*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.3
Có lẽ sau khi thất tình và say rượu con người ta thường dễ dàng mất lý trí.
Tôi vậy mà thực sự đã dẫn một người đàn ông xa lạ về phòng khách sạn.
Ngồi ở mép giường, tôi ngẩng đầu nhìn đôi chân mày sắc nét của anh: “Người Trung Quốc?”
Anh còn chưa kịp trả lời, đã bị tôi ngắt lời: “Thôi bỏ đi, chơi cho vui thôi, chúng ta không cần biết gì về nhau đâu.”
Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười đầy ý vị: “Có kinh nghiệm thế? Có thể hỏi tôi là người thứ mấy của em không?”
“Thứ tám.” Tôi nháy mắt, hỏi lại anh: “Còn anh?”
Người đàn ông cười thản nhiên: “Lần đầu tôi bị chơi.”
“...”
Có lẽ là mặt tôi đỏ đến đáng nghi, anh giơ tay lên kiểm tra trán tôi.
"Em sốt rồi, thôi đừng chơi nữa, ngủ sớm đi.”
Anh rót một ly nước đưa cho tôi, nhưng tôi không cầm chắc, ly nước đổ ào rơi xuống tấm thảm.
Nước trong ly làm ướt áo sơ mi trắng của anh, lớp vải ướt nhẹp dán sát vào cơ thể, lộ ra đường cong cơ thể săn chắc.
“Ôi… xin lỗi…” Tôi luống cuống cởi cúc áo trước ngực anh, nhưng mãi không cởi được, chỉ biết liên tục xin lỗi: “Tôi không cố ý đâu…”
“Đừng lộn xộn.” Người đàn ông đột nhiên giữ tay tôi lại, yết hầu lăn lên lộn xuống: “Để tôi tự làm.”
Anh một tay cởi cúc áo, cụp mắt nhìn tôi, đáy mắt tràn ngập dục vọng không chút che giấu.
Tôi vô thức lùi lại, nhưng lại bị anh kéo đè xuống dưới thân, người đàn ông cúi người, đặt một nụ hôn dịu dàng lên má tôi.
“Nếu em thấy không thoải mái, có thể kêu dừng lại bất cứ lúc nào…”
Tôi nhắm mắt lại, tiếng cười thản nhiên của anh vang lên bên tai.
“Thật ra tôi cũng không tệ lắm, em không cần… căng thẳng như vậy đâu…”
Tôi hé mắt, vừa hay nhìn thấy cơ bụng rắn chắc của anh.
Tôi đỏ mặt, vội vã dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào bóng đèn trên trần nhà.
Bên ngoài mưa rơi xối xả, cành lá lắc lư trong gió.
Trong phòng không khí dâng cao, ý loạn tình mê, tràn đầy kiều diễm.
Giống như ngăn cách thành hai thế giới.
Ánh trăng rải xuống sàn nhà, ánh sáng trước mắt tôi dần trở nên trắng xóa, tiếng thút thít vụn vặt đều bị anh cúi đầu chặn lại, tôi căn bản không có cách nào kêu dừng lại được.
Đồ khốn…
Nhưng, đêm nay cũng là đêm đầu tiên trong mấy tháng qua, tôi không vừa khóc vừa nghĩ về Giang Dã mà chìm vào giấc ngủ.
Sau một đêm kiệt sức, đầu óc tôi trống rỗng, hiếm khi được ngủ ngon.
Sau đêm đó, tôi và người đàn ông ấy thường xuyên gặp lại nhau.
Từ tình một ngắn ngủi phát triển thành mối quan hệ kéo dài gần ba năm.
Tôi thậm chí còn không biết tên thật của anh, nhưng anh lại khiến tôi hiểu ra—
Trên đời này ngoài Giang Dã thì còn có rất nhiều đàn ông.