Tôi và Giang Dã là bạn thuở ấu thơ, từ nhỏ đã được hai nhà đính ước.
Năm mười tám tuổi, chúng tôi chính thức xác nhận quan hệ yêu đương.
Ngày hắn tiễn tôi ra sân bay, cậu thiếu gia nhà họ Giang vốn dĩ luôn ngỗ nghịch lại nghiêm túc cúi xuống hôn lên trán tôi, trịnh trọng nói.
“Anh sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi em trở về.”
Mọi người xung quanh đều cảm thấy chúng tôi là một cặp trời sinh.
Mà ngay cả tôi cũng cho là như vậy.
Mãi cho đến dịp năm mới năm thứ hai yêu xa, tôi phát hiện bên cạnh Giang Dã có người mới.
Trước đó không lâu hắn vừa gọi điện chúc tôi năm mới vui vẻ, thế mà dưới bầu trời đêm rực rỡ pháo hoa, hắn lại hôn một cô gái khác.
Cô gái kia tên là Lâm An Nghiên, có tiếng là người khó theo đuổi ở trong trường.
Giang Dã theo đuổi cô ta suốt một tháng, hai người mới xác nhận quan hệ yêu đương.
Trên confession trường tràn ngập bài viết liên quan đến hai người họ, tất cả đều nói về câu chuyện tình yêu lãng mạn theo đuổi mãi mới đổ, chẳng khác gì ngôn tình của cậu thiếu gia nhà giàu và hoa khôi nhà nghèo.
Trong mấy bài viết đó, còn có thể thấy cả hình bóng tôi trong đó.
Họ đều nói tôi là ánh trăng sáng đang đi du học của Giang Dã, hơn nữa Lâm An Nghiên lại có vài phần trông giống tôi.
Trong truyện ngôn tình ánh trăng sáng luôn là mẫu người dịu dàng thiện lương.
Nhưng tôi lại ngồi ở trên giường, khóc đến nỗi toàn thân run rẩy, dùng toàn bộ vốn từ chửi thề bằng tiếng Trung lẫn tiếng Anh để nguyền rủa Giang Dã.
Cô bạn cùng phòng Ivy không nhìn nổi nữa nói: “Hắn đã như thế rồi mà cậu vẫn không chia tay, thế thì cậu có khác gì cái show ly hôn ‘Yêu lại kẻ tồi’ mà tớ vừa xem đâu?”
“Show kia có phải tên như cậu gọi đâu, tiếng Trung cậu kém thật đấy.” Tôi khụt khịt mũi: “Cậu không biết đâu, nhà tớ với nhà hắn có ràng buộc làm ăn với nhau, kể cả bọn tớ không có tình cảm gì với nhau thì vẫn là lựa chọn tốt nhất để hai nhà liên hôn.”
Tôi ôm gối úp mặt vào đó khóc nức nở: “Tớ vẫn cứ tưởng bọn tớ yêu nhau là một chuyện vô cùng may mắn, nhưng giờ tờ thà rằng chưa bao giờ thích hắn…”
Ivy giật lấy cái gối trong tay tôi: “Bé cưng, tớ là người Mỹ gốc Hoa, còn cậu là gì?”
“Hả?”
“Cậu người đẹp người Hoa, kiếm một người đàn ông thích mình thì có gì khó chứ!”
Tối hôm đó, tôi được cậu ấy kéo đến một bữa tiệc năm mới.
Gần đến thời khắc đếm ngược, mọi người xung quanh đều bắt đầu ghép cặp ôm hôn.
Ivy bảo tôi chọn bừa một người đàn ông mà hôn.
Tôi cầm ly rượu cười gượng: “Tớ không thích hôn người Tây.”
Sau khi uống hết ly rượu, tôi say mèm lảo đảo ngã vào một vòm ngực rắn chắc.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt thâm thúy của anh: “Anh trai này, tôi có thể hôn anh không?”
Anh không từ chối, có lẽ là nghe không hiểu tiếng Trung.
Thời khắc năm mới đến, có lẽ nhờ men say giúp tôi can đảm hơn, tôi kiễng chân lên hôn vào môi anh.
Cơ thể anh có chút cứng ngắc, cũng không biết là ai chủ động, nụ hôn vốn chỉ lướt qua lại dần trở nên cuồng nhiệt.
Đầu ngón tay anh lướt nhẹ trên mái tóc tôi, động tác vừa dịu dàng vừa đầy lưu luyến.
Vị rượu đọng lại trên môi với răng bay hơi thành vị say lòng người dần trở nên nóng bỏng, một cảm giác khó tả trào dâng từ tận đáy lòng, cuốn phăng mọi lý trí còn sót lại.
Sau bao năm ngoan ngoãn làm một cô gái nghe lời, đây có lẽ là lần nổi loạn nhất của tôi.
Khi nụ hôn kết thúc, mặt tôi đỏ bừng, cười ngại ngùng hỏi anh: “Có muốn đi lên phòng với tôi không?”
Anh cụp mắt nhìn tôi, khẽ bật cười: “Không ngờ em gan lớn thật đấy.”
Anh thế mà lại nghe hiểu tiếng Trung!!!
Độ nóng hai bên má lan dần đến mang tai, nhanh chóng nóng bừng như lửa đốt.