Lục Nguyệt - 橙子泡水

Chương 12



Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bố tôi.

Mấy chuyện xấu xa trước đây Hứa Tử Vĩ làm đều bị đào ra, trực tiếp bị đưa đến đồn công an uống trà.

[Bố biết là Giang Đình Thâm tống cổ nó vào đó, bố mặc kệ con muốn làm gì, nhất định phải nghĩ cách đưa em trai con ra ngoài.]

[Nếu Hứa Tử Vĩ không phạm tội, ai có thể tống cổ nó vào đó chứ?] Tôi siết chặt điện thoại, mắt đỏ ngầu: [Tối hôm qua chính vì nó, con xém nữa đã bị…]

[Đằng nào con và Giang Dã cũng phải kết hôn, em trai con làm như vậy là muốn giúp con, sao có thể hại con được chứ?]

Đối xử với tôi và Hứa Tử Vĩ, bố tôi luôn thiên vị đến mức không tưởng.

Trước đây tôi còn buồn bã, nhưng giờ chỉ cảm thấy buồn cười.

[Bố, thay vì lo cho quý tử của bố, bố nên lo cho công ty của bố trước đi.]

[Con có ý gì?]

[Bố vẫn luôn không cho con vào tầng quản lý cấp cao của công ty, nhưng hướng đi mấy năm nay của công ty, con đều nắm rõ, giờ nghĩ lại con thật sự còn phải cảm ơn đứa em trai được bố nuông chiều đấy, chỉ cần cho nó vài cô gái đẹp ở quán bar, sau đó chuốc say nó, thì có gì mà không moi ra được.]

Giọng bố tôi run run: [Con biết gì rồi? Con muốn làm gì…]

Tôi cười cười: [Bố cứ chờ xem.]

Sau khi cúp máy, tôi ngước mắt nhìn Giang Đình Thâm đang dựa vào cửa nhìn tôi.

Anh cắn một miếng táo, nhìn tôi.

“Có thể nói cho tôi biết, em muốn làm gì không?”

“Bằng chứng bố tôi tiếp tay cho Giang Thị trốn thuế và liên quan đến làm ăn phi pháp, tôi gửi anh lâu rồi mà, đừng giả bộ ngây thơ nữa.”

Giang Đình Thâm ‘ồ’ lên: “Tôi còn tưởng tài liệu nặc danh đấy là cô gái ốc sên gửi cho tôi cơ.”

Tôi trợn mắt xem thường: “Anh mới là ốc sên ý.”

“Trước đó chẳng phải em định mượn dao giết người sao? Sao giờ lại đột nhiên nói thẳng với bố em rồi?”

“Bị ông ấy chọc tức nhiều quá, vừa rồi không nhịn được, muốn chọc tức lại thôi." Tôi đột nhiên chột dạ, "Nhưng mẹ tôi đang chuẩn bị làm phẫu thuật, giờ tôi đắc tội ông ấy, lỡ ông ấy tìm mẹ gây khó dễ thì sao giờ?”

Giang Đình Thâm đặt trái táo ăn dở lên tủ, đi đến ngồi xuống cạnh giường tôi.

“Không phải còn có tôi đây sao?”

Đầu ngón tay thon dài luồn vào tóc tôi, khẽ vuốt ve.

“Đừng sợ.”

Tôi không nhịn được, gạt tay anh ra.

“Như là đang sờ chó ý.”

Giang Đình Thâm khẽ nhướng mày: “Sao tối qua em vuốt tóc tôi, tôi lại cảm thấy tim đập thình thịch nhỉ?”

Tôi nghĩ ngợi một lát: “Vì anh là chó.”

Ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lẽo.

Đột nhiên giữ chặt cổ tay tôi, tức giận dùng sức hôn tôi.

Tôi bị anh hôn đến choáng váng đầu óc.

Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ ở bên tai tôi cực kỳ rõ ràng.

Đến khi trong khoang miệng thoang thoảng vị tanh của máu, anh mới buông tôi ra.

Anh nắm cằm tôi, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ bừng của tôi, cười cười.

“Lần sau nghĩ kỹ rồi thì hãy nói.”

Tôi nhìn dục vọng dâng lên trong mắt anh, bất giác lùi lại.

“Chỉ có chó mới hơi tí là đi cắn người.”

Trên đầu vang lên tiếng cười khẽ của anh.

“Lần sau muốn mắng người, tốt nhất đừng úp đầu vào chăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.