhà của ta phía bên kia sông, ta từ nhỏ bị lưu lạc ở bên ngoài, đang muốn tìm đường về nhà.

Ngươi có biết làm thế nào để qua sông hay không?”
“Tất nhiên là biết rồi.” Tiểu nhị vẻ mặt đắc ý đáp.
“Khách quan tiếp tục đi lên hướng tây bắc, khoảng chừng mười dặm, sẽ thấy có một bến thuyền.

Cứ mỗi tháng vào ngày mồng sáu, đều có một chuyến thuyền để sang bên kia sông.

Nhưng tiếc quá, hôm nay đã là mồng bảy mất rồi, phải đợi đến tháng sau mới có chuyến tiếp theo.”
Rồi gã nở một nụ cười rạng rỡ nhìn Lục Ly, ngỏ ý mời mọc:
“Khách quan, chỗ này của tiểu nhân bên dưới là quán rượu, bên trên là khách điếm, ngài muốn phòng như thế nào để tiểu nhân đi sắp xếp.”
Thảo nào, trong lúc những tiểu nhị khác dọn dẹp mệt bở hơi tai, gã vẫn đứng đây nói chuyện với Lục Ly.

Hóa ra, gã đã biết trước có thể kiếm thêm một chút từ hắn.
Nghe những thứ gã vừa kể xong, Lục Ly biết mình không thể lang thang ở bên ngoài được.

Không chỉ sợ lão già kia gây phiền phức, lỡ như đen đủi đụng phải thiên vương mãng, e là có chín cái mạng cũng chưa chắc có thể về nhà được.
Lục Ly đúng là muốn về nhà sớm, nhưng an toàn vẫn là trên hết.

Dù sao thì một tháng sau mới có thuyền sang sông, ở trọ lại đây cũng không vấn đề gì.

Không suy nghĩ quá lâu, hắn ném cho tiểu nhị một viên linh thạch, bảo gã chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh, có thể nhìn ra bờ sông.
Gã tiểu nhị vừa đi khỏi, Lục Ly cũng cảm thấy hơi đói bụng.

Hắn mở nắp của chiếc niêu đất ra, thấy bên trong là một món canh cá đơn giản, nhưng mùi hương tỏa ra thì thơm phức đến tận sống mũi.
Lục Ly nhấc đũa lên, vớt đầu cá ra đĩa, sau đó gắp một miếng bỏ vào trong miệng nếm thử.

Vị cá rất ngọt, xen lẫn hương thơm của vài loại thảo mộc, tan ra ngay trên đầu lưỡi hắn.
“Ngon thật!” Lục Ly tấm tắc khen.

“Đồ ăn ngon thế này, sao có thể lãng phí chứ…”
Nhưng đột nhiên, da mặt hắn bỗng trở nên căng cứng, trong đầu hiện ra câu chuyện về lão già điên kia.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.