Lục Nguyệt - 橙子泡水

Chương 11



Giang Đình Thâm đưa tôi lên phòng khách sạn ở tầng trên.

Cả người tôi nóng bừng, ôm cổ hắn, thở dốc thì thào: “Giang Dã bỏ thuốc tôi, bây giờ tôi… khó chịu lắm…”

Anh sờ trán tôi, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt tôi bắt đầu giúp tôi xử lý vết thương trong lòng bàn tay.

Đầu ngón tay anh mát lạnh, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Hơi thở của tôi dưới tác dụng của thuốc, ngày càng dồn dập.

Tiếng đập cửa vang lên, tôi vì sợ, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Giang Đình Thâm nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nhẹ giọng nói.

“Tô Tô đừng sợ, là bác sĩ đến.”

Anh đứng dậy mở cửa, một người đàn ông xách theo hộp y tế bước vào.

Bác sĩ tiêm thuốc cho tôi, rồi bắt đầu băng bó lại vết thương trên tay tôi.

Tôi dần lấy lại ý thức, Giang Đình Thâm gọi điện ở bên ngoài, giọng truyền vào tai tôi, ngày càng rõ ràng.

[Hắn uy hiếp Hứa Mộc Tô như nào?[ Giọng anh rất lạnh, [Thuốc tìm thấy trên người Giang Dã, giữ lại một phần để xét nghiệm, phần còn lại nhét hết vào miệng hắn, tìm một quán bar rồi vứt hắn ở ngoài cửa cho tôi.]

Trên người Giang Đình Thâm có một loại khí chất cao quý trời sinh, dễ khiến người khác lầm tưởng là người ôn hòa.

Nhưng đó chỉ là dáng vẻ anh muốn người khác nhìn thấy.

Mẹ ruột anh là một nữ minh tinh hạng ba được ông cụ Giang bao nuôi, vì tiền mới sinh ra anh.

Vì bố Giang Dã bị bệnh nặng xém chết, đứa con trai riêng như anh mới được nhận về nhà họ Giang.

Năm ấy anh chỉ có ba tuổi, đã phải học cách ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Trên người anh ngoại trừ cơ bắp cuồn cuộn, còn có mấy vết sẹo chi chít khắp người, đó là những dấu vết anh bị bà cụ Giang hành hạ khi còn nhỏ.

Chuyện này, ông cụ Giang coi như không thấy.

Chờ sau khi bố Giang Dã khỏi bệnh, anh đã bị đưa sang nước ngoài tự sinh tự diệt.

Mãi đến khi anh trở nên xuất chúng hơn người, ông cụ Giang mới lại chú ý đến anh.

Giang Đình Thâm nói năm 14 tuổi anh quá nóng vội, thế nên bị ông cụ Giang nhìn ra anh là có sói không thể thuần hóa, mới bị đá ra khỏi danh sách thừa kế.

Sau đó, anh kiềm chế hơn rất nhiều.

Anh không phải trở nên ngoan ngoãn, mà là đã học được cách che dấu dã tâm của mình.

Giang Đình Thâm giấu nhà họ Giang thành lập Cẩm Thành, còn phát triển Cẩm Thành thành đối thủ lớn nhất của Giang thị.

Một người như vậy làm sao có thể là người ôn hòa chứ?



Giang Đình Thâm cúp máy, quay về phòng nhìn tôi.

Bác sĩ băng bó xong vết thương trên tay tôi, trước khi rời đi còn không quên đóng cửa.

Tôi nhìn chằm chằm trần nhà, hô hấp bình tĩnh: “Tôi không ngờ anh lại mời bác sĩ cho tôi.”

“Sao? Em thất vọng lắm à?” Giang Đình Thâm ngồi bên mép giường, cụp mắt nhìn tôi: “Em bị thương, còn sợ thế này, lúc này tôi vẫn giậu đổ bìm leo, thế thì có khác gì cầm thú đâu?”

“Xin lỗi, vì tôi, quan hệ mặt ngoài của anh và nhà họ Giang…”

Anh cười thành tiếng, ngắt lời tôi: “Tôi sớm đã diễn mệt rồi…

“Lần đầu gặp mặt, em nói hai ta không cần biết gì về nhau, cũng chỉ có ở trước mặt em, tôi mới không phải diễn.

“Xin lỗi Tô Tô, tôi đến muộn.”

Gió đêm thổi tan bóng tối, ánh trăng sáng ngời xuyên qua cửa sổ rọi xuống thảm.

Tôi nương theo ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh.

Vì cạnh tranh với Giang thị dự án khu khai phá, anh đã liên tục tăng ca thâu đêm hơn nửa tháng.

Nhưng nghe nói đêm nay tôi có xã giao, anh vẫn kiên trì đến đón tôi.

Nếu tối nay anh không xuất hiện, tôi cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.

Giang Đình Thâm có vẻ rất mệt, nằm gục xuống bên mép giường, chậm rãi nhắm mắt.

Tôi đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu anh: “Anh đã làm rất tốt rồi…”

Anh đột nhiên nắm tay tôi, cẩn thận tránh phần băng vải quấn trên tay, sau đó cúi đầu hôn khẽ lên mu bàn tay tôi.

“Tô Tô.”

“Hửm?”

“Hình như tôi thích em mất rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.