Lúc Này Đúng Khi Đó Sai

Chương 9: Tri kỷ (3)



Trong lúc mơ màng tiếng "Yann" kia khe khẽ rơi vào trong tai Lâm Phức Trăn.

Mười tuổi Lâm Phức Trăn nghe không hiểu câu chuyện ngày trước về một đứa trẻ ở trong căn phòng kim cương, mười năm sau Lâm Phức Trăn đã hiểu ý nghĩa của căn phòng kim cương đối với đứa trẻ ấy.

Mặc dù cho tới bây giờ, khi đó người kể câu chuyện này cũng không có nói bất cứ cái gì với cô nhưng cô nghĩ cô hiểu được, không hiểu được một trăm phần trăm thì cũng được tới tám mươi phần trăm.

Hai mươi năm trước một người phụ nữ Trung Quốc vác một cái bụng lớn tới Strasbourg.

Mấy tháng sau người phụ nữ Trung Quốc đã đem bé trai vừa hạ sinh gửi cho bà chủ nhà của cô ấy, vẻ mặt thống khổ, nói phải đi tìm ba của đứa trẻ.

Một tháng trôi qua, rồi một năm đi qua, mẹ của đứa trẻ vẫn không có trở lại.

Đứa trẻ lớn lên từng ngày, nhưng đứa trẻ lại vẫn chưa có tên, vì vậy bà chủ nhà đã thuận miệng lấy cho đứa trẻ ấy một cái tên.

"Yann" là tên mà khi ấy bà chủ nhà đã thuận miệng đặt cho đứa trẻ ấy. Nguyên nhân Strasbourg bị Đức đóng chiếm thống trị gần nửa thế kỷ, văn hóa của người Đức đã ăn sâu bén rễ ở thành phố này, tên của đứa trẻ nghe qua vừa giống như tên nước Đức cũng giống như tên Nước Pháp.

Lúc Yann hai tuổi rưỡi một người đàn ông tự xưng là ông nội của đứa trẻ đã tìm tới bà chủ nhà, người đàn ông ấy hỏi bà chủ nhà muốn gì. Suy nghĩ một chút, bà chủ nhà nói để đứa trẻ giữ lại cái tên mà tôi đã đặt cho cậu bé đi.

Sau này bà chủ nhà thông qua báo chí đã biết được đứa trẻ hai tuổi rưỡi bị vất bỏ ở Strasbourg ấy đến từ một gia định giàu có.

Tiếp sau đó, đứa trẻ này đã trở thành "Tiểu Pháp" được rất nhiều người biết. Liên Gia Chú là tên tiếng Trung của cậu bé, ông của đứa trẻ cũng tuân thủ lời hứa để cho đứa trẻ vẫn giữ lại cái tên tiếng Pháp đó của cậu.

So với Liên Gia Chú thì cái tên Yann này được người Pháp chào đón hơn.

Hỏi tới Tiểu Pháp, hỏi tới Yann có thể tìm tùy tiện một người dân bản xứ ở trên đường đều có thể nói rạch mạch, nhưng nếu hỏi họ về Liên Gia Chú thì họ lại lắc đầu nói không biết người này.

Rèm mi run run.

Hơi thở quen thuộc chạm vào bên thái dương.

"Tiểu Họa Mi".

Lâm Phức Trăn vẫn không nhúc nhích.

"Sinh nhật vui vẻ".

Vẫn không nhúc nhích.

Tiếng đóng cửa vang lên, Sophia đã rời khỏi phòng hóa trang.

Phòng hóa trang chỉ còn lại hai người họ, hơi thở phả xuống bên tai cô lại gần hơn một chút.

"Ông nội bắt mình thế nào cũng phải câu cá cùng với ông ấy, mình đã cố hết sức của mình để quay về gấp". Giọng điệu nghe giống như là vô cùng áy náy.

Cùng với hơi thở phả vào thái dương kia là khoảng cách hơi giãn ra, miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt nhìn tới đầu tiên là gương mặt ở trong gương kia.

Gương mắt ấy đang cúi xuống một góc bốn mươi lăm độ kề sát bên thái dương của mình, đường nét hiện rõ một phần ba thôi đã đủ khiến cho người ta thần hồn điên đảo.

Biết bao cô gái đã nhất kiến chung tình với gương mặt ở trong gương này, nhất kiến chung tình còn có gia thế hiển hách của người đó.

Gia thế lẫy lừng, còn có tài năng âm nhạc xuất chúng, đã tạo thành câu mà đám truyền thông thường treo bên miệng: Con gái thích Tiểu Pháp nhiều như sao trên trời.

Càng hiếm thấy hơn là trên người chàng thanh niên vừa tròn hai mươi tuổi này, bạn không thể thấy được cậu ấm xuất thân đã ngậm chìa khóa vàng trên người này xỉ nhục người khác ở nơi công cộng. Không quen nhìn việc đánh người, lái xe với tốc độ một trăm tám mươi cây số, ngang nhiên vượt đèn đó vv... ví dụ như những thói xấu như vậy.

Thậm chí mỗi năm anh đều nằm trong danh sách người nổi tiếng được tiếp viên hàng không bầu là hành khách lịch sự nhất.

Gương mặt trong gương kia Lâm Phức Trăn đã nhìn mười mấy năm rồi, cô đã chứng kiến gương mặt ấy được năm tháng chế tác thay đổi mỗi một đường nét, cho tới khi nó trở nên hoàn mỹ không tì vết.

Khi cười tỏa nắng, khi im lặng thì giống như con sói cô độc, khi nhìn chăm chú xa xăm thì giống như bãi biển xanh biếc, lúc anh yên tĩnh ngắm nhìn giống như rượu Hennessy trong ly thủy tinh. Mỗi ánh mắt đều chất chứa năm tháng bình yên.

Cô quen thuộc từng biểu cảm trên gương mặt anh.

Vào giờ phút này, đối mặt với khuôn mặt ở trong chiếc gương kia cô có thể nhìn thấy được tâm tư của tác phẩm nghệ thật xa hoa lộng lẫy kia qua tấm kính.

Gương mặt này cô đã nhiều tháng chưa gặp rồi.

Trong khoảng thời gian hơn một tháng trước, dường như Lâm Phức Trăn và Liên Gia Chú vẫn luôn bỏ lỡ nhau. Lúc cô ở trường thì không có anh ở trường, lúc anh ở trường thì lại không có cô ở trường.

Họ luôn bộn bề nhiều việc, là bận rộn những việc không liên quan tới việc học.

Lần cuối cùng Lâm Phức Trăn gặp Liên Gia Chú là ở trung tuần tháng trước, khi đó anh nói "Lần này nhất định sẽ không bỏ lỡ sinh nhật của em".

Nhưng vẫn bỏ lỡ mất rồi.

Chủ nhân của gương mặt soi ở trong gương dường như cảm giác được sự bất mãn của chủ nhân của căn phòng hóa trang này. Chậm rãi ngẩng đầu lên, cách ở tấm gương bốn mắt nhìn nhau.

Tiếng ồn của xe hơi đã cắt đứt sự yên lặng xung quanh, Lâm Phức Trăn rũ mắt xuống.

"Mình cam đoan sang năm nhất định sẽ không bỏ lỡ". Liên Gia Chú khẽ nói.

Lâm Phức Trăn nhíu mày: "Năm ngoái cậu cũng nói như vậy".

"Mình có nói sao?" Dừng lại một chút: "Hình như có chút ấn tượng, thôi được rồi, chấp nhận bất cứ hình phạt nào".

"Không cần". Cô miễn cưỡng nói: "Cùng lắm thì sang năm sinh nhật cậu mình cũng vắng mặt".

Liên Gia chú đã vắng mặt trong tiệc sinh nhật của cô, cô cũng có qua có lại mà đáp lại.

Sophia nhắc nhở qua cánh cửa, chiếc xe đón cô đã tới rồi.

Lâm Phức Trăn cào cào tóc mái trên trán, mở hộp mắt kính ra, đặt trong hộp kính là một cặp kính hoàn toàn mới, phía trên mắt kính đặt tấm thiệp nhỏ màu nhạt, đó là quà sinh nhật của Liên Thánh Diệu tặng cho cô.

Cặp kính lúc trước để quên ở nhà dì Daisy, quà sinh nhật Liên Thánh Diệu tặng cho cô lúc này vừa khéo phát huy tác dụng.

Bóc quà sinh nhật người ta tặng, mà không xem thiệp chúc mừng có vẻ không được lịch sự cho lắm.

Tay của Liên Gia Chú còn nhanh hơn cả cô.

Liên Gia Chú thích nhìn thì cứ để cho anh nhìn, dù sao thì hai người này cũng là người một nhà.

Lâm Phức Trăn đeo mắt kính lên. Ừm, cũng không tệ, từ trọng lượng tới cảm giác thì được làm bằng chất liệu tinh xảo.

Tấm thiệp bị bỏ lại chỗ cũ, Lâm Phức Trăn liếc nhìn chữ trên tấm thiệp, cách thức biểu đạt ấn tượng hay nó trắng ra thì là đơn giản.

Liên Gia Chú ngăn cô với chiếc gương trang điểm, nghiêm nghị nhìn cô.

"Nhìn cái gì?" Lâm Phức Trăn đẩy đẩy mắt kính.

"Mình nhìn xem hơn một tháng nay cậu có trở lên xinh đẹp không". Mặt Liên Gia Chú tiến gần về phía mặt cô hơn một chút.

"Vậy có trở lên xinh đẹp không?" Cô rất phối hợp mà làm ra nét mặt vô cùng hồi hộp.

"Không có". Anh lắc đầu. "Lúc trước mình có nghe qua tin đồn Liên Thánh Diệu đang theo đuổi cậu, nói thật là đó là tin đồn buồn cười nhất mà mình từng nghe được".

Lâm Phức Tranh lạnh lùng nhìn Liên Gia Chú.

"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình". Liên Gia Trú làm điệu bộ giơ tay đầu hàng. "Không phải là mình nói cậu không xinh đẹp, mình là nói cậu không phải là kiểu Liên Thánh Diệu thích. Kiểu con gái mà anh ta thích so ra thì cậu giống như nhân viên xã hội, còn là nhân viên xã hội của tu viện, dáng vẻ của cậu bây giờ đúng là vô cùng giống".

Một năm trước là "Cô gái cả ngày giết thời gian trong thư viện", mấy tháng trước là "Học sinh ưu tú thoạt nhìn rất khó ở chung", lần này là "Nhân viên xã hội của tu viện".

Lâm Phức Trăn đứng lên, bây giờ cô không có thời gian đi thảo luận với Liên Gia Chú về hình tượng của cô, cô phải đi tới công viên Dora trước mười giờ.

"Lâm Phức Trăn, bây giờ mình có chút nghi ngờ về tính chân thực của cái tin đồn buồn cười mà lúc trước mình nghe được kia, nhưng mình có thể khẳng định rằng trong một tháng này cậu không có trở thành kiểu con gái mà Liên Thánh Diệu thích. Lâm Phức Trăn, Liên Thánh Diệu..."

"Liên Gia Chú!" Đập bàn tay chắn ngay trước mặt cô: "Cậu đúng là không lịch sự, anh ấy là anh họ của cậu đấy".

Liên Chiêu Thành có ba người vợ, ba người vợ này sinh cho ông ấy bốn trai hai gái, trong bốn trai hai gái này thì ba của Liên Gia Chú là nhỏ nhất. Ba Liên Gia Chú là con của người vợ thứ ba sinh ra, cũng là đứa con duy nhất mà người vợ thứ ba sinh được.

Thành viên đời thứ ba của Liên Gia có mười một người, chỉ anh chị em họ của Liên Gia Chú đã có tới bảy người, Liên Thánh Diệu đứng thứ ba trong bảy người này. Nếu như Liên gia không có Gia Chú thì về ngoại hình Liên Thánh Diệu là đứa con xuất sắc nhất đời thứ ba.

Nhưng đáng tiếc là Liên gia lại sinh ra một Gia Chú.

Nếu như nói Liên Thánh Diệu là "Sự ưu ái" của tạo hóa, vậy thì đứa trẻ nhỏ nhất của Liên gia chính là kiệt tác của tạo hóa.

Liên Thánh Diệu đang học ngành tài chính ở một trường ở Thụy Sỹ, trước mắt đang trong thời gian thực tập, bốn bạn gái tiền nhiệm của anh ta bất kể về dáng người hay tính cách cũng đều là kiểu nóng bỏng có tiếng.

Hai năm trước Lâm Phức Trăn biết được Liên Thánh Diệu, mãi cho tới mấy tháng gần đây Liên Thánh Diệu mới xuất hiện liên tục trước mặt Lâm Phức Trăn, vì thế mới có tin đồn "Liên Thánh Diệu đang theo đuổi Lâm Phức Trăn" như vậy.

Cùng với câu "Cậu đúng là không lịch sự". Liên Gia Chú đứng dậy.

Không gian của phòng hóa trang có hạn. Giữa gương trang điểm và chiếc ghế tựa thì cũng chỉ có thể chứa chỗ cho hai người đứng, bên trái là bức tường, bên phải là Liên Gia Chú, cứ như vậy cửa ra đã bị che mất.

"Gia Chú, mình đang vội". Lâm Phức Trăn trau mày nhìn tay của Liên Gia Chú đặt bên eo của mình.

Liên Gia Chú không buồn nhúc nhích, tay lại càng càn rỡ hơn: "Tiểu Họa Mi, cậu biết mà, mình không lịch sự cũng đâu phải là chuyện ngày một ngày hai".

Mở cửa phòng hóa trang ra, mắt không liếc một cái đi về phía hành lang.

Sophia đi theo bên cạnh đã nói một câu "Cặp kính này phù hợp với cô hơn" làm cho Lâm Phức Trăn lại đẩy gọng kính theo bản năng.

Có thích hợp hay không Lâm Phức Trăn không biết, nhưng bây giờ cặp kính đang đeo trên mặt cô đúng là trọng lượng còn nhẹ hơn cặp kính của Liên Thánh Diệu tặng.

"Sử dụng chất liệu hàng không dùng, 26 cara, là cặp kính nhẹ nhất thế giới hiện nay". Đây là lời Liên Gia Chú vừa mới nói ở phòng hóa trang.

Hai đứa con nhà Liên gia này cũng thật là đáng yêu, họ không hẹn mà cùng chọn mắt kính làm quà sinh nhật cho cô. Vừa nghĩ tới cặp kính mà Liên Thánh Diệu tặng cho cô, trong lòng Lâm Phức Trăn thầm nói một câu "Thật xin lỗi".

Ừ, cặp mắt kính Liên Thánh Diệu tặng cho cô kia "không cẩn thận" đã bị rơi mất trên đất, lại rất không may mà bị cậu em họ của anh ta "không cẩn thận" giẫm hư.

"Mình sẽ giải thích với anh họ mình". Đây là lời Liên Gia Chú nói.

Dừng ngay cổng có hai chiếc xe, là xe Ford và xe Toyota.

Xe Ford là chiếc xe đón cô đi công viên Dora, xe Toyota là của Liên Gia Chú. Tiểu Pháp lái xe Toyota hoàn toàn không phải là để chứng minh cho mọi người thấy thỉnh thoảng cậu ấy cũng có một mặt bình dị gần gũi.

Đám truyền thông nước Pháp thần thông quảng đại, đối với xe trong gara của Liên Gia Chú từ kiểu dáng tới biển số xe đều rõ như lòng bàn tay.

Lễ Giáng Sinh năm ngoái đứa trẻ bị chiều hư của Liên gia này không hề báo trước đã trực tiếp lái xe tiến thẳng vào cửa hàng thương mại mà vị Paparazzi kia tập trung vào việc theo dõi Liên Gia Chú sau khi phục hồi lại tinh thần thì anh ta mới phát hiện ra anh ta cũng đang lái xe thẳng vào cửa hàng thương mại rồi. Phải biết rằng đó là cửa hàng cao cấp, càng gay go hơn là bởi vì tình huống tới quá bất ngờ đầu xe của anh ta đã trực tiếp đâm nát quầy hàng, vừa nhìn thấy món hàng rơi xuống thì anh ta đã chết điếng người.

Mà người khởi xướng sau khi ném số điện thoại của anh cho người quản lý cửa hàng đã nghênh ngang rời đi.

Tiếp sau nữa, còn có chiếc Toyota trước mắt này, kiểu dáng bình thường của chiếc xe dường như có đủ công hiệu để tránh né Paparazzi, ít nhất trong lời truyền miệng của đám Paparazzi tiếp cận hành tung của Tiểu Pháp trở thành một thách đố.

Ngồi lên xe.

"Không đợi Yann sao?" Sophia hỏi cô.

Tối nay Liên Gia Chú cũng sẽ tham dự nghi thức lễ cưới phi tôn giáo của thành viên trong hoàng thất Monaco, cô là bạn gái đi cùng anh, anh cũng là bạn trai đi cùng cô, đã được mời chung.

Từ góc độ này của Lâm Phức Trăn có thể nhìn thấy cửa sổ phòng hóa trang, lúc trước rèm cửa sổ mở ra bây giờ kéo kín như bưng.

Nhếch miệng, Lâm Phức Trăn theo bản năng lại lần nữa làm động tác giơ tay lên, đầu ngón tay sắp chạm tới gọng kính phía trước vào một giây cuối cùng đã buông xuống.

Quay mặt đi, không chú ý tới động tĩnh cánh cửa sổ kia nữa, nói: "Cậu ấy sẽ theo kịp thôi".

Xe đi về hướng công viên Dora, sau mười mấy phút qua kính chiếu hậu Lâm Phức Trăn đã nhìn thấy chiếc xe Toyota theo ở phía sau. Cô cong khóe miệng, trong lòng thầm kêu một tiếng: Đáng đời.

Chín giờ bốn mươi phút, xe Ford và xe Toyota một trước một sau lái vào tầng hầm bãi đậu xe.

Liên Gia Chú chặn Lâm Phức Trăn lại ở chỗ cửa xe.

Sophia và tài xế đã rời đi trước, một bên cửa xe ngay sát bức tường, một bên cửa xe còn lại đã bị Liên Gia Chú ép ngăn lại. Sau khi thử mở cửa xe mấy lần không thành, Lâm Phức Trăn bất đắc dĩ kéo cửa kính xe xuống.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Liên Gia Chú từ trên cao nhìn xuống cô.

Cô là đứa trẻ không chịu bị nửa điểm thiệt thòi, mà anh cũng là đứa trẻ không chịu một chút thiệt thòi nào.

Liên Gia Chú và Lâm Phức Trăn là hai con nhím.

"Gia Chú, mình đang vội". Cô dịu giọng.

Người chắn ở cửa xe cũng chẳng buồn nhúc nhích.

"Là cậu chơi xấu trước". Cô nói với anh

"Lâm Phức Trăn!". Liên Gia Chú khom người xuống.

"Ừ". Cô đối mặt với anh.

Khoảng cách của hai gương mặt càng lúc càng được kéo lại gần, ánh mắt của anh dừng lại trên cánh môi cô.

Nói: "Mình cam đoan sẽ rất nhanh thôi mình sẽ khiến cậu phải cầu xin mình".

Lập tức ---

Qua mặt qua chỗ khác, mỉnh cười: "Mỏi mắt mong chờ".

MM

Hết chương 9!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.